Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 569 - Chương 568: Dị Cảnh Phạm Vi Lớn?

Chương 568: Dị Cảnh Phạm Vi Lớn? Chương 568: Dị Cảnh Phạm Vi Lớn?Chương 568: Dị Cảnh Phạm Vi Lớn?

Trong phòng khách ở tâng một yên ắng, yên tĩnh như cả con phố bên ngoài. Mọi thứ vẫn giữ dáng vẻ như khi đêm đến. Trong khi những con rối gỗ và người hầu sắt khởi động bằng dây cót và cơ quan ma lực thì đứng lặng lẽ ở các nơi - Dường như cho đến một giây trước "dị trạng” buông xuống, chúng vẫn đang thực hiện các lệnh dọn dẹp theo cài đặt đã được lập trình.

Duncan dẫn Alice đang lo lắng đi xuống cầu thang, ánh mắt quét qua căn phòng khách tối tăm và im lặng, tiếng bước chân của hai người vang vọng trong sự im lặng chết chóc, khiến mọi thứ càng thêm quỷ di.

Alice vừa cẩn thận nắm lấy góc áo của thuyên trưởng, vừa quay đầu nhìn sang một bên - Một con rối được chế tạo thành hình dạng cô hầu gái đang đứng cách đó không xa, một tay bám vào lan can cầu thang. Con rối này một giây trước dường như còn đang lau lan can,'cô" giữ tư thế hơi khom người về phía trước, bên chân đặt một thùng nước. Tuy nhiên, giống như những người hầu khác, 'cô" đã trở nên bất động, trong cơ thể còn không ngừng truyền ra những âm thanh tích tắc và bánh răng ma sát mang tính biểu tượng.

Alice luôn cảm thấy con rối đó sẽ đột nhiên hướng ánh mắt về phía mình, giống như những gì được mô tả trong nhiều câu chuyện kinh dị - Sự liên tưởng này khiến nàng ta sợ hết hồn hết vía.

"Thật đáng sợ...' Nàng ta lẩm bẩm sau lưng thuyền trưởng: 'Khắp nơi đều có con rối... Ban ngày nhìn chẳng có gì, bây giờ đột nhiên đều bất động thật đáng sợ... Nhưng nếu bọn họ đột nhiên động đậy thì cảm thấy còn đáng sợ hơn...

Duncan lặng lẽ quay đầu, liếc nhìn con rối ngớ ngẩn với biểu cảm hết sức kỳ lạ.

Tuy nhiên, Alice hoàn toàn không nhận ra... cũng không cảm thấy mình nói sai điều gì.

Duncan lắc đầu, lại tập trung vào "ấn ký" mà mình để lại trên người đám người Morris và Fanna.

Những ấn ký đó vẫn nhấp nháy trong nhận thức của anh, nhưng trạng thái cực kỳ quỷ dị - đôi khi anh sẽ cảm thấy những ấn ký đó rõ ràng là ở trong ngôi nhà này, thậm chí ở ngay bên cạnh mình, nhưng giây tiếp theo những ấn ký đó đột nhiên sẽ lại xuất hiện ở chỗ cực xa, thậm chí giống như ở đầu bên kia của thành bang, như thể... truyền tống trong nháy mắt không theo quy luật vậy.

Đây còn là lần đầu tiên Ducan gặp phải tình huống này.

Anh lại cố gắng kêu gọi trực tiếp những ấn ký ở nơi xa xôi đó trong thế giới tinh thần, để thiết lập liên lạc với đám người Nina. Nhưng bởi vì trước sau không thể xác định chính xác vị trí và trạng thái của ấn ký, nên mấy lân kêu gọi đều không thành công, hoặc chỉ nhận được một "phản hồi" yếu ớt và vô nghĩa trong một khoảnh khắc nào đó - Đây cũng là tình huống trước đây chưa từng thấy.

Nhưng tin tốt là có vẻ như anh đã dân dần nắm giữ được quy luật của trạng thái quỷ dị của những ấn ký đó, ngay cả khi không thể xác định chính xác vị trí của nó, vẫn có thể thiết lập liên lạc chính xác với chúng sau một thời gian thích ứng. Mặt khác, chỉ cần những ấn ký đó vẫn còn thì vẫn có thể xác định, người mang ấn ký ít nhất không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, cũng không cần quá lo lắng.

Duncan cứ thế vừa cảm nhận và làm quen với trạng thái của ấn ký ở phía xa, vừa chậm rãi bước về phía trước. Tuy nhiên, ngay tại lúc này, một loạt tiếng ken két nhỏ lại đột nhiên vang lên trong phòng khách, ngay lập tức làm gián đoạn động tác của anh và Alice.

Duncan chợt quay đầu lại, nhìn vê hướng phát ra âm thanh.

Cô hầu gái rối dừng lại cạnh lan can cầu thang trước đó di động từng chút một trong bóng tối, quay đầu cứng ngắc như một cỗ máy rỉ sét lâu ngày; đôi mắt vô hồn đang chậm rãi tìm kiếm thứ gì đó trong phòng khách.

Alice lập tức hoảng sợ, đầu suýt rơi xuống: "Oal Thật sự động đậy rồi!"

Duncan cuối cùng không nhịn được: "Một con rối sống như cô sao phải sợ điều này?"

Alice ngẩn người, cuối cùng mới phản ứng lại: 'À... đúng nhỉ?"

Duncan không tiếp tục để ý đến tên ngốc đáng xấu hổ này, di chuyển ánh mắt sang cô hầu gái rối đang hoạt động cứng ngắc - Anh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, bởi vì anh đã cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đột ngột phủ xuống trên người con rối đó.

"Luci? Là con sao?" Anh hỏi dò.

"A, người quả nhiên ở gần đây... Con rối cuối cùng tập trung tâm nhìn chính xác vào người Duncan,cô" hoạt động cằm, phát ra giọng nói biến điệu có phần cứng rắn: "Nhưng con vẫn không thể nhìn thấy người, chất lượng của phương tiện này thật sự quá tệ, hồi đó con quả thật không nên tiết kiệm tiền vào con rối làm việc nhà. Nói một cách ngắn gọn, tình hình ở chỗ người thế nào? Mới rồi con có cảm nhận được tiếng gọi của người vài lần, nhưng luôn bị gián đoạn trước khi kịp đáp lại...

"Ở chỗ ta mọi thứ đều ổn, nhưng trong nhà không có một bóng người, mọi người đều đã biến mất,” Duncan lập tức nói ra, đồng thời mô tả ngắn gọn tình hình hiện tại trên đường phố: "... Chính là vậy đó. Tóm lại, theo như chỗ ta, mọi người đã xảy ra vấn đề ở nơi đó, mà ta và Alice thì không hề bị ảnh hưởng."

"Xem ra là như vậy,' Sau vài giây trì hoãn, giọng nói của Lucrecia lại vang lên từ miệng cô hầu gái rối: "Có lẽ vấn đề là ở bọn con, người vẫn còn ở thế giới hiện thực, chẳng qua là nhìn thấy hiện tượng dị thường xuất hiện trong thế giới hiện thực, mà bọn con... dường như đã bị cuốn vào bên trong' hiện tượng dị thường này.'

"Những người khác có ở cùng con không?" Duncan lập tức hỏi.

"Không, ở đây chỉ có mình con - Có vẻ như bọn con đã bị phân tán đến các nơi."

"Xung quanh con có gì?" Duncan lại hỏi.

"Xung quanh? Cây cối, dây leo, màu xanh bất tận - Là một khu rừng,' Lucrecia trả lời: "Rất giống khu rừng chúng ta đã thấy trong giấc mơ của bậc thầy Taran AI lúc trước, nhưng bầu không khí dường như... rất khác."...

Khu rừng bị bao phủ bởi sắc trời như hoàng hôn, một cảm giác hỗn loạn quái dị mà hơi có vẻ u ám dường như bao trùm toàn bộ thế giới; ánh nắng hắt xuống qua khe hở tán cây tâng tâng lớp lớp cũng tỏ vẻ thâm trâm, không thể xua tan cảm giác âm u giữa cây rừng um tùm rậm rạp.

Nơi xa thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng chim muông, hoặc tiếng cành cây gãy. Mặc dù trừ điều này ra không hề có điều gì khác thường, nhưng Lucrecia đặt mình ở bên trong lại cảm thấy mình như có thể ngửi thấy mùi... căng thẳng trong không khí của khu rừng.

Như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra ở đây.

Nàng ta cầm chặt cây đũa phép hệt như cây "gậy chỉ huy" trong tay, đồng thời duy trì liên lạc với một "con rối" nào đó do chính tay mình chế tạo ra, để trao đổi thông tin ở đây với cha ở phương xa: "Trong rừng rậm tràn ngập một loại cảm giác căng thẳng, rất bí bách, thậm chí còn mang nỗi sợ hãi vô hình... Đúng, là ưu tư, thân là một phù thủy, con có thể cảm nhận được loại 'ưu tư' này tràn ngập trong không khí... Ở đây trông rất giống với giấc mơ của Taran AI, nhưng trên bầu trời không có con cháu mặt trời xâm phạm, hơn nữa dường như còn có thứ gì khác ở sâu trong khu rừng... Con đang đi vê hướng đó.

"Khung cảnh của khu phố? Ở đây không nhìn thấy được... Nơi tầm mắt con có thể nhìn thấy đều toàn là cây cối. Mặc dù tâm nhìn trong khu rừng rậm có hạn, nhưng con có thể chắc chắn rằng phạm vi của khu rừng này tuyệt đối không dừng lại ở một hai khu phố... Phạm vi của 'dị cảnh này cực kỳ rộng lớn, những gì người nhìn thấy 'ở bên đó hẳn chỉ là một phần nhỏ của những gì nó lộ ra thế giới hiện thực."

Lucrecia đột nhiên dừng lại, chăm chú lắng nghe lời nói phương xa truyền đến, một lát sau khẽ gật đầu: "Đúng vậy, con cũng hoài nghi đây vẫn là 'giấc mơ' đó, giấc mơ được giáo đồ Nhân Diệt gọi là 'Giấc mơ của kẻ vô danh' kia, nhưng tình huống đã khác với lân trước... Lần trước chúng ta bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh là thông qua Taran AI làm ván cầu, thông tin mà người có được từ miệng đám tín đồ tà giáo cũng nói như vậy, muốn tiến vào giấc mơ này phải dùng tâm trí của một Tinh linh làm cầu nối, nhưng lần này mọi chuyện xảy ra đột ngột và quái lạ..."

Nàng ta dừng lại, giơ cây đũa phép trong tay lên gõ nhẹ vào một dây leo trước mặt. Dây leo lập tức hoạt động, vừa ngọ nguậy vừa sinh trưởng quanh co về phía trước, tạo thành một kết cấu giống như một cây cầu, trải dài qua rãnh sâu phía trước.

Lucrecia men theo cây cầu dây leo đi về phía trước đồng thời nói tiếp: "... Hiện tại con vẫn chưa tìm thấy 'cây cầu nối' đó, chưa tìm thấy người mơ' là ai, nhưng theo quy luật của giấc mơ, hiện tại con hẳn đã ở gần 'người mơ' đó mới phải."

Nàng ta đột ngột dừng lại.

Gần đó có tiếng bước chân sột soạt - âm thanh xuất hiện rất đột ngột, giống như một giây trước ở đó không có ai, giây tiếp theo bỗng xuất hiện một người giãm lên cành lá khô đi về phía bên này. Lucrecia lập tức tập trung suy nghĩ, gia pháp nhiều ma chú phòng vệ lên bản thân trước khi quay đầu, sau đó một tay nắm chặt cây đũa phép, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Tuy nhiên, thứ xuất hiện trước mặt nàng ta không phải là tín đồ tà giáo xâm nhập giấc mơ, cũng không phải vật vặn vẹo nảy sinh một cách tự nhiên trong giấc mơ.

Một người phụ nữ Tinh linh xa lạ đứng dưới bóng cây cách đó không xa, đang ngạc nhiên và cảnh giác nhìn bên này.

Điều đầu tiên Lucrecia nghĩ đến chính là người mơ đóng vai trò "cầu nối" trong giấc mơ này, tuy nhiên ngay sau đó, nàng ta nhận ra cảm giác khác biệt mà Tinh linh xa lạ cách đó không xa mang đến cho mình - Người kia đang mặc áo giáp nhẹ hoàn toàn không nhìn ra thuộc về thành bang nào hay mang phong cách của niên đại nào,'sợi tơ" cổ quái màu xanh nhạt đan xen giữa mái tóc dài màu vàng nhạt; trong tay thì đang nắm chặt một vũ khí lạ lùng kết hợp từ trường mâu và một chiếc rìu chiến cán dài. Lối ăn mặc này... nàng ta chưa từng thấy qua ở Lightwind Harbor, hay bất cứ nơi nào khác trên thế giới.

Trong khi Lucrecia đang sững sờ giây lát, người phụ nữ Tinh linh tay câm vũ khí cán dài kỳ lạ đó đã cất tiếng nói với vẻ mặt nghiêm túc và cảnh giác:

"Ngươi không nhận được lệnh rút lui sao? Tại sao còn nán lại bên ngoài Bức tường im lặng?”

Lucrecia hơi nheo mắt lại.

Tình huống... dường như đã trở nên vi diệu hơn. ...

Dưới sự chiếu rọi đan xen của "ánh sáng mặt trời" giữa các tòa nhà và ánh sáng rực rỡ lạnh lẽo của vết thương của thế giới, trong đêm quỷ dị chỉ có ở Lightwind Harbor này, bóng dáng của Duncan và Alice đang nhanh chóng băng qua đường phố.

Alice đang ôm một cái đầu con rối có miệng đóng mở liên tục trong vòng tay.

Giọng của Lucrecia phát ra từ đầu con rối, báo cáo tiến triển nhỏ nhất "ở bên đó" —

"Con đang đi theo và hành động chung với Tinh linh xa lạ đột nhiên nhô ra này. Cô ta dường như hoàn toàn không ý thức được con và cô ta không cùng chủng tộc, rất dễ giải trừ cảnh giác... Bọn con đang hướng đến một nơi được gọi là 'Bức tường im lặng..."

Cảnh tượng này thực sự muốn quỷ dị bao nhiêu có quỷ dị bấy nhiêu: Một con rối sống chạy trong đêm, trong tay còn đang ôm đầu một con rối khác, cái đầu kia còn đang không ngừng nói chuyện, giọng nói hơi khàn khàn và méo mó do hạn chế của chất liệu - Chỉ riêng cảnh này, đổi lại bất cứ người có thần trí bình thường nào nhìn vào cũng sẽ phải phát điên.

Thế nhưng Alice lại không có chút khác thường.

Nàng ta chạy lon ton theo sau Duncan, vẻ mặt thậm chí còn có chút hớn hở.

Có lẽ ôm đầu trong tay ôm đến quen rồi... Ôm của mình quen, ôm của người khác cũng y hệt.
Bình Luận (0)
Comment