Chương 573: Hành Hướng Trong Bóng Tối Và Sương Mù
Chương 573: Hành Hướng Trong Bóng Tối Và Sương MùChương 573: Hành Hướng Trong Bóng Tối Và Sương Mù
Một tiếng bịch lớn vang lên, giáo đồ Nhân Diệt lập tức phun ra một ngụm máu bay ra xa mười mét, thẳng đến khi đâm vào một thân cây đại thụ che trời cuối cùng mới dừng lại, trượt xuống đất như một chiếc bao tải rách.
Điều toát ra sau cùng trong ánh mắt hắn là sự kinh ngạc và ngỡ ngàng tột độ — Đời này của hắn có lẽ đã tưởng tượng ra đủ loại cường địch và cạm bẫy, nhưng sợ e có chết cũng không bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ bị người ta dùng chó nện bay.
Shirley nắm lấy sợi xích của A Cẩu, từng bước đi đến chỗ tín đồ tà giáo đã không còn cử động dù chỉ một ngón tay, dừng lại ở một khoảng cách tương đối an toàn.
Tín đồ tà giáo này vẫn còn sống - hoặc là nói, trong "giấc mơ” này, trọng thương đủ chí tử ở thế giới hiện thực dường như không đủ để giết chết hắn. Mặc dù đầu hắn gần như bị đập vào trong cổ họng, hầu hết các khớp nối trên toàn cơ thể đều lộ ra trạng thái uốn cong quái đản đáng sợ, tên này vẫn còn sống, chỉ là yếu đến không thể cử động được, mà chỉ có thể nhìn chằm chằm bên này với sự thù hăn xen lẫn chút sợ hãi.
Shirley không để ý đến ánh mắt đáng sợ của đối phương, hơi nâng sợi xích trong tay lên, A Cẩu bước tới, đến gần tên tín đồ tà giáo.
"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào..." Trong cổ họng giáo đồ Nhân Diệt phát ra âm thanh khó khăn. Hắn nhìn con chó săn biển sâu hung dữ đáng sợ tiến tới bên cạnh mình, trong mắt cuối cùng hiện lên một chút sợ hãi không thể khống chế. Mà cách đó không xa/chim báo tử" cộng sinh với hắn cũng cố gắng giãy giụa mấy lần, dường như muốn chống cự, nhưng do người cộng sinh cực kỳ yếu ớt nên nhanh chóng yên lặng lại. Điều này khiến giọng nói của hắn nghe có vẻ càng ngày càng phô trương thanh thế: "Ngươi muốn làm gì?!"
"Nơi này là giấc mơ, đến thế giới hiện thực rồi ta không thể bắt được ngươi nữa,' Trên mặt Shirley chậm rãi lộ ra nụ cười, cô ta nâng cánh tay cộng sinh với sợi xích lên, nhẹ nhàng cạ sợi xích đen kịt trên mặt mình, vẻ mặt vẫn vô hại: "Hơn nữa ngộ nhỡ gặp phải dưới tình huống không phòng bị, nếu ta không kịp phát hiện thì sẽ nguy hiểm, nên phải để lại chút ký hiệu..."
"Ký hiệu... 2"
Giáo đồ Nhân Diệt ngã trên mặt đất lập tức sửng sốt, giây tiếp theo, hắn nhìn thấy con chó săn biển sâu tiến qua đột nhiên há to miệng, hàm răng xương nhọn dữ tợn kinh người tàn nhẫn cắn xuống - Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng trong sợ hãi, cơn đau nhức khủng khiếp gần như xé nát ý thức của hắn, một cánh tay của hắn đã hóa thành từng mảnh máu thịt trong miệng con chó săn biển sâu.
"Ta đã ghi nhớ mùi của ngươi, chúng ta sẽ bắt được ngươi ở thế giới hiện thực -" A Cẩu ngẩng đầu lên, hốc mắt tràn đầy huyết quang nhìn chằm chằm giáo đồ Nhân Diệt đang kêu rên, trong lông ngực hài cốt chắp vá thành truyền ra giọng khàn khàn trầm thấp: "Bắt sống ngươi, Ngài sẽ thưởng cho chúng ta..." Tiếng rên rỉ bỗng im bặt, tín đồ tà giáo lập tức trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào con chó săn biển sâu hung dữ trước mặt. Hắn há hốc miệng, không biết đang kinh ngạc con chó săn biển sâu này lại có thể nói được tiếng người, hay bởi vì vừa nghe thấy câu cuối cùng mà cảm thấy sợ hãi và nguy hiểm to lớn - "Ngài" sẽ thưởng... Cô gái quỷ dị này và con ác ma biển sâu quỷ dị này rốt cuộc có lai lịch thế nào?"Ngài" mà bọn họ nhắc đến lại là ai?
Giây tiếp theo, bóng dáng của giáo đồ Nhân Diệt đột nhiên bắt đâu mờ dần và trở nên méo mó. Gần như chỉ trong một hai hơi thở, bóng dáng của hắn biến mất khỏi trước mặt Shirley và A Cẩu một cách vô căn cứ.
"Quả nhiên chạy mất rồi,' A Cẩu quay đầu lại, lắc lư đầu trái phải, giọng điệu có chút bất lực: "Chắc là đồng bọn của tên này ở thế giới hiện thực đã nhận ra điều gì, cưỡng ép Tôi' hắn đi... Loại chuyển dời tầng diện tinh thân này chúng ta không ngăn được."
"Không sao, không phải ngươi đã ghi nhớ mùi của hắn rồi sao?" Shirley xua tay, sau đó lại nghiêm mặt xác nhận: "Đến thế giới hiện thực ngươi thực sự có thể tìm được ư?"
"Đừng cách quá xa - nếu tên đó đúng lúc xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của ta, ta nhất định có thể tìm ra hắn," A Cẩu nói với giọng buồn bực khó chịu: "Chó săn biển sâu là ác ma giỏi lân theo dấu vết nhất, hắn không thể xóa được dấu vết ta để lại."
"Thế thì tốt,' Shirley nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Nếu thực sự có thể bắt sống thì tốt, cho dù có thể thế hai tờ bài thi cũng được..."
A Cẩu không để ý đến lời lải nhải trong nửa câu sau của Shirley, nó ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng gió hỗn loạn và tiếng ồn ào từ mọi hướng truyền đến trong rừng, nhìn thấy cây cối phía xa đang dần trở nên trong suốt và mờ mịt từng mảng, dấu hiệu của giấc mơ sắp tan rã đã ngày càng rõ ràng.
Dễ nhận thấy, có thứ gì đó đang ảnh hưởng đến giấc mơ này - Nó sắp thức dậy. ...
Trong bóng tối dường như truyền tới tiếng gì đó, nghe giống như tiếng gió hỗn loạn đang gào thét, bẻ gãy ngọn cây khô khi thổi qua rừng cây, nhưng khi lắng nghe kỹ dường như lại chỉ là ảo giác.
Duncan không còn dư sức để chú ý đến những âm thanh mơ hồ truyền tới từ bóng tối, anh đã hoàn toàn bị thu hút sự chú ý bởi cảnh tượng khó tin trước mắt.
Đích xác là Thất Hương Hào - Sau khi nhận thức lan tràn vào sâu trong dây leo, tại trung tâm của bóng tối và sương mù, thứ anh nhìn thấy quả thực là "con tàu ma" quen thuộc đó.
Nhưng mà... tại sao? Tại sao bóng dáng Thất Hương Hào lại xuất hiện ở đây?
Duncan đến gần hơn và thấy "Thất Hương Hào" dường như đang trôi nổi trên một tâng nước đen kịt, bóng tối dày đặc như mực dường như ngăn che nửa dưới của con tàu như nuốt chửng, còn trên boong tàu cao chót vót, toàn bộ con tàu hoàn toàn im lặng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào truyền tới.
Sau một thoáng do dự, anh "bay" lên boong tàu "Thất Hương Hào”. Trong bóng tối này, anh đang hoạt động từ một "góc nhìn" đơn thuần. Điều này mang lại cho anh đủ tiện lợi.
Trên boong tàu không một bóng người, nơi ánh mắt trông thấy đều là khung cảnh cũ kỹ và quen thuộc.
Theo lộ trình trong trí nhớ, Duncan từ từ kiểm tra các cơ sở khác nhau trên boong tàu và các khoang gần đó.
Mọi thứ đều không khác chút nào.
Nhưng anh biết rằng, đây không phải là Thất Hương Hào thực sự, cũng không phải là thứ như hình chiếu của Thất Hương Hào - Bởi vì anh không cảm nhận được mối liên hệ mật thiết giữa "con tàu này" và mình, không cảm nhận được phản hồi từ ngọn lửa truyền tới.
Con tàu này được chế tạo ra bởi một lực lượng khác.
Trong bóng tối lại lần nữa truyền tới âm thanh yếu ớt của gió và tiếng ôn, hơn nữa còn rõ ràng hơn trước.
Duncan chú ý đến âm thanh phát ra từ chỗ sâu bóng tối đó, sau đó đi tới khu vực boong ở đuôi tàu và dừng lại trước cửa phòng thuyền trưởng.
Tầm mắt anh di chuyển lên trên, đột nhiên cứng đờ.
Trên khung của cánh cửa này khắc một dòng chữ rất lạ - 'Mong Ngài Nán Lại Trong Cõi Mộng.
Không phải là "Thất Hương Giả Chi Môn”?I
Duncan cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì anh nhớ rõ rằng phía trên cánh cửa phòng thuyền trưởng rõ ràng khắc "Thất Hương Giả Chi Môn", hơn nữa cánh cửa này còn là con đường duy nhất dẫn đến "căn hộ đơn lập" của anh... Mọi nơi của "Thất Hương Hào" xuất hiện ở sâu trong sương mù đen tối giống hệt trong trí nhớ của anh, tại sao chỉ có dòng chữ phía trên cánh cửa này lại khác?
Anh thu lại ánh mắt khỏi khung cửa và nhìn vào tấm cửa trước mặt - Giây tiếp theo, cánh cửa lặng lẽ mở ra như một lời mời gọi.
Phòng thuyền trưởng quen thuộc hiện ra trước mắt anh, trong phòng thuyền trưởng thắp sáng ánh đèn mờ ảo, tất cả đồ đạc và Đầu Sơn Dương bên mép bàn hàng hải đều hiện ra dưới ánh đèn.
Đầu Sơn Dương?
Duncan đột nhiên giật mình trong lòng.
Anh còn nhớ, khi mình đi nhầm vào không gian thứ hồi đó, anh không nhìn thấy Đầu Sơn Dương trên "Thất Hương Hào đổ nát" ở không gian thứ bên đó, mà trong căn hộ đơn lập của mình, trên "mô hình Thất Hương Hào' kia cũng không có bóng dáng của Đầu Sơn Dương.
Đâu Sơn Dương có tồn tại hay không dường như là một "điểm bất đồng" rất nhỏ bé nhưng lại mấu chốt giữa các "phiên bản" khác nhau của Thất Hương Hào. Trong lòng lập tức hiện lên một loạt suy đoán và hồi tưởng, Duncan đã đi qua cửa phòng thuyền trưởng, anh thận trọng đi đến trước bàn hàng hải, nhìn vào "tượng gỗ" màu đen ở mép bàn.
Đầu Sơn Dương lặng lẽ ngồi trên đế của nó, bất động như một tượng gỗ thực sự, không có bất kỳ phản ứng nào trước sự tiếp cận của "thuyền trưởng”.
Tất nhiên, điều này cũng có thể là do sự tồn tại của Duncan ở đây vào lúc này chỉ là một "góc nhìn" đơn thuần, chứ không phải là một thực thể có thể nhìn thấy được.
Duncan không có ý định kinh động đến Đầu Sơn Dương trên bàn, mà tiếp tục cẩn thận quan sát.
Ngay sau đó, anh phát hiện ra một chỗ không ổn khác.
Hải đồ trên bàn - đó vốn nên là một tấm hải đồ, bên trên lẽ ra phải ghi lại quỹ đạo Thất Hương Hào từng đi qua, ghi lại các thành bang và tuyến đường biển đã biết trên biển vô biên, tuy nhiên, những gì nó thể hiện ra lúc này lại là hình ảnh mà Duncan chưa từng thấy qua - là một "bản đồ" hoàn toàn xa lại
Nó trông giống như một khu rừng nhìn xuống từ trên không. Trong cảnh vật như hình chiếu ba chiều thu nhỏ còn có thể nhìn thấy lưng núi nhấp nhô, cấu trúc thực vật khổng lồ cùng những địa điểm kỳ lạ như quần thể kiến trúc nằm rải rác khắp khu rừng. Logo bán trong suốt tượng trưng cho Thất Hương Hào thì lơ lửng trên bầu trời của hình chiếu thu nhỏ, hơn nữa còn đang di chuyển trong rừng với tốc độ cực kỳ chậm.
Lòng ôm ngạc nhiên tột độ, Duncan nhìn chằm chằm vào "hải đồ" xa lạ một lúc lâu.
Anh đương nhiên không thể phân biệt được bất kỳ thông tin nào có giá trị tham khảo từ bản đồ hoàn toàn xa lạ này, nhưng anh nhớ lại một hải đồ quỷ dị khác mà mình từng thấy trên "Thất Hương Hào đổ nát" trong không gian thứ.
Trên Thất Hương Hào di chuyển trong không gian thứ, hải đồ cũng phô ra cảnh tượng quỷ dị: Trong một vùng hải vực hỗn loạn và lệch lạc chưa biết đến, khắp nơi đều có những ghi chép di chuyển hỗn loạn và cổ quái.
Bây giờ, anh lại nhìn thấy một "hải đồ" không thể giải thích được về Thất Hương Hào trôi nổi trong sương mù đen tối. Lần này... nó thậm chí còn cho thấy con tàu đang đi trong một khu rừng?!
Điều này khiến trong lòng anh nổi lên một ý nghĩ kỳ lạ không thể kiềm nén —
Đấn tột cùng có bao nhiêu "phiên bản" khác nhau của Thất Hương Hào đang di chuyển cùng lúc ở các không gian khác nhau, ghi lại những lộ trình khác nhau?!
Mà cùng lúc ý nghĩ cổ quái này hiện ra trong đầu Duncan, một loạt tiếng cọt kẹt nho nhỏ đột nhiên từ bên cạnh truyên đến, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của anh.
Anh lập tức hướng ánh mắt vê hướng phát ra âm thanh.
Đầu Sơn Dương màu đen ở mép bàn hàng hải đang chuyển động cổ từng chút một, hướng ánh mắt về phía này.
Trong nhãn câu đen kịt được khắc từ đá hắc thạch, dường như dần dần xuất hiện một chút thân trí.
Giây tiếp theo, Duncan nghe thấy một giọng nói khàn khàn và trầm thấp truyền vào tai —
"Ai đang ở đó..."