Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 575 - Chương 574: Tỉnh Mơ

Chương 574: Tỉnh Mơ Chương 574: Tỉnh MơChương 574: Tỉnh Mơ

Giọng nói đột ngột phát ra của tượng gỗ màu đen khiến Duncan lập tức kinh ngạc - anh không ngờ rằng trên trên Thất Hương Hào bất thường tựa như ảo ảnh bí ẩn này, Đầu Sơn Dương quỷ dị trước mặt lại đột nhiên "sống' lại, ánh mắt vô thức dán chặt vào "tượng gỗ' đang chuyển động chậm rãi, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảnh giác, tiếp đó anh ý thức được một điều:

Đối phương dường như không thể "nhìn" thấy mình.

Bởi vì lúc này bản thân chỉ đang mượn mối liên hệ được thiết lập bởi ngọn lửa linh thể "nhìn trộm" vào sâu trong dây leo khổng lồ, chỉ có suy nghĩ của bản thân được truyền đến đây. Anh cũng không thực sự phóng chiếu lực lượng của mình đến đây, dĩ nhiên cũng không ngưng tụ ra hình thể ở đây.

Vậy là "Đầu Sơn Dương" trên bàn hẳn chỉ cảm nhận được hơi thở - và bây giờ, nó đang bắt đầu tìm kiếm vị trí của hơi thở này.

Tượng gỗ màu đen khiến người ta bất an đang chậm rãi chuyển động, đế gỗ truyên tới những âm thanh cọt kẹt nho nhỏ. Trong Thất Hương Hào im lặng chết chóc này, trong phòng thuyền trưởng tĩnh mịch này, tiếng vang cọt kẹt càng ngày càng có vẻ quỷ dị. Hai nhấn cầu mãi giữa từ đá hắc diệu thạch quét qua vị trí góc nhìn Duncan đang ở mấy lần, hồi lâu sau, nó cuối cùng mới dừng lại, phát ra giọng nói ngờ vực: “Ai... ở đó..."

Giọng nó chậm và trâm, giống như nói mớ.

Duncan lập tức nhận ra chỗ không đúng từ trong phản ứng của đối phương - "Đầu Sơn Dương" dường như đúng là đã cảm nhận được điều gì đó, nhưng nó lại không nhận ra đây là hơi thở của "thuyền trưởng”?!

Sau một lúc chăm chú và suy ngẫm, Duncan đã có dự tính.

Mối liên hệ thiết lập nhờ ngọn lửa trong nháy mắt được củng cố, lực lượng được truyền đến đây thông qua ngọn lửa, Duncan bắt đầu "nghiêng" ý chí của mình về phía không gian quỷ dị tràn ngập bóng tối và sương mù dày đặc này, đồng thời nhanh chóng ngưng tụ ra hình thể của mình ở đây.

Anh muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Thất Hương Hào đang di chuyển trong sương mù và "Đầu Sơn Dương” quái dị trước mặt.

Trên Thất Hương Hào đang di chuyển trong bóng tối và sương mù dày đặc, những ngọn lửa màu u lục lũ lượt xuất hiện khắp boong tàu. Trong phòng thuyên trưởng ánh đèn lờ mờ, một ngọn linh hỏa đột nhiên xuất hiện giữa không trung và kêu lách tách lan nhanh ra, sau đó nhanh chóng phác họa ra một bóng người cao lớn.

Gần như ngay lập tức, mối liên hệ của Duncan với không gian tối tăm quỷ dị này được củng cố. Nhưng đồng thời cùng lúc đó, anh cảm thấy không gian tràn ngập sương mù dày đặc này và "Thất Hương Hào" dưới chân mình dường như bị một loại... kích thích. Mọi thứ xung quanh đều bỗng trở nên mơ hồ hư ảo, một loại cảm giác bài xích muộn màng từ bốn phương tám hướng dâng lên, dường như sương mù đen tối đang chống lại ngọn lửa của anh, hoặc là... bản thân nơi quỷ dị này đang nhanh chóng tan rã.

Duncan bất ngờ trước cảm giác bài xích đột ngột truyền tới này - Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy loại bài xích chủ động như vậy khi sử dụng linh hỏa để dò xét những sự vật lại

Trước đây anh từng dùng linh hỏa dò xét qua rất nhiều thứ, bao gồm linh cữu của Alice, chiếc chìa khóa lên dây cót bằng đồng cùng đủ loại vật phẩm siêu phàm thu được từ tay tín đồ tà giáo, nhưng những thứ đó chưa bao giờ cho ra phản ứng này.

Lẽ nào không gian cổ quái này và "dây leo" khổng lồ xuất hiện trong thành bang kia vẫn còn sống, hơn nữa đẳng sau nó còn tồn tại một "ý thức" mạnh mẽ?

Những suy đoán đáng kinh ngạc dâng lên cuồn cuộn trong lòng, nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc để tìm hiểu sâu hơn. Duncan không biết mình còn có thể "liên lạc" với nơi này bao lâu, nên chỉ có thể cố gắng duy trì sự ổn định của bản thân, trong khi đi bộ về phía Đầu Sơn Dương bên bàn hàng hải.

Tượng gỗ màu đen như bừng tỉnh từ một giấc mơ, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Duncan - Trong mắt nó, ngọn lửa màu u lục và thân hình cao lớn đều đột nhiên xuất hiện, giống như một luồng ánh sáng mạnh đột nhiên chiếu vào mộng cảnh an ninh nhưng u ám. Trong ảo mộng bị đánh thức, nó kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt, rồi cất giọng bối rối: "Ngươi là ai?"

"Xem ra ngươi không nhận ra ta,' Bởi vì vừa rồi đã phát hiện một ít manh mối, Duncan lúc này ngược lại cũng không bất ngờ, anh chỉ cố gắng duy trì liên hệ của mình với nơi này, đồng thời nhanh chóng cảm nhận thông tin vê "Thất Hương Hào" cùng tình hình của "Đầu Sơn Dương” trước mặt: "Ta là Duncan Abnomar — Ngươi tên gì?”

"Duncan... A, luôn cảm thấy có chút quen thuộc...' Trạng thái của Đầu Sơn Dương lại giống như không hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói của nó thi thoảng tựa như rơi vào nói mớ, hơn nữa cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Duncan: "Nhưng ta không nhớ... tại sao ngươi lại ở đây... tại sao chúng ta lại ở đây..."

Duncan cau mày.

Anh đã cảm giác được không gian tối tăm đầy sương mù này đang dần có dấu hiệu tan rã, một cảm giác bài xích mạnh mẽ đang muốn xua ngọn lửa của anh ra khỏi đây,'ÐĐầu Sơn Dương” trước mặt hình như luôn nằm vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, căn bản không thể trả lời được vấn đề của anh.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lại tiến thêm một bước và giơ tay chỉ vào hải đồ bên cạnh Đầu Sơn Dương.

"Thất Hương Hào đang hành hướng ở nơi nào?"

Một hai giây sau, Đầu Sơn Dương mới chậm rãi phản ứng, chậm rãi quay cổ, ánh mắt rơi vào trên bản đồ "hàng hải" đang bày ra cảnh sắc rừng rậm, hồi lâu mới phát ra giọng nói hàm hồ không rõ: "... Ồ, tốt quá rồi, hóa ra họ vẫn còn..."

"Họ?" Duncan lập tức hỏi: "Họ là..."

Tuy nhiên, một trận rung lắc dữ dội đột ngột truyền đến và tiếng trâm rít thấp dường như bỗng nhiên lan khắp không gian đã cắt ngang nửa câu sau của anh.

Sự bài xích ở nơi này đối với anh đã đạt đến đỉnh điểm, mỗi tấc thời gian và không gian dường như đều đang chống đối sự lan tràn của ngọn lửa linh thể, trong không khí truyền tới những tiếng nổ tanh tách nho nhỏ, ngọn lửa dường như đang đốt cháy rào cản vô hình, các loại nhận thức do ngọn lửa truyền tới cũng bỗng có vẻ mơ hồ và chậm chạp.

Duncan cúi đầu, nhìn thấy hóa thân hình chiếu ngưng tụ của mình đang phơi ra trạng thái ngày càng mờ nhạt, mối liên hệ của mình với nơi này dường như sắp bị cắt đứt.

Anh biết rằng, mình vẫn có thể cưỡng ép tập hợp lực lượng mạnh mẽ hơn và sử dụng ngọn lửa linh thể để cưỡng bức duy trì mối liên hệ này - Nhưng sau khi ý thức rõ dây leo khổng lồ kia rất có thể còn "sống" và thậm chí có ý thức, anh không biết mình có nên làm như vậy không.

Mà ngay tại lúc này, Đầu Sơn Dương trên bàn hàng hải dường như cuối cùng cũng để ý thấy sự khác thường trên người Duncan.

Ánh mắt của nó rơi trên những ánh lửa bập bùng, trì hoãn một lúc lâu, nó mới phát ra tiếng lẩm bẩm không rõ chữ: "A, ngươi dọa tới nàng rồi..."

Duncan nghe vậy sửng sốt, lập tức ngẩng đầu: "Dọa tới ai?"

"Celantis...' Đầu Sơn Dương dường như lại sắp rơi vào trạng thái như nói mớ, giọng nói của nó càng ngày càng rề rà: "Celantis không quen ngươi, sự hiện diện của ngươi... đã dọa tới nàng.'

Celantis...'Cây thế giới" trong truyên thuyết cổ xưa của Tinh linh?!

Trong đầu Duncan lập tức xuất hiện những thông tin tương ứng cùng một đống lớn phỏng đoán. Nhưng mà ngay khi anh còn muốn truy hỏi thêm điều gì đó, anh đã bị cắt ngang bởi một cảm giác hoảng hốt. Trong đó nhận thức của anh nhanh chóng bị bong ra và cả thế giới nhanh chóng rời xa, tiếp đó, mọi thứ trước mặt anh nhanh chóng trở nên tối tăm. Phòng thuyền trưởng, bàn hàng hải, hải đồ đều biến mất trong bóng tối, chỉ có giọng nói lúc có lúc không như lâm lầm lâu bâu của Đầu Sơn Dương mơ hồ vang lên trong bóng tối:

"A, thời gian đến rồi — Nàng sắp tỉnh dậy."

Giây tiếp theo, cảm giác tiếp đất lân nữa chợt đánh thức Duncan, anh vô thức hít một hơi, sau đó mở mắt ra.

Mặt của Alice chỉ cách anh mười centimet.

Duncan bị con rối ngốc nghếch này làm cho giật mình, nhanh chóng lùi lại. Alice thì chợt nở nụ cười rạng rỡ, vừa theo sát vừa hét lên: "Thuyên trưởng! Thuyền trưởng! Trời gần sáng rồi! Bên ngoài hình như đều đã trở lại bình thường rồi!"

Duncan vừa định nói đôi câu với Alice, nhưng nghe được lời nói của đối phương lại không khỏi sững sờ, sau đó, anh nhận thấy những thay đổi xung quanh.

Những khu rừng rậm rạp bao phủ toàn bộ khu phố đã biến mất; hệ thực vật khổng lồ từng hòa quyện với các tòa nhà cao tầng xung quanh giờ đã biến mất không dấu vết; công trình đường phố từng méo mó biến dị và biến thành một phần của khu rừng đều đã thực sự quay trở lại vê hình dáng ban đầu.

Hai bên đường, ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ đèn đường khí đang chiếu sáng xung quanh. Phía trên khu phố,ánh nắng" từ bờ biển xa xăm tràn ngập tới xuyên qua thành bang như một bức màn che; đường nét của vết thương của thế giới đã dần dần phô ra dáng vẻ ảm đạm. Mà ở cuối bầu trời, một chút ánh sáng ban mai trước khi Dị tượng 001 mọc lên dường như đang lan rộng giữa những tâng mây.

Duncan chớp mắt và vô thức nhìn về phía đoạn đường dốc sâu trong khu phố.

Anh còn nhớ, từng có một dây leo khổng lồ mọc ra từ sườn dốc, ngọn lửa của bản thân từng thâm nhập vào chỗ sâu của dây leo.

Nơi đó không có gì cả.

Giống như tình trạng của toàn bộ khu phố - mọi thứ đều đã trở lại như thường.

Theo ánh sáng mặt trời buổi sáng dần nhô lên, khi màn đêm kết thúc và ban ngày buông xuống, hiện tượng quỷ dị quy mô lớn kia... giống như một giấc mơ đang tỉnh giấc, tan biến trong ánh bình minh.

Duncan cảm giác như mình đang đứng trước ranh giới của ảo mộng kỳ quái, hiện thực lệch lạc và những ký ức còn sót lại trong đầu khiến mọi thứ trước mắt mình đều có vẻ không chân thật.

Nhưng cảm giác bàng hoàng này chỉ kéo dài trong chốc lát, anh đã nhanh chóng tỉnh hồn lại, quay đầu nhìn vê hướng của phố Crown.

Nhận thức của anh lan tràn đến bên đó, những "ấn ký" quen thuộc kia theo đó xuất hiện trong "tâm mắt" của anh.

Nina, Shirley, Morris...

Hơi thở của họ đã quay trở lại thế giới hiện thực.

Đầu con rối trong tay Alice đột nhiên cử động, miệng con rối hầu gái khép mở, phát ra giọng nói của Lucrecia: "Ba, bọn con hình như..."

"Ta biết, mọi người đều đã trở lại, khu phố cũng đã trở lại bình thường."

Duncan nói nhanh, khóe mắt anh đã có thể nhìn thấy bóng người lưa thưa xuất hiện trên đường phố - đó là những người dân địa phương ra ngoài hoạt động sau khi trời sáng.

Họ đang quét đường, trò chuyện trước cửa, vội vã đi làm, nói về tin tức ngày hôm qua và thời tiết hôm nay.

Dường như không ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua — cho dù chỉ vài giờ trước, tất cả những người hoạt động trong khu phố đã thực sự biến mất trong màn đêm.

Bây giờ, họ cũng đã trở lại.

Khung cảnh đường phố đang dần hồi phục và trở nên náo nhiệt trước mắt, dường như đang dần nổi lên một cảm giác lạ lùng khó tả.
Bình Luận (0)
Comment