Chương 569: Một Chỗ Khác Trong Rừng
Chương 569: Một Chỗ Khác Trong RừngChương 569: Một Chỗ Khác Trong Rừng
Trong khu rừng bị bao phủ bởi sắc hoàng hôn, Lucrecia đi theo sau người phụ nữ Tinh linh cầm vũ khí cán dài kỳ lạ, không ngừng lặn lội vào chỗ sâu khu rừng rậm rạp.
Đối phương bước đi rất nhanh, cho dù ở trong một khu rừng rậm rạp, gập ghềnh nhấp nhô, dây leo mọc chằng chịt, căn bản không có đường đi, bước chân đều như đang băng băng trên một con đường bằng phẳng và thoáng đãng - Loại khả năng thích ứng cực độ với rừng rậm và bộ pháp đặc biệt này thậm chí khiến người ta không khỏi nghĩ đến "kỹ thuật cổ điển" được nhắc đến trong truyền thuyết cổ xưa của một số Tinh linh. Trong những mô tả đó, Tinh linh cũng từng sinh sống trong một quốc độ mênh mông nơi "rừng rậm' trải khắp, họ có thể di chuyển qua lại trong rừng như một cơn gió, mà không giống như những Tinh linh hiện đại, từ lâu đã quên mất nhiều kỹ năng hòa hợp với thiên nhiên khi sống trong thành bang của những tòa nhà cao tầng trải rộng.
Lucrecia đương nhiên không thể theo kịp tốc độ này - Nàng ta không cần thử cũng biết.
Quý cô phù thủy luôn từ chối các hoạt động ngoài trời, thậm chí khi nhất thiết phải ra ngoài cũng sẽ dùng đến các loại phép thuật đi lại, vì vậy ngay từ đầu khi bị nữ Tinh linh bỏ lại phía sau, nàng ta đã dứt khoát mở ra ngọn gió ảo ảnh, thỉnh thoảng chuyển hóa mình thành những mảnh giấy bay tán loạn xuyên qua khu rừng, để theo kịp tốc độ của đối phương - Dù sao thì cha cũng không có ở đây.
Điều duy nhất nàng ta lo lắng là Tinh linh cổ quái xuất hiện trong "giấc mơ” này sẽ phản ứng thế nào sau khi nhìn thấy cảnh này, nhưng sự thật chứng minh, đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì khi nhìn thấy những phép thuật cổ quái này của mình, cũng giống như ngay từ đầu, Tinh linh không nhận ra 'vị khách không mời" trước mặt mình là một con người, mà thay vào đó muốn đưa mình đến nơi được gọi là "Bức tường im lặng" như một lời mời đến với người cùng tộc.
Nhìn thấy tình huống này, trong đầu Lucrecia mơ hồ có một số suy đoán, thế là bèn cố tình làm một số chuyện rõ ràng hơn và không nhất quán để nghiệm chứng suy đoán của mình - Nàng ta chỉ đơn giản là thỉnh thoảng dừng lại, sử dụng phép thuật tạo ra một số động tĩnh tương đối lớn, chẳng hạn như đột nhiên triệu hồi những dây hoa khổng lồ, hay tạo ra vài vụ nổ trong không khí.
Tinh linh vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường - Nhiều lắm là cô ta dừng lại khi Lucrecia cố tình trì hoãn thời gian và kiên nhẫn chờ đối phương đuổi kịp.
Lucrecia tạm thời dừng "thử nghiệm" của mình, bắt đầu yên tâm đi theo đối phương, trong đầu đồng thời điều khiển "con rối trung gian" ở nơi xa và mô tả tình hình bên mình cho Duncan:
"Trải qua sự thử nghiệm của con, Tỉnh linh này quả thực không phải là người mơ trong giấc mơ này. Cô ta hẳn là 'sản phẩm hoặc một bộ phận cấu thành giấc mơ... Kiểu nhận thức và hành vi của cô ta có những hạn chế rõ ràng... Nhìn có vẻ là một lớp 'kính lọc bình thường hóa, biểu hiện bất thường của người ngoài được 'bình thường hóa trong mắt cô ta. Loại bình thường hóa này có thể là để duy trì sự ổn định của giấc mơ.
"Con chưa tiến hành thử nghiệm cường độ cao hơn, không biết giới hạn trên của loại 'bình thường hóa này là bao nhiêu, nhưng trên lý thuyết nếu hành vi của con quá thái quá, có thể sẽ khiến nhận thức của 'Tinh linh này bị thiết lập lại, hoặc có thể dẫn đến sự 'bài xích: mãnh liệt hơn từ thế giới giấc mơ... Bây giờ con cần phải tiếp tục điều tra, không thể mạo hiểm được...
"Hả, người đã đi vào khu phố xảy ra 'biến dị rồi? Tốt quá, vậy hy vọng người có thể tìm thấy 'người mơ ' từ thế giới hiện thực bên đó. Nếu khóa được ngọn nguồn của giấc mơ, người hẳn sẽ có thể trực tiếp can thiệp vào đây như thường lệ..."
"Đúng rồi, cô tên gì?"
Một giọng nói đột ngột từ đằng trước vang tới, cắt đứt sự liên lạc trong đầu Lucrecia và nơi xa. Quý cô phù thủy lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cô gái Tinh linh cầm chiếc rìu cán dài và với những sợi tơ màu xanh kỳ diệu đan vào mái tóc vàng đang quay đầu lại và tò mò nhìn về đây.
"Cô có thể gọi tôi là Lucrecia,' Lucrecia thẳng thắn cho hay: "Tại sao lại đột nhiên nghĩ đến việc hỏi tên tôi?"
"Thêm một người biết tên mình, sẽ có thể thêm một người nhớ đến mình, Tinh linh cách đó không xa nghiêm túc nói: "Tên tôi là Shireen, cô phải nhớ lấy."
Lucrecia để ý thấy vẻ lo âu và căng thẳng trong mắt người kia.
Trên đường đi, nàng ta không chỉ một lần nhận thấy vẻ lo âu lộ ra từ người Tinh linh xa lạ - bầu không khí căng thẳng luôn tràn ngập trong cả khu rừng, giống như chính "màu nền" của giấc mơ vậy.
Sau một chút do dự, Lucrecia cất tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tinh linh tên Shireen mở miệng, nhưng lại không nói gì, dường như không biết nên bắt đầu từ đâu, lại dường như cảm thấy có một số việc không nên tùy ý tiết lộ cho "người bình thường”, cho nên cuối cùng cô ta chỉ khẽ lắc đầu: "Không cần phải lo lắng, Celantis sẽ che chở cho chúng ta, mọi thứ sẽ tốt lên thôi... Đi nhanh lên đi, bên ngoài Bức tường im lặng đã không còn an toàn nữa, sự ăn mòn có thể xuất hiện ở khu vực bên ngoài bức tường bất cứ lúc nào, gặp được người tuần rừng như tôi là may mắn của cô.
Sự ăn mòn - Lucrecia ngay lập tức chú ý tới từ ngữ đặc biệt này, sau đó âm thầm ghi nhớ trong lòng, rồi lại theo bước chân như gió của Shireen, lặn lội vê phía sâu trong khu rừng dường như mãi không có điểm cuối này. ...
"A Cẩu, ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?"
Trong khu rừng tối tăm tươi tốt vô tận, Shirley đột nhiên cau mày, sau đó cô ta vừa cúi xuống trốn sau một bụi cây vừa cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, đồng thời cẩn thận hỏi A Cẩu đang trốn trong bóng tối.
Giọng nói của A Cẩu truyền thẳng vào trong đầu cô ta: "Tiếng gió, tiếng cây cối và tiếng chim không biết tên, ngoài mặt đều là những âm thanh bình thường - nhưng bầu không khí rất quái dị, hơn nữa từ ban nãy đã càng ngày càng quái dị. Ta không biết phải mô tả thế nào, thật giống như... bản thân môi trường đang biến đổi, cây cối xung quanh đã không còn là cây cối nữa, mà là một thứ gì đó đang dần phơi bày ra ác ý..."
Shirley đột nhiên nổi da gà, đáy mắt mang vẻ căng thẳng, cô ta đảo mắt nhìn những cây đại thụ che trời cao chót vót không biết tên xung quanh một vòng, một cánh tay đã dần dần chuyển hóa thành đặc thù của ác ma biển sâu: “A Cẩu, ngươi nói vậy có chút đáng sợ rồi, nơi này khắp nơi đều là cây...
"Là cô bảo ta nói mà, ta nói thật theo cảm nhận của mình thôi,' A Câu bực bội đáp lại một cách khó chịu: "Ta khuyên cô nên nghiêm túc một chút, cảm giác của chó săn biển sâu luôn rất nhạy bén - Mảnh rừng này đang dần trở nên bất thường."
"Mẹ kiếp, kẻ ngốc cũng biết nơi này bất thường..."
Shirley lẩm bẩm, thận trọng rời khỏi bụi cây nơi mình vừa ẩn náu - Mặc dù không biết ở đây đang xảy ra thay đổi như thế nào, nhưng trực giác mách bảo cô ta rằng, tốt nhất không nên ở lâu một chỗ.
Nhìn đâu cũng thấy cây cỏ mọc khắp nơi. Khu rừng rậm rạp u ám là khung cảnh mà một cô gái sinh ra và lớn lên trong một khu dân nghèo chật hẹp và đông đúc như cô ta không bao giờ có thể tưởng tượng được. Cô ta chỉ mới nghe nói qua nơi này trong cuộc trò chuyện giữa thuyền trưởng và những người khác cách đây không lâu, nhưng không ngờ rằng mình chỉ chợp mắt một lát cũng đã bị đưa đến đây - Nếu đoán không lầm, đây hẳn là "Giấc mơ của kẻ vô danh" mà cả thuyền trưởng và Lucrecia từng nhắc tới.
Cảm nhận được bầu không khí u ám đáng sợ xung quanh, trên mặt Shirley chợt hiện lên vẻ hối hận: "Có phải ta không nên chợp mắt khi làm bài tập..."
"Ta nghĩ việc cô bước vào 'dị cảnh quỷ dị này không liên quan gì đến việc cô chợp mắt trong khi làm bài tập," Bóng dáng A Cẩu dần dần hiện ra từ trong bóng tối, ngưng tụ thành hình trong làn khói bông bềnh, nó vừa đi theo bên cạnh Shirley canh gác bốn phía vừa lẩm bẩm: "Nhưng bản thân câu nói này không sai - Cô không nên chợp mắt khi đang làm bài tập."
"Chủ yếu là vì hễ học toán là ta sẽ đau đầu,' Shirley lẩm bẩm, dường như muốn nói một số chủ đề hàng ngày để dời đi sự căng thẳng do bầu không khí u ám ở đây mang đến cho mình: "Hơn nữa ta cũng biết không ít từ cơ bản, tại sao còn phải học toán..."
A Cẩu im lặng nghe ở một bên, nó dường như muốn giữ im lặng, nhưng sau vài giây im lặng vẫn lải nhải như thường lệ: "Nên học thêm một ít toán, cho dù vì bản thân..."
Shirley mím môi, không khỏi lẩm bẩm: "A Cẩu, sao ngươi lại muốn ta học những thứ này nhiều như vậy... Ta cảm thấy ngươi so với thuyền trưởng còn có động lực hơn..."
A Cẩu nhất thời không nói chuyện, một lúc sau, đến khi Shirley sắp quên mất chủ đề này, nó mới đột nhiên nói ra một câu: "Còn nhớ bảy mươi hai peso không?”
Shirley sửng sốt một lát, một lúc sau, cô ta mới hơi mở to hai mắt, như thể cuối cùng nhớ ra điều gì đó trong ký ức tuổi thơ đã phai nhạt.
Trên mặt hiện lên một chút phức tạp, cô ta xấu hổ thấp giọng nói: "Ngươi... còn nhớ à, chuyện đã xảy ra đã lâu như vậy rồi..."
"Ta mãi ghi nhớ, một tên tạp chủng chết bằm, chỉ bằng vài mảnh giấy vẽ lung tung đã có thể lừa lấy thù lao trong tay một đứa trẻ thông ống khói mấy ngày trong nhà máy - nếu khi đó ta biết chữ, cô sẽ không cần phải đói mấy ngày đó, nếu khi đó cô biết chữ, cô sẽ không phải chui vào ống khói vừa tối tăm vừa nguy hiểm đó - làm người tập sự sao chép số trong phòng bơm còn hơn thế."
Shirley im lặng.
Lại trôi qua một lúc sau, cô ta mới thấp giọng nói: "Nhưng bây giờ ngươi biết chữ rồi, ngươi không chỉ biết chữ, mà tiến độ học tập còn ngang Nina..."
"Nếu ta không thể ở bên bạn cô mãi thì sao?" A Cẩu lẩm bẩm nói.
Shirley sửng sốt một lát, dường như nhất thời không biết nên nói thế nào, sau đó lại vô thức lên tiếng: "Vậy thuyền trưởng..."
"Thuyền trưởng cũng chưa chắc sẽ bảo vệ cô mãi - ngài ấy rất tốt, hiện tại rất quan tâm đến cô, nhưng không gian thứ dù sao cũng khó lường,' A Cẩu lắc đầu: 'Shirley, phải dựa vào chính mình."
Shirley cúi đầu, mấy giây sau, cô ta nhẹ nhàng lắc sợi dây xích nối với cánh tay mình: "A Cẩu, ngươi vừa nói không thể ở bên ta mãi là có ý gì?"
"... Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ đang thí dụ thôi,' Trong cổ họng A Cẩu phát ra tiếng thở dài: "Ta không muốn vứt bỏ cô, nhưng ta cũng không chắc chắn về tương lai. Dù sao... ta có 'tim, mà trên thế giới này chưa bao giờ xuất hiện ác ma biển sâu nào có tim. Không ai biết những thay đổi nào sẽ xảy ra với ta. Có lẽ bản chất con người' sẽ khiến ta có giới hạn tuổi thọ giống như con người các cô. Có lẽ lý trí của ta sẽ dân giảm đi theo năm tháng tăng tiến. Có lẽ một ngày nào đó, tim của ta sẽ lại biến mất..."
"A Cẩu,' Shirley đột nhiên ngắt lời đối phương, cô ta trừng hai mắt, kéo mạnh sợi xích trong tay: "Ngươi... đừng nói nữa."
"Được rồi, ta sẽ không nói nữa."