Chương 567: Dị Tượng Ban Đêm
Chương 567: Dị Tượng Ban ĐêmChương 567: Dị Tượng Ban Đêm
Duncan xoa xoa cái trán hơi nhức của mình, trong khi cất chìa khóa, anh nhớ lại trải nghiệm của mình trong “dinh thự”, thông tin mà xúc tu của Cổ thần truyền đạt cho mình trong khu vườn, cùng với...'dị vật xâm nhập" xuất hiện bên cạnh chỗ trống trong dinh thự.
Alice nhanh chóng nhận ra sự "trở vê" của thuyền trưởng. Nàng ta vừa kéo áo lên vừa tò mò quay đầu lại: "Thuyền trưởng trở về rồi à! Ngài đã tìm được câu trả lời mình muốn chưa?"
"Biết thêm nhiều thông tin, lại chỉ thêm nhiêu vấn đề hơn thôi, Duncan nhẹ nhàng thở ra, nhìn vẻ mặt rạng rỡ luôn vô ưu vô lo của Alice, anh tạm thời thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, trên mặt hiện lên nụ cười: "Nhưng ta đã tiến triển rất lớn - Ít nhất ta đã có được mục tiêu mới trong thời gian sắp tới."
Alice hơi nghiêng đầu: "Mục tiêu mới?"
Duncan suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Bắt một vài giáo đồ Nhân Diệt thử trước."
Tại sao "rác" bản thân ném ra khỏi căn hộ đơn lập hồi đó lại trôi nổi đến Dinh thự Alice? Tại sao những thứ đó lại trở thành bóng tâm lý trong mắt người hầu trong dinh thự? Người làm vườn mất tích trong dinh thự là chuyện thế nào? Bản chất của Người dọn dẹp lại là gì? Đối với loạt vấn đề này trước mắt xem ra cũng không có đáp án, trong thời gian ngắn cũng không có lối đột phá thích hợp, nhưng ở một phương hướng khác, đề nghị mà "Thánh chủ biển sâu" đưa ra cho mình ngược lại đáng để thử.
Liên quan đến trạng thái của Dị tượng 001, ý nghĩa đằng sau những tạp âm ngắn kia, chư vương viễn cổ, chân tướng của Đại hủy diệt cùng những đêm dài, với cả hàm nghĩa của cái gọi là sự kết thúc của chu kỳ... Liên quan đến tất cả những điều này, Cổ thần chiếm giữ nơi biển sâu tĩnh mịch rõ ràng biết rất nhiều tình hình bên trong, hơn nữa ngài còn cố ý tiết lộ những nội tình này cho Kẻ soán hỏa là mình.
Như vậy hiện tại tìm cách thiết lập liên hệ với biển sâu tĩnh mịch đã trở thành con đường duy nhất có mục tiêu rõ ràng, đúng như Thánh chủ biển sâu đề nghị - Bắt một vài giáo đồ Nhân Diệt thử.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến "đề nghị" này, Duncan vẫn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ...
Alice không nghĩ nhiều như vậy, nàng ta chỉ vui mừng vì thuyên trưởng đã có kế hoạch mới. Tuy không hiểu tại sao, nhưng trên mặt nàng ta lộ ra vẻ mong đợi: "Được đó được đó, vậy khi nào chúng ta đi bắt? Hơn nữa nên đi đâu để bắt hả?"
"... Tín đồ tà giáo không phải là sứa trong biển, nói bắt là có thể bắt được,' Duncan xoa xoa trán: Hôm nay hãy nghỉ ngơi trước, ngày mai ta sẽ tìm Fanna và Morris thảo luận kỹ về vấn đề này.'
"... Ô" Alice gật đầu, nhưng ngay sau đó lại buông ra một câu hỏi: "Sứa là gì?"
"Là thứ sống... có lẽ sống trong biển,' Duncan giải thích, cơ mặt run rẩy, hết sức quái dị: "Trông chúng trong mờ, một số có độc, một số có thể ăn được." "Ăn được?" Duncan bên này chỉ thuận miệng giải thích, nhưng không ngờ mắt Alice đã sáng lên trong nháy mắt: "Ăn ngon không?"
Duncan nói với vẻ mặt kỳ quái: "... Ngay cả hệ tiêu hóa cô cũng không có, quan tâm điều này làm gì?”
"Tôi có thể nấu cho ngài ăn!" Alice tỏ vẻ vui vẻ: "Thuyền trưởng, sau này có thời gian chúng ta cùng đi bắt sứa nhé!"
Chủ đề này nhanh chóng trở nên tà môn, Duncan suýt thì không duy trì được biểu cảm, nhanh chóng xua tay gạt bỏ vấn đề này: "Được rồi được rồi, đồng ý với cô, có cơ hội sẽ bắt nó ăn...
Thế là Alice rời đi trong vui vẻ và hài lòng.
Duncan thì nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu có chút bất lực, rồi bước đến bên cửa sổ.
Đánh giá thời gian, bây giờ đã là màn đêm buông xuống - Dị tượng 001 đã lặn xuống biển mấy giờ trước, sức mạnh của nó cũng đã biến mất khỏi thế giới,'vết rách" từ vết thương của thế giới lộ ra trên bầu trời theo đó, lạnh lùng ghé mắt xuống toàn cảnh thành phố.
Nhưng đồng thời, trên bầu trời vẫn có "ánh nắng" - ánh nắng đó đến từ "khối hình học phát sáng" trên mặt biển gần thành bang. Hào quang khuếch tán xuyên qua các lớp tòa nhà ngăn trở trong thành phố, sau khi đến khu vực gần trung tâm thành phố này thì chỉ còn lại từng chùm tia sáng nhỏ nhoi quét qua bầu trời trên cao - Giống như quang ảnh chiếu qua cửa sổ lá sách, chùm ánh sáng không đồng đều quét qua bầu trời phía trên thành phố, hình thành nên "phong cảnh" quỷ dị hệt như hoàng hôn dị hóa.
Mà dưới sự "cắt" của những ánh sáng mặt trời đó, vết thương của thế giới trên bầu trời cũng phô ra dáng điệu của quang ảnh không liên tục: Nó không còn trải dài một mạch trên bầu trời nữa, bởi vì nơi nào ánh sáng mặt trời quét qua, vết thương của thế giới sẽ nằm vào trạng thái không thể trông thấy, và chỉ ở những nơi mặt trời không thể chiếu sáng, mới có thể nhìn thấy những vết nứt lạnh lẽo và nhợt nhạt đó bị chia thành từng đoạn trên bầu trời.
Duncan đột nhiên cau mày, ý thức được một chỉ tiết mà trước đó mình đã bỏ qua, bắt đầu tò mò quan sát "kỳ cảnh" khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa trên bầu trời.
Khối hình học phát sáng rơi xuống trên mặt biển đương nhiên không thể chiếu ánh sáng đến nơi cao như vết thương của thế giới - Lucrecia và các học giả của Lightwind Harbor đã đo định phạm vi phát sáng của nó, đại khái chỉ có thể bao phủ một thành bang và một phần vùng hải vực xung quanh, không thể nào chạm tới bầu trời được.
Nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy bây giờ là bầu trời thành phố nơi "chùm ánh sáng mặt trời” quét qua, vết thương của thế giới thì phơi bày ra trạng thái không thể thấy.
Vì vậy... ánh sáng mặt trời thực ra không trực tiếp tác động đến vết thương của thế giới, mà tác động lên con mắt của "người quan sát”?
Dị tượng 001 - Tác dụng thực sự của mặt trời không phải là áp chế vết thương của thế giới, mà là ngăn cản những sinh vật có trí tuệ trên thế giới không thể quan sát thấy vết thương của thế giới bằng cách che đậy hoặc lọc bỏ?!
Trong mơ hồ, Duncan đột nhiên cảm thấy như thể mình đã chạm vào một cơ chế rất then chốt liên quan đến Dị tượng 001.
Tuy nhiên, ngay khi Duncan đang định suy nghĩ theo hướng này, trong dư quang nơi khóe mắt đột nhiên hiện ra một vẻ khác thường lại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Anh lập tức tiến lên một bước, đẩy cửa sổ thò đầu ra ngoài, nhìn về một hướng nào đó ngoài cửa sổ.
Đó là một con phố khác sát bên khu phố Crown - Anh vẫn nhớ rất rõ rằng, ở đó có những dãy mái nhà và tòa nhà cao tầng san sát, có một ngọn tháp mang tính biểu tượng nằm ở nơi sâu nhất khu phố.
Nhưng bây giờ, một khu rừng sum suê bị bao phủ trong hoàng hôn xuất hiện trong tâm mắt của anh.
Đại thụ che trời cao chót vót đột ngột mọc lên từ thành phố, tòa nhà và ngọn tháp ban đầu trong khu phố không biết từ lúc nào đã biến thành dáng vẻ rừng rậm, cấu trúc như dây leo to lớn từ trong rừng rậm lan ra, một số thậm chí còn kéo dài đến phạm vi của phố Crownl
Dưới ánh sáng và bóng tối đan xen của "ánh nắng” và sự chiếu rọi của "vết thương của thế giới", những dây leo sãẫm màu đó mọc quanh co trên đường phố, quấn quanh những tòa nhà hướng ra đường, rồi dần dần leo lên những tòa nhà và những bức tường cao, quấn lấy những ngọn đèn đường, tựa như những chiếc xúc tu kéo dài từ cơn ác mộng, đâm vào thế giới hiện thực từng chút một...
Duncan chớp mắt, phát hiện "dị trạng" trong tâm nhìn vẫn tồn tại, hơn nữa dưới sự chiếu rọi của ánh nắng đan xen và vết thương của thế giới, dường như còn chân thực hơn trước.
Tuy nhiên, trong thành phố vẫn lặng im như tờ, bất kể là những khu phố khác ở chỗ xa hay là những tòa nhà ở gần trước mắt đã bị dây leo quấn lấy... tất cả đều không phát ra một chút âm thanh.
Dường như không một ai nhận ra sự bất thường ở phạm vi to lớn này, dù là trong mấy ngôi nhà gần đó rõ ràng vẫn còn thắp điện, rõ ràng một giây trước vẫn còn có người thức và hoạt động trong nhà.
Duncan thu hồi tâm mắt không nhìn ra cửa sổ nữa, quay người bước nhanh về phía cửa. Nhưng anh còn chưa mở cửa, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân vội vã, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
AIice vừa mới rời đi không lâu vội vã chạy trở về, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ và lúng túng: "Thuyền... Thuyền trưởng! Bên ngoài! Ngài nhìn thấy bên ngoài..."
"Ta nhìn thấy rồi,' Duncan ngắt lời con rối lo lắng đến lắp bắp: "Nó có thể là một loại dị cảnh hoặc ảo cảnh nào đó bao trùm một phạm vi rộng lớn, nhưng tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng đến ngôi nhà của chúng ta - Đừng hoảng sợ, hãy đi gọi những người khác tới, chúng ta phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra." Nghe xong, Alice rốt cuộc bình tĩnh lại, vội vàng gật đầu, ngay sau đó vừa quay người đi ra ngoài vừa nói vội: "Ồ... Ô, đúng rồi! Ngài đợi một lát, tôi đi tìm những người khác!"
Con rối chạy vụt đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi hành lang bên ngoài. Duncan thì quay đầu đi, lại liếc nhìn "cảnh tượng kỳ lạ" trên đường phố bên ngoài.
"Khu rừng" bao phủ một khu vực lớn của khu phố vẫn tồn tại, xanh um tươi tốt như những chiếc bóng nổi lên trong màn đêm. Nhưng những dây leo vươn ra từ trong rừng rậm dường như đã ngừng sinh trưởng - Nhiều dây leo lớn dày không đồng nhất đều dừng lại ở khu vực rìa phố Crown, không có dấu hiệu kéo dài bước nữa đến bên này.
Nhưng đây chỉ là tình huống anh có thể quan sát thấy ở đây, không thể xác định đầu bên kia "khu rừng" rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào.
Ngay khi Duncan bắt đầu lo lắng những nơi khác trong thành phố phải chăng cũng đang xảy ra dị biến hay không thì tiếng bước chân vội vã của Alice lại xuất hiện ở hành lang, giọng nói lo lắng và luống cuống của nàng ta đồng thời truyên đến tai Duncan: "Thuyền trưởng, Thuyền trưởng, Thuyền trưởng! Những... những người khác đều không thấy đâu!"
Lần này Duncan cuối cùng giật mình: "Những người khác đều không thấy đâu?”
"Đầu mất dạng rồi,' Alice chạy nhanh tới, gật đầu nhanh, rồi vội vàng lấy tay vịn đầu, như sợ rơi mất: "Tôi vừa đi tới phòng của Nina và Shirley, họ đều không có ở đó. Cô Lucrecia cũng không có. Gõ cửa những phòng khác cũng không có phản ứng. Trong phòng khách chỉ có những người hầu khởi động bằng dây cót - tất cả bọn họ đều bất động chờ đợi, trông thật đáng sợi
Ánh mắt Duncan đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhưng trước tiên anh vẫn trấn an Alice đang căng thẳng, sau đó mới hơi nheo mắt lại, dần dần lan ra nhận thức của mình.
Anh đang tìm kiếm "ấn ký" trên người đám người Fanna và Morris, cố gắng xác nhận tình hình của họ.
Ấn ký vẫn còn đó, nhưng trạng thái... rất lạ.
"Chúng ta xuống lầu xem xem,' Duncan mở mắt ra, rồi vẫy tay về phía tủ bên cạnh, kêu Aye đang lim dim trên nóc tủ đậu xuống vai mình, sau đó mới gật đầu với Alice: "Theo sát ta, đừng chạy lung tung."
Alice lập tức gật đầu: "Được... được thưa thuyền trưởng!"