Chương 570: Hủ Hóa Và Khách Không Mời
Chương 570: Hủ Hóa Và Khách Không MờiChương 570: Hủ Hóa Và Khách Không Mời
Không biết có phải là ảo giác không, từ khi bước vào "khu rừng" vặn vẹo và quái dị này, A Cẩu biểu hiện ra có chút đa sâu đa cảm - Nó cảm khái rất nhiều điều, đồng thời nhớ lại một số chuyện đã qua mà lâu rồi không nhắc đến. Có những chuyện ngay cả bản thân Shirley đều không còn nhớ, nhưng nó vẫn nhớ rất rõ.
Sau khi do dự một lúc, Shirley quyết định nói ra cảm giác của mình.
"Đa sầu đa cảm? Ta?" Nghe được những lời của Shirley, bản thân A Cẩu trước hết sửng sốt một lúc, tiếp đó nổi lên nghi ngờ: "Thật sao? Ta vẫn đang cảm khái và hồi tưởng?"
"Ừm/' Shirley gật đầu liên tục: "Mặc dù bình thường thi thoảng ngươi cũng sẽ nhắc lại những chuyện xưa cũ như một bà già, hoặc lải nhải một đống đạo lý với ta, nhưng chưa bao giờ... đa sầu đa cảm đến thế, nghe vào khiến ta cảm thấy khó chịu."
A Cẩu dần dần dừng bước, nó cuối cùng mơ hồ nhận ra sức ảnh hưởng yếu ớt mình chịu phải. Sau một lúc suy nghĩ, nó nghiêng đầu, dùng đôi mắt trống rỗng đáng sợ quét qua khu rừng u ám. Huyết sắc trong hốc mắt dần dần lấp lánh.
"Khu rừng đang ảnh hưởng đến chúng ta... là một loại ưu tư,' Nó trâm giọng nói: "Trong cả khu rừng quanh quẩn một 'bầu không khí' trâm thấp và bí bách. Nó khiến ta không khỏi suy nghĩ lung tung, giống như... giống như đắm chìm trong một tâm trí rộng lớn, không ngừng chịu sự quấy nhiễu của nó..."
Shirley nhất thời căng thẳng mở to mắt: "À... hả? Ý ngươi là, khu rừng này... có suy nghĩ?! Ngươi đã bị nó ảnh hưởng? Nghiêm trọng không?”
A Cẩu lắc lư đầu trái phải: "Không, không nên nói là khu rừng này, nên nói là mộng cảnh này... Đừng quên tên của nó, Giấc mơ của kẻ vô danh. Bản thân giấc mơ là thứ do tâm trí tạo ra... Nhưng đừng lo lắng, không nghiêm trọng. Loại ảnh hưởng này dường như không có mục tiêu, chỉ là sự can thiệp thụ động do môi trường gây ra. Shirley, cô không sao?"
"Ta không sao,' Shirley chỉ vào mình, biểu cảm trên mặt cũng có chút nghi hoặc: "Phải ha, ngay cả ngươi cũng bị ảnh hưởng, tại sao ta không bị chút gì... có thể là vì ta khá nhẫn tâm?”
"Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt,' A Cẩu lẩm bẩm: "Đừng buông lỏng cảnh giác, những ảnh hưởng tỉnh tế là nguy hiểm nhất, cô càng nghĩ không sao thì càng dễ xảy ra chuyện. Nếu đột nhiên cảm thấy chán nản hoặc lo lắng và hoảng sợ, nhất định phải nói cho ta biết sớm."
"Ừm/ Shirley nhanh chóng gật đầu, sau đó cô ta lại cau mày, có chút bất an nhìn khu rừng dường như không bao giờ kết thúc và nhỏ giọng nói: "Ngươi nói... khi nào thuyền trưởng sẽ tìm thấy chúng ta? Chúng ta chắc không đến nỗi xui xẻo đến mức bị mắc kẹt ở đây mãi chứ?"
"Không đâu, đừng nghĩ vớ vẩn,' A Cẩu lập tức nói: "Không phải ban nãy cô cảm giác được tiếng gọi mơ hồ trong lòng sao? Điều đó có nghĩa là thuyền trưởng đã biết chuyện này, ngài ấy hẳn là đang nghĩ cách, chúng ta bảo vệ tốt mình trong khoảng thời gian này là được ˆ"
"ồ" Shirley thành thật đồng ý, nhưng vào lúc này, một loạt âm thanh sềnh sệt quái lạ, như thể có thứ gì đó đang dần tan chảy và chảy xuống, đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa cô ta và A Cẩu.
Âm thanh khiến người ta không rét mà run này khiến Shirley lập tức dựng tóc gáy, cô ta giật mạnh sợi xích màu đen bên cạnh: "A Cẩu! Lần này ngươi nghe thấy...
"Nghe thấy rồi, có thứ gì đó ngay ở gần đây —"
A Cẩu nhanh chóng nói và đã quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động lạ, mà gân như cùng lúc đó, một cảnh tượng khó hiểu xuất hiện ra trong tâm nhìn của nó và Shirley —
Một bụi cây đột nhiên bắt đầu mọc như điên, từng đám vật chất đen kịt chui ra từ giữa những tán lá dày đặc giống như phun trào, trong nháy mắt hình thành vô số chi ngọ nguậy giương ra trong không khí, rồi đầu cuối của vô số chi mở ra vết nứt li ti tựa như con mắt. Đại thụ che trời bên cạnh lại tựa như "tan chảy" trong hàng loạt tiếng động lạ, thân cây to khỏe chảy xuống giống như phù sa, những tán cây che khuất bầu trời mất đi chống đỡ, nhưng trái lại dân dần sinh trưởng hướng về phía bầu trời, rồi lại bị kéo duỗi trong ánh sáng và bóng tối uốn éo như ngọn lửa hư ảo, biến thành vô số sợi bông nhợt nhạt bay xuống. Mặt đất cuôn cuộn như đột nhiên biến thành da dẻ mềm mại và nhớp nháp, rồi lại giống có thứ gì đó đáng sợ đang chui đi trong đất và sắp chui lên khỏi mặt đất...
Một giây tiếp theo, đủ loại tiếng động lạ khiến người ta không rét mà run bỗng bùng nổ ra. Tiếng bốc cháy hư ảo, tiếng ngọ nguậy nhớp nháp và những tiếng lách tách lẫn tạp âm tràn ngập khắp các hướng trong chớp mắt. Những cây cối xảy ra dị biến lan rộng đến mọi chỗ trong tầm mắt gần như trong chớp mắt. Mọi thứ trước mắt đều như đột nhiên sống dậy, đồng thời phơi ra dáng vẻ của tâng sâu nhất cơn ác mộng trong sự sinh trưởng điên cuồng và vặn vẹo đói
Mọi thứ đều đang biến đổi khác thường, mọi thứ đều đang méo mó, mọi thứ đều đang tác động đến ranh giới giữa nhận thức và lý trí - Ngay trước mặt Shirley và A Cẩu, giấc mơ này dâng trào, thứ gì đó đen tối và có ác ý cuối cùng cũng từ trong đất chui ra, đó là dòng chảy của cái bóng bị bao phủ với những hình thể và sự vật không thể diễn tả bằng lời. Dường như có vô số con mắt và răng nanh sắc nhọn chất đống trong lớp bùn lúc nhúc. Shirley chỉ liếc nhìn chúng một cái, ngay lập tức ý thức được chuyện duy nhất mình nên làm.
“Chạy thôi
Cô ta chỉ kịp hét lên, trước khi tiếng nói rơi xuống thì đã quay người vọt ra ngoài, chạy vê một hướng lúc này có vẻ tương đối "ổn định". Khu rừng gồ ghê đang không ngừng cuôồn cuộn nhấp nhô dưới chân cô ta, mỗi bước cô ta chạy ra ngoài đều giống như giẫm trên bông vải hoặc trên làn da của một loài sinh vật nhuyễn thể nào đó, xúc cảm truyền đến thật kinh tởm và đáng sợ.
Thân xác được cường hóa bởi sự cộng sinh với ác ma biển sâu vào lúc này phát huy tiềm năng lớn nhất, cô ta cảm thấy cả đời mình đều chưa bao giờ chạy nhanh như vậy!
Sợi xích đen kịt dữ tợn trong nháy mắt bị kéo thẳng tắp, A Cẩu bị Shirley lôi bay thẳng lên không trung, không ngừng lên xuống trong không trung theo sự chạy băng băng của người sau. Shirley cứ thế lôi A Cẩu chạy một mạch ra khỏi rừng. Song sau khi chạy được một lúc, cô ta tranh thủ quay đầu nhìn lại, lại thấy cơn ác mộng dâng trào vẫn đang đuổi theo phía sau. Thế là, cô ta lại gân giọng hét lên: "Đổi!"
Lời còn chưa dứt, cô ta đã vung sợi xích trên tay về phía trước, A Cẩu bị cô ta ném thẳng về phía trước —
Trước khi tiếp đất, A Cẩu đã điều chỉnh xong tư thế, bốn chân vững chắc trên mặt đất, sau đó tiếp tục chạy về phía trước không chút chậm trễ theo đà vừa bị ném qual
Bây giờ đến lượt Shirley bay lượn trên không trung.
Mà trong mấy lần tiếp sức như vậy, khu rừng" không ngừng biến đổi và vặn vẹo hệt như ác mộng kia trước sau vẫn luôn đuổi theo phía sau họ, giống như ảo ảnh ác mộng mãi không thể rũ bỏ được.
Thậm chí còn tạo cho Shirley một ảo giác đáng sợ, như thể toàn bộ khu rừng đều đã sống dậy, đồng thời mang theo ác ý nổi xung, truy đuổi và săn lùng cô ta và A Cẩu từ mọi hướng, như thể quyết tâm ăn sống họi
Nhưng may thay, ngay khi cô ta cảm thấy mình thực sự sẽ không thể chạy thoát,'cơn ác mộng” không ngừng lan tràn và truy đuổi phía sau lại đột nhiên giảm tốc độ.
Đột ngột y như khi xảy ra, sự vặn vẹo và hủ hóa của khu rừng dừng lại mà không hề báo trước —
Shirley lôi A Cẩu chạy về phía trước thêm mấy chục mét mới muộn màng nhận ra điều này. Cô ta chợt dừng gấp bên cạnh một gốc cây đại thụ nghiêng đổ trong dáng vẻ chật vật khó coi, quay đầu nhìn về bóng tối hủ hóa ở phía xa đã dừng lan tràn, kinh ngạc trợn to hai mắt, vừa thở hổn hên vừa nói: "A Cẩu... hù... bên đó dừng lại..."
Thân thể to lớn của A Cẩu bay vèo qua người cô ta dưới tác động của quán tính, đầu đâm vào đống đá gần đó.
Sau tiếng ầm lớn, A Cẩu khó nhọc bò ra khỏi đống đá, vừa lắc đầu vừa nói lớn: "Gì?!"
"À..." Shirley xấu hổ liếc nhìn A Cẩu, sau đó lại chỉ vào khu vực tối tăm và vặn vẹo đã ngừng lan rộng ở phía xa: "Bên đó đột nhiên dừng lại rồi."
"Cô chờ một chút..." A Cẩu càu nhàu rồi chạy đến bên cạnh đống đá há miệng: "Ọi —"
Theo tiếng động chất ăn mòn khó ngửi đốt cháy đất đá, con chó săn biển sâu choáng váng chuyển hướng cuối cùng cũng ói xong. Sau đó nó mới lắc lắc đầu, chậm rãi quay trở lại bên cạnh Shirley, ngẩng đầu nhìn nơi sự hủ hóa khủng khiếp đã dừng lại.
Một "ranh giới" rõ ràng dừng lại trong rừng. Bên đây ranh giới vẫn là cây cỏ xanh um tươi tốt, nhưng bên kia đã biến thành... mặt đó khó tả chứa đầy những bóng tối vặn xoắn kỳ quái và vật chất bò lổm ngổm khiến người ta không rét mà run.
Vô số dây leo hoạt hóa và bóng tối từ trong đất chui ra vẫn đang bò chậm rãi trong khu vực tối tăm đó. Cho dù chúng đã không còn lan rộng về hướng này nữa, nhưng nhìn vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Shirley thậm chí không dám liếc nhìn sang bên đó thêm lần nữa, cô ta khó khăn lắm mới kiểm soát được hơi thở của mình, nhưng giọng vẫn có chút run rẩy: "Đó... đó rốt cuộc là thứ quái gì?”
"Ta không biết... Ta không phải chuyên gia về phương diện mộng cảnh," A Cẩu đến bên cạnh Shirley, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm về phía xa: "Nhưng có khả năng đây mới là diện mạo thật sự của 'Giấc mơ của kẻ vô danh... Thứ chết chóc gì đó đang từ chỗ sâu trong cõi mộng này lan tràn ra, chỉ là quy mô của cõi mộng này quá lớn, lần trước đám người thuyền trưởng đã không gặp phải - chúng ta gặp phải mà thôi."
"Tại sao người xui xẻo luôn là ta..." Shirley nhất thời cau mày lẩm bẩm, nhưng rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, đông thời nhìn về một hướng nào đó với vẻ mặt đây cảnh giác.
A Cẩu cũng lập tức thu hồi ánh mắt khỏi khu vực hủ hóa kia, trong cổ họng phát ra tiếng gào trầm thấp, nó nhìn chằm chằm vào một khoảng đất trống cách đó vài mét.
Có một mùi lạ đang đến gần.
Mặc dù không biết mùi lạ đó xuất hiện như thế nào, nhưng rõ ràng là... có "người" đang bước vào giấc mơ này.
Là bạn? Hay là kẻ thù?
Shirley và A Cẩu cảm thấy một loại... cảm giác chán ghét quen thuộc nhưng lại khiến người ta sinh lòng cảnh giác trong mùi lạ đó.
Giây tiếp theo, dưới ánh nhìn lom lom của họ, một ảo ảnh mông lung đột nhiên hiện ra trên đất trống không một bóng người đó - Giống như bong bóng trong giấc mơ dần dần rõ nét, trong ảo ảnh dần dần ngưng tụ ra một bóng người.
Một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt nham hiểm, thân hình cao gầy mặc áo khoác màu xanh đậm xuất hiện trên đất trống.
Khoảnh khắc bóng dáng người đàn ông trẻ tuổi này xuất hiện, Shirley và A Cẩu đều chú ý tới kế cận xương bả vai của đối phương có ảo ảnh xích sắc đen kịt chợt lóe rồi tắt, đầu cuối xích sắt thì mơ hồ hiện ra một ảo ảnh đáng ngại trông giống như một loài chim.
Ánh mắt của Shirley trong nháy mắt hơi thay đổi, cô ta vô thức kéo kéo sợi xích nối liền A Cẩu.
"Khách không mời mà đến" cách đó không xa cũng lập tức phản ứng lại, sau khi phát giác có mùi lạ ở hiện trường, hắn chợt chuyển tâm mắt qua.
Cô gái mặc váy đen đứng cùng con chó săn biển sâu xuất hiện trong tâm nhìn của hắn.
Hắn ngạc nhiên một lúc rôi cau mày ngay sau đó:
"... Khu vực này đã có người rồi à?"