Chương 562: Một Mạt Vụn Khác
Chương 562: Một Mạt Vụn KhácChương 562: Một Mạt Vụn Khác
Bây giờ, Duncan đã nắm được hai thông tin về ánh sáng đỏ đó:
Thứ nhất, trước khi Đại hủy diệt xảy ra, trước khi ngày tận thế giáng xuống những 'thế giới cũ" kia, một màu đỏ thâm như máu xuất hiện trên bầu trời trước tiên - "Bản thể" của nó ánh xạ ở chỗ sâu của không gian vũ trụ, nhưng phương thức truyên bá không tuân theo định luật quang học; tại bất kỳ địa điểm nào trên hành tinh đều có thể thấy nó xuất hiện ở một vị trí cụ thể trên bầu trời, mà vị trí này sẽ không thay đổi khi hành tinh quay xung quanh, giống như phản chiếu trực tiếp trong thị giác hoặc trong đầu của người quan sát.
Thứ hai, ánh sáng đỏ đó dường như không thể hiện bất kỳ sự "hủy diệt" trực tiếp nào, nó giống như một loại "hiện tượng” hay "đặc trưng" do chính vũ trụ sinh ra trong giai đoạn ngày tận thế hơn, biểu trưng của sự sụp đổ chứ không phải bản thân sự sụp đổ.
Thứ ba, ngày tận thế không xảy ra và kết thúc trong nháy mắt, toàn bộ quá trình hủy diệt sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định, trong quá trình ngày tận thế diễn ra sẽ kéo theo sự gia tăng các hiện tượng quỷ dị và dị biến méo mó liên tục của các "quy tắc" cho đến khi những quy luật cơ bản của thế giới không còn chịu đựng loại méo mó này nữa, do đó, chiến sĩ và những người bạn đồng hành của y mới có thời gian cuối cùng bắt đầu một cuộc hành trình, con tàu vũ trụ mang tên Hy Vọng Mới kia mới có thời gian cuối cùng cất cánh khởi hành.
Đối với Duncan mà nói, điểm thứ ba này đặc biệt quan trọng.
Ngày tận thế không xảy ra trong nháy mắt, điều này cũng có nghĩa là những người trước ngày tận thế giáng xuống có đủ thời gian để quan sát sự xuất hiện của "ánh sáng đỏ' - Nhưng trong trí nhớ của anh, anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng đỏ thẫm đó.
Anh bị nhốt trong "căn hộ đơn lập" một đêm, trước đó anh không hề nhìn thấy ánh sáng đỏ quỷ dị hay hiện tượng siêu nhiên nào, sau đó anh cũng không nhìn thấy gì ngoài cửa sổ...
Căn hộ đơn lập?
Trí nhớ của Duncan đột nhiên dừng lại, sau một lát, chân mày của anh nhíu lại từng chút một.
"Căn hộ đơn lập" đó của bản thân... rốt cuộc là gì?
Từ trước tới nay, anh đều cho rằng phía đối diện Thất Hương Giả Chi Môn là cố hương của bản thân, bên ngoài căn hộ đơn lập của bản thân, sâu trong sương mù dày đặc, vẫn là đám người địa cầu rộn ràng, cuộc sống đời thường bình dị và bình yên hàng ngày, bản thân chỉ bị mắc kẹt trong một căn phòng, ngăn cách với cố hương bằng một bức tường mà thôi - Nhưng theo sự xuất hiện của "mặt trăng" và sự nghiệm chứng dần dần của 'Lý luận tập hợp thế giới', khả năng này thực sự đã gần bằng không.
Nếu nói trước đó anh đã có dự cảm về mặt này, vậy thì bây giờ dự cảm này rõ ràng đã được nghiệm chứng - Anh biết, mình không trở về được nữa.
Nhưng đến bây giờ, anh mới chợt nghĩ đến một vấn đề khác: Nếu như phía đối diện Thất Hương Giả Chi Môn không hề phải là cố hương, thì trên bản chất "căn hộ đơn lập" còn lưu lại kia của anh sẽ là nơi nào?
Mỗi lần bản thân "quay về"... rốt cuộc là "quay về" nơi nào?
Duncan cau mày thật chặt, trong "ánh sáng mặt trời" nhàn nhạt khuếch tán ngoài cửa sổ, trong đầu anh lại đột nhiên hiện ra thanh kiếm dài và kim loại sống từng là "con người"...
"Một phần khác của mảnh vỡ thế giới sao...' Anh như hiểu được điều gì, thần sắc càng trở nên phức tạp hơn: "Bản chất của mảnh vỡ thế giới... rốt cuộc là gì?"
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, ký ức và suy đoán như làn sóng không ngừng dâng lên hạ xuống trong đầu. Duncan chậm rãi dạo bước trong phòng, dùng phương thức này để bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Sau đó anh lại quay trở lại bàn, thuận tay lấy ra một tờ giấy từ bên cạnh, vẽ hoa văn lên đó một cách bất cẩn - Anh cũng không nghĩ đến muốn viết hay vẽ thứ gì, chỉ vẽ đi vẽ lại những đường nét và hoa văn lên đó.
Sau đó, anh đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn vào thứ mình vô thức vẽ trên giấy... Một mặt trăng được phác thảo bởi những đường nét lộn xôn.
Tựa như đang nhìn một cố hương gần ngay trước mắt, nhưng lại không bao giờ quay về được.
AIlice từng nói, nếu tượng trưng của cố hương xuất hiện ở một nơi, thì nơi đó chính là cố hương... Nàng ta không mấy thông minh, nhưng đôi khi lại có thể nhắm thẳng vào cốt lõi của vấn đề bằng những suy nghĩ đơn giản và đơn thuần nhất. Trên một ý nghĩa nào đó, điều nàng ta nói thực ra là đúng.
Cố hương ở đây, nhưng cũng không phải là toàn bộ, hay hình dáng mà Duncan quen thuộc. Đó chỉ là một mảnh vỡ nho nhỏ, hơn nữa giống như "chiến sĩ" hóa thành kim loại sống - Từ lâu đã trở thành một thứ khiến người ta không thể hiểu nổi.
Duncan vô thức duỗi ngón tay ra, chạm vào "mặt trăng" trên tờ giấy, dường như đang hỏi ai đó, nhẹ giọng nói như lẩm bẩm: "Đúng vậy, còn có thể còn lại thứ gì chứ..."
Tiếng vỗ cánh đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, cắt đứt sự phân tâm của Duncan. Con chim bồ câu trắng béo ú từ trên nóc tủ quần áo gần đó bay xuống. Nó loạng choạng đi đến chỗ Duncan, nghẹo đầu rồi cúi đầu xuống, dùng mỏ mổ cụp cụp lên mặt trăng được vẽ trên giấy.
Nó mổ "mặt trăng" lủng một lỗ, ngẩng đầu lên inh ỏi: "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ngẩng đầu..."
Nó đột nhiên dừng lại, tiếp tục nghẹo đầu nhìn Duncan.
Duncan cũng ngơ ngác nhìn nó, nhìn con chim bồ câu không hiểu vì lý do gì đột nhiên "dị biến" khỏi la bàn, nhìn con chim ngốc nghếch không hiểu sao đi theo mình, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn và thân thiết.
"Aye, Ay - Ye, Ay —" Con chim bồ câu vỗ cánh và phát ra âm thanh lớn rất cổ quái: "Aye —" Duncan đột nhiên trợn to hai mắt, vươn tay tóm lấy Aye, nhưng sau đó lại nhanh chóng thả lỏng, như sợ không cẩn thận sẽ bóp chết "sinh vật" nhỏ bé này. Anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp, tim đập thình thịch không ngừng. Con chim bồ câu trong tay thì nghẹo đầu, nhìn bên này với vẻ mặt đờ đẫn.
Duncan cuối cùng mở miệng: "... Aye?"
Con chim bồ câu gật đầu: "Cúc cu."
Duncan do dự một lúc, rồi đổi sang cách phát âm chính xác hơn: "... IE?"
Con chim bồ câu nhanh chóng gật đầu: "Cúc cu."
Duncan hít một hơi thật sâu: “Internet Explorer... 2"
Con chim bồ câu dùng sức duỗi cánh, vỗ mạnh hơn, giờ phút này, nó dường như hưng phấn hơn bao giờ hết, thậm chí dường như còn có vô số lời xúc động muốn nói ra.
Tuy nhiên, sau khi cố gắng vỗ cánh một lúc lâu, nó lại chỉ phát ra tiếng "cúc cu" vang dội không chút ÿ nghĩa.
Duncan nhẹ nhàng buông tay ra, nhìn con chim bồ câu béo ú vui vẻ khoái trá đi qua đi lại trên bàn, thỉnh thoảng dừng lại nghẹo đầu tò mò quan sát "chủ nhân" của mình, trong đôi mắt đậu xanh dường như luôn lóe lên ánh sáng kết nối mạng gián đoạn và tiến trình không phản hồi - Một lúc lâu sau, anh cuối cùng thở dài nhẹ nhàng, trên môi hiện ra một nụ cười phức tạp.
Hóa ra câu trả lời đã được viết sẵn trên câu hỏi ngay từ đầu.
Con chim ngốc nghếch này chính là một tàn tích nhỏ bé còn sót lại của cố hương bỗng nhiên bị dập tắt kia của anh.
Không trở về được nữa, quả thật là không trở về được nữa.
Duncan ngồi lặng lẽ trên ghế, như tượng đá, hồi lâu không có bất kỳ cử động, biểu cảm hay tiếng nói nào.
Không biết qua bao lâu như vậy, anh mới chớp mắt như thể đột nhiên "sống" lại, sau đó bắt đầu suy nghĩ — Hay nói cách khác là ép mình tiếp tục suy nghĩ:
Nếu Aye thực sự là Internet Explorer thì "nguồn" tương ứng của nó rốt cuộc nên là gì? Là những mã đó? Là những dữ liệu khổng lồ được tích lũy đó? Là vô số phần cứng đã từng hỗ trợ Internet Explorer? Hay sự mô tả trừu tượng đằng sau từ ngữ này?
Hay là... tượng trưng cho một ngọn lửa bùng cháy ngắn ngủi trong quá trình phát triển của một nền văn minh nào đó.
Có lẽ mảnh vỡ thế giới không nhất thiết phải tương ứng với một loại "thực thể" nào đó, nó thậm chí có thể là một khái niệm rất lớn - Một khái niệm trừu tượng rút ra từ sự tồn tại thực tế.
Thế liệu phỏng đoán này có đúng theo chiêu ngược lại không?
Liệu các thực thể từng thực sự tồn tại trong "thế giới cũ” có tồn tại dưới dạng "khái niệm trừu tượng" trong Thời đại Biển Sâu sau Đại hủy diệt không? Hiện nay trên biển vô biên này có vô số dị tượng dị thường, cũng như vô số vật vô hình và kiến thức cấm ky được sinh ra xung quanh những dị tượng dị thường. Chúng từng... là gì?
Mấu chốt nhất - Nguyên lý đằng sau những thay đổi này rốt cuộc là gì? Đại hủy diệt cùng bản chất của ánh sáng đỏ đó rốt cuộc lại là gì?
Lời giải đáp mới kéo theo những nghi vấn mới, vấn đề nối tiếp vấn đề, dường như mãi cũng sẽ không đạt đến điểm cuối cùng của chân tướng, Duncan cảm thấy suy nghĩ của mình hình như đã đi vào ngõ cụt, trước khi có thêm nhiều manh mối xuất hiện, anh đã không thể tìm được phương hướng tiếp tục đi sâu hơn.
Mà ngay lúc này, một loạt tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ phía sau, đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ ngày càng sâu sắc và khó khăn của anh.
Duncan nhanh chóng lấy lại tinh thân, cảm nhận được hơi thở ngoài cửa, nên thở phào nhẹ nhõm, để tâm tình bình tĩnh lại từng chút một: "Vào đi, Alice."
Cánh cửa mở ra, cô con rối bước vào, trên tay nàng ta đang bưng một cái đĩa lớn, bên trên đặt bữa tối mà Duncan đã bỏ lỡ.
"Thuyền trưởng,' Alice nói với giọng có chút lo lắng: "Ngài vẫn chưa ăn tối đấy."
Chẳng biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm dường như luôn không có tạp chất của Alice, Duncan sẽ cảm thấy tâm trạng hỗn loạn của mình bình tĩnh lại rất nhiều.
Anh lộ ra nụ cười mỉm: "Cảm ơn, để lên bàn đi."
"Ồ" Alice thản nhiên đặt đĩa xuống, rồi nhanh chóng nói thêm: "Ngài yên tâm, đây đều là những món ăn rất bình thường, theo khẩu vị của người bình thường - Nina nói, món ăn truyền thống' nơi này đều không dành cho người ăn..."
Nói rồi, nàng ta lại ngẩng đầu quan sát thần sắc của Duncan: "Ngài không sao chứ?"
"Bây giờ ta rất tốt," Duncan thở dài nhẹ nhõm, sắp xếp lại những vấn đê vừa mới nghĩ ra, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười: "Quả thật, có nhiều thu hoạch như vậy... thì nên vui mới phải."
"Ồ" Alice nghe nửa hiểu nửa không, nhưng nàng ta thực sự cảm thấy tâm tình của thuyền trưởng dường như đúng là tốt lên rất nhiều, nên cũng yên tâm: "Họ hơi lo lắng cho ngài, nên kêu tôi lên xem thử, ngài không sao thì tốt."
Duncan khẽ gật đầu, trong lòng lại đột nhiên có chút xúc động.
Trong ngôi nhà lớn này, quả thực có rất nhiêu người luôn lo lắng cho "trạng thái" của anh, mà những lo lắng này rất đa dạng, có lẽ chỉ có con rối bình thường trông ngờ nghệch trước mắt... sự lo lắng đối với anh trước giờ không xen chút tạp chất.
Nếu phải nói thì có lẽ Nina là một người khác.
Trong lòng cảm động, Duncan mỉm cười lắc đầu, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.
"Alice,' Anh chuyển đường nhìn, nhìn vào mắt con rối Gothic: "Có một chuyện cần cô giúp."
Alice không nghĩ ngợi: "Hả? Được thôi!" Duncan gật đầu, thò tay vào túi và lấy ra chiếc chìa khóa đồng luôn mang theo bên mình. "Alice, ta muốn dùng chiếc chìa khóa này lần nữa." "Được thôi!"