Chương 561: Người Đi Trong Hoang Dã
Chương 561: Người Đi Trong Hoang DãChương 561: Người Đi Trong Hoang Dã
Bởi vì buổi chiêu chậm trễ, khi Shirley và Nina quay lại số 99 phố Crown thì trời đã sắp chạng vạng, đến lúc nên ăn tối.
Ở "Thành phố Tinh linh" này, thực sự không có nhiều thứ có thể gọi là đồ ăn bình thường, nhưng may mà nguyên liệu bình thường luôn có thể mua được, các "người hầu" của Lucrecia đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, Nina và Shirley cuối cùng cũng có thể ăn được "thức ăn mà con người nên ăn.'
Chỉ là họ không cảm thấy thoải mái khi ăn bữa này thôi.
Những chuyện nghe và thấy trong cơ sở thu dung dưới lòng đất khiến họ đến bây giờ vẫn còn hơi choáng váng - Có quá nhiều chuyện không thể hiểu, có quá nhiều chuyện vượt ra khỏi tam quan, về Đại hủy diệt, về "Bức tường đen" khởi điểm lịch sử, về ngày tận thế, về thế giới cũ bị phá hủy và "thế giới mới" ra đời trong Thời đại Biển Sâu...
Đối với hai cô gái chỉ có thể coi là "đứa trẻ to xác" theo nghĩa hẹp mà nói, những chuyện này có hơi quá phức tạp và vượt mức quy định.
Vội ăn xong cơm tối, Shirley trở về phòng mình. Cô ta ngơ ngác ngồi trước bàn một lúc thì nghe thấy tiếng dây xích khẽ rung lên bên cạnh, A Cẩu thò đầu ra khỏi bóng tối.
Shirley cúi đầu, liếc nhìn "người bạn" từng suýt ăn thịt mình nhưng lại nuôi mình từ bé đến lớn, nghiêm túc hỏi: "Những chuyện thuyên trưởng nói hôm nay, ngươi có hiểu hết không? Gì mà những mảnh vỡ của nhiều thế giới chồng lên nhau rồi đến Thời đại Biển Sâu gì đó..."
"Nghe hiểu được một phần,' A Cẩu nằm xuống, nhẹ nhàng dụi cái đầu to lớn của mình vào đầu gối của Shirley: "Nhưng những phần vượt quá thường thức, ta cũng không nghe hiểu."
"Ta gần như không hiểu gì,' Shirley thành thật nói: "Tất nhiên, những câu từ đó thì ta hiểu, nhưng bảo ta hình dung những chuyện đó cụ thể xảy ra như thế nào thì có chút làm khó bộ óc này của ta - Nói cho cùng, tại sao chúng ta phải quan tâm đến thế giới này ra đời thế nào chứ hả?"
Cô ta nói với vẻ rất bối rối, mặc dù biết mình đang tỏ ra rất nông cạn, nhưng trước giờ cô ta không cần phải che giấu điều gì trước mặt A Cẩu.
"Không biết gì hết, vẫn có thể sống như thường, không phải sao?" Cô lại nói tiếp: "Dù sao mười mấy năm qua chúng ta cũng sống như vậy thôi..."
A Cẩu đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt trống rỗng tràn đầy ánh sáng màu máu nhìn thẳng vào mắt Shirley, trong thân thể hài cốt của nó truyền ra một giọng nói trâm khàn: "Không biết gì hết, vẫn có thể sống, nhưng chúng ta cũng cần biết rằng, sự sống còn này không phải là chuyện đương nhiên - Đối với người bình thường là như vậy, đối với bản thân thế giới này cũng là như vậy.'
Thái độ đột nhiên nghiêm túc của A Cẩu khiến Shirley giật mình. Cô ta sửng sốt một lúc trước, sau đó trong mơ hồ hình như hiểu ra điều gì, tỏ vẻ suy tư. "Thế giới sẽ không tồn tại mãi mãi như vậy,' A Cẩu nhìn phản ứng của Shirley, lại cúi đầu nằm xuống, nói với giọng buồn bực khó chịu: "Đại hủy diệt có thể hủy diệt những thế giới cữ' đó, thì Thời đại Biển Sâu hiện nay vẫn có thể bị kết thúc bởi một lực lượng khác như thường. Người bình thường có lẽ có thể không biết gì vê điều đó cho đến khi ngày tận thế đến. Họ sẽ nghênh đón chung cuộc trong ảo cảnh về hòa bình lâu dài, giống như trong cố hương của người 'chiến sĩ kia, dân chúng trong vương quốc đang chờ đợi sự khải hoàn của các dũng sĩ, vô trỉ' chính là phước lành lớn nhất của họ... Đối với họ mà nói, không biết gì hết vẫn có thể sống, bởi vì họ cũng không biết rằng cái chết còn bao xa.
"Nhưng Shirley, chúng ta không phải là những người ở lại trong vương quốc đó — Chúng ta đang ở trên Thất Hương Hào.
"Cô cũng đã nhìn thấy những điềm báo đó, mặt trời đen phủ xuống Phổ Lan Đức, bản thiết kế mất kiểm soát của Đấng sáng thế trong sâu thẳm Hàn Sương, biển cả vô biên khi Dị tượng 001 lụi tắt, cùng những tín đồ tà giáo lải nhải đó... Nếu cô là 'người sống trong vương quốc, cô có thể sẽ không tiếp xúc được đến chúng."
A Cẩu nói liên miên, nó lắc lắc đầu, cẩn thận thu lại răng nanh, dùng chóp mũi cọ xát đầu gối của Shirley.
"Shirley, không biết gì hết quả thật có thể sống, nhưng bây giờ cô đã biết rồi — Thuyền trưởng đang lo lắng về những điềm xấu đó, thực ra cô cũng vậy, chẳng qua là bản thân cô không để ý đến thôi."
Shirley im lặng lại, cô ta ngồi yên lặng trên ghế một lúc lâu, mới đưa tay đặt lên xương đầu của A Cẩu, trong giọng nói mang chút bất an: "A Cẩu, chúng ta là những người đi trong hoang dã kia sao... Giống như người 'chiến sĩ: đó, chúng ta cũng đang lặn lội tiến về phía ngày tận thế sao?"
"Chúng ta đang đi vê phía ngày tận thế, ngày tận thế đang tiến vê phía chúng ta, tri thức' là hai chiều, khi chúng ta biết sự tồn tại của nó thì lúc này không có gì khác biệt, vấn đề duy nhất là... khi nào nó sẽ đuổi kịp chúng ta và với phương thức nào, ta nghĩ đây cũng là điều mà thuyền trưởng lo lắng."
"... A Cẩu, tại sao ngươi hiểu rõ, hiểu rõ... cảm giác này như vậy?"
Huyết quang trong đôi mắt A Cẩu từ từ biến đổi sáng tối: "Bởi vì ta từng cảm nhận được điều tương tự - Khi cô còn rất rất nhỏ."
Nó ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Shirley.
Giọng nói của nó rất khẽ, giống như nhiều năm trước, khi nó cố gắng dỗ cô bé đang sợ hãi ngủ trong cơn giông bão vậy —
"Lúc đầu, cô là một... sinh vật nhỏ bé mà ta hoàn toàn không thể hiểu được. Cô quá nhỏ bé và yếu đuối, cánh tay có thể bị gãy dễ dàng như mảnh gỗ. Cho dù cộng sinh với ác ma, cô dường như cũng yếu ớt như có thể chết bất cứ lúc nào...
"Mỗi ngày, mỗi giây, ta đều lo lắng vê sự giáng xuống của 'cái chết' như vậy. Ta không hiểu hơi thở của cô, không hiểu nhịp tim của cô. Ta không hiểu con người sống sót như thế nào. Thậm chí sau khi cô đói mấy ngày, ta mới biết cần phải tìm thức ăn cho cô - Là một ác ma biển sâu, lúc đó ta vẫn chưa quen 'suy nghĩ chuyện này, mà khi đó cô lại... không giao tiếp nhiều với 1a.
"Cho nên ta luôn cho rằng, cô có thể chết bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu vì một điều gì đó mà ta vẫn chưa hiểu rõ. Hơi thở, nhịp tim, dòng máu chảy trong người cô, những Thiện tượng' kỳ lạ này đều là 'sự cân bằng tạm thời' vô cùng mong manh trong mắt ta, bất kỳ sự kết thúc của một khâu nào đều sẽ khiến cô rời xa ta, vậy nên lúc nhỏ khi thức dậy cô sẽ luôn thấy ta đang mò mẫm và quan sát bên cạnh cô, bởi vì ta muốn kiểm tra hơi thở và nhịp tim của cô, muốn kiểm tra xem cô phải chăng đã chết.
"Nỗi lo lắng này, rất giống với nỗi lo lắng của thuyền trưởng hiện giờ."
A Cẩu dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.
"Thuyền trưởng và ta không thể so sánh được, ta cũng không nên tùy tiện suy đoán suy nghĩ của ngài ấy. Nhưng hôm nay, trong mắt ngài ấy, ta cảm nhận được... nỗi lo lắng quen thuộc đó. Biển vô biên tưởng chừng như rộng lớn này, đối với ngài ấy mà nói có lẽ tương đương với cô trong mắt ta của nhiều năm về trước - Một 'thứ quái lạ vừa nhỏ vừa yếu, không biết hắn làm sao sống sót, chỉ biết hắn có thể chết bất cứ lúc nào."
A Cẩu nói lải nhải rất nhiều, hiện tại nó cuối cùng cũng yên lặng lại, nhưng Shirley vẫn ngơ ngác nhìn nó, hồi lâu không phát ra âm thanh.
"Sao cô không nói gì?" A Cẩu nghi ngờ hỏi.
"Trước đây ngươi... chưa từng nói những điều này với ta,' Shirley có chút ngây ngẩn nói: "Thì ra lúc nhỏ ta..."
"Đều qua cả rồi,' A Cẩu thấp giọng nói: "Nếu cô sống sót, thì tất cả những lo lắng và khó khăn ban đầu đều đã là chuyện 'quá khứ."
Shirley mím môi, đột nhiên có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn về hướng tầng hai: "A Cẩu, ngươi nói xem... chúng ta sẽ là chiến sĩ và đồng bạn của hắn trong câu chuyện sao?"
"Nếu có thể, ta không hy vọng giống họ, A Cẩu lắc đầu: "Chiến sĩ không thể dựa vào kiếm để ngăn cản ngày tận thế xảy đến, cuộc hành trình lặn lội đi vê phía ngày tận thế của họ tuy gian khổ nhưng đã được định sẵn là tốn công vô ích - Nhưng nếu là thuyền trưởng dẫn dắt chúng ta, rõ ràng chúng ta không chỉ có một thanh kiếm sắt, vì vậy ta nguyện ý lạc quan hơn."
"Thuyền trưởng hả..." Shirley cảm khái: "Cũng không biết bây giờ thuyền trưởng đang làm gì... Ngài ấy còn không xuống ăn cơm tối."
"Lát nữa nếu cô lên đó đưa cơm sẵn tiện nhìn thử xem sao?"
"Ờ, điều này thì không được rồi — Đằng nào Alice chắc chắn sẽ đi."
"Quả thật cũng đúng."...
Nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời kỳ diệu, ban ngày lui đi, sắc trời ảm đạm, nhưng một tầng "ánh nắng" vàng nhạt luôn tràn ngập giữa những khe hở của các tòa nhà cao tầng, Duncan thở nhẹ ra, quay người vặn bật đèn căn phòng lên.
Mặc dù "ánh nắng" tràn ngập các con phố mang đến "sự chiếu sáng" vĩnh cửu cho Lightwind Harbor, nhưng sau khi Dị tượng 001 lặn xuống, ánh sáng mặt trời lan tỏa từ mặt biển gần đó bị các tòa nhà chặn lại từng tâng chung quy không thể chiếu sáng toàn bộ thành phố, ở chỗ sâu của thành bang, nơi "ánh sáng mặt trời" bị các tòa nhà chặn lại vẫn có thể nhìn thấy màn đêm, mà ở đây, con người vẫn cần sự xoa dịu của ánh đèn.
Ánh đèn sáng ngời xua tan bóng tối đang lan rộng khắp xung quanh, khiến căn phòng có vẻ ấm áp hơn một chút.
Bên ngoài cửa sổ, bởi do lượng lực của Dị tượng 001 lui dần, trên bầu trời không trăng không sao, vết thương nhợt nhạt của thế giới đang dần hiện ra.
Hào quang lạnh lẽo và nhợt nhạt tràn ngập trong bóng đêm lại bị "ánh sáng mặt trời" khuếch tán giữa các tòa nhà cao tầng cắt rời rạc, phơi bày ra cảnh tượng quỷ dị không thể thấy ở các thành bang khác, nơi vết thương của thế giới và mặt trời xuất hiện và giao nhau cùng lúc.
Duncan nhìn "vết thương" như nứt ra trên bầu trời đó, nhưng trong đầu vẫn đang nhớ lại những "ảo ảnh của ký ức" đã nhìn thấy hôm nay.
Anh nghĩ đến "màu đỏ thẫm' trải dài trên bầu trời, giống như một vết sẹo lớn.
"Hồng quang” trải khắp vũ trụ, quy luật truyền bá dường như không còn phù hợp với lẽ thường trong vật lý đó rốt cuộc là gì?
Bất kể là trong ảo cảnh khi tàu Hy Vọng Mới rơi vỡ, hay trong bức tranh sơn dầu ở dinh thự của Alice, hay ở cố hương kề cận hủy diệt của "chiến sĩ", tất cả đều có ánh sáng đỏ đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ánh sáng đỏ đó chính là "thủ phạm" dẫn đến sự kiện "Đại hủy diệt" phát sinh, hay ít nhất là "biểu tượng đầu tiên" của Đại hủy diệt mà các học giả đang miệt mài truy tìm.
Nhìn chăm chú vào "vết thương của thế giới" cũng trải dài trên bầu trời, trong lòng Duncan không khỏi sinh ra một loạt "liên tưởng" vô căn cứ —
Sự hủy diệt của mỗi một "thế giới cũ" đều đi kèm với sự xuất hiện của ánh sáng đỏ to bự đó, trong khi tại "Thời đại Biển Sâu" của thế giới mới, vết thương nhợt nhạt của thế giới thì treo lơ lửng trên bầu trời... Giữa hai điều này, sẽ tôn tại mối liên hệ gì chăng?
"Vết thương của thế giới" tỏa sáng trên bầu trời đêm của biển vô biên, liệu có phải là tiếng vang của ngày tận thế cũ? Hay là tàn dư của lực lượng hủy diệt trong thời kỳ Đại hủy diệt?
Duncan thậm chí còn sinh ra một phỏng đoán khiến người ta bất an hơn —
Luồng lực lượng hủy diệt đó phải chăng chưa bao giờ tiêu tán? Bây giờ nó chỉ đang bước vào một trạng thái ngủ say nào đó, đêm nào cũng xuất hiện trên bầu trời, mà cái gọi là "vết thương của thế giới... chỉ là hình thái của "hông quang” trong thời kỳ ngủ say.
Tác dụng của Dị tượng 001, có khi nào là "thôi miên" "màu đỏ thẫm ngày tận thế" mang tính định kỳ không?
Trong chuỗi suy đoán này, ánh mắt Duncan dần dần trở nên nghiêm túc, trong đầu anh lại đột nhiên xuất hiện một vấn đề khác chưa từng nghĩ đến.
Ở cố hương của mình, ít nhất ở cố hương anh nhớ... anh chưa từng nhìn thấy "ánh sáng đỏ" đó.