Chương 579: Ảnh Hưởng Lan Tràn
Chương 579: Ảnh Hưởng Lan TrànChương 579: Ảnh Hưởng Lan Tràn
Nghe thấy báo cáo của Agatha, phản ứng đầu tiên của Duncan là liếc nhìn cửa phòng ngủ cách khóe mắt không xa.
Sau đó anh thu lại tâm mắt, nhìn cựu "người gác cổng" trong gương, thần sắc nghiêm túc lạ thường: "Ý cô là, hình ảnh phản chiếu của nó trên biển?"
"Không chỉ là hình ảnh phản chiếu trên biển, mà còn bao gồm hình chiếu của nó trong Linh giới — dưới tình huống bình thường, hai 'cái bóng' này có mối liên hệ cực kỳ sâu sắc, hơn nữa sẽ còn ảnh hưởng lẫn nhau,' Agatha nói một cách nghiêm túc: "Đêm khuya hôm qua, tôi qua lại gương trên tàu như mọi khi để kiểm tra tình hình toàn bộ con tàu, sau đó bất ngờ phát hiện ra điều này, nhưng lúc đó tôi cứ tưởng đó là tính đặc thù' của bản thân Thất Hương Hào, dẫu sao tôi cũng biết rất ít về nó..."
"Thất Hương Hào không có đặc tính này - ít nhất trong phạm vi ta biết, cái bóng' của nó sẽ không đột nhiên biến mất một cách vô duyên vô cớ,' Duncan lắc đầu: "Hiện tượng này xảy ra khi nào? Đại khái kéo dài bao lâu?”
Agatha lập tức gật đầu: "Phán đoán theo thời gian, nó hẳn là xảy ra trong lúc 'Giấc mộng của kẻ vô danh' ảnh hưởng mà ngài nhắc đến, kéo dài mãi cho đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện trên mặt biển."
Duncan không nói gì, chỉ cau mày thật chặt, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Agatha lại tiếp tục sau một lúc im lặng: "Khi cái bóng của Thất Hương Hào biến mất, tôi tình cờ qua lại gương của thế giới hiện thực. Trong ngày thường, tôi có thể 'nhảy' trực tiếp qua những tấm gương đó đến Linh giới, hoặc nhập vào hình ảnh phản chiếu của Thất Hương Hào dưới biển. Tuy nhiên vào đêm qua, lối nhảy' này đã biến mất theo cái bóng của Thất Hương Hào biến mất...
"Có điều theo cảm giác của tôi... lãnh vực đối diện gương không phải không thực sự tồn tại nữa, mà đã có một rào cản ngăn trở mà tôi không hiểu được, khiến tôi không thể quan sát thấy con đường trong gương, hay cảm nhận tình hình của phía đối diện..."
Nghe Agatha kể lại, Duncan dường như nghĩ tới điều gì đó: 'Ý cô là... cô cho rằng 'cái bóng' của Thất Hương Hào không thực sự biến mất, mà đã tiến vào trạng thái mà cô không thể hiểu và quan sát được vào thời điểm đó, hoặc là nói có một thành lũy 'nhận thức' đã 'giam cô ở một bên thế giới hiện thực?"
"Rất chuẩn xác, Agatha nhìn có vẻ nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng miêu tả của mình quá trừu tượng, phải tốn rất nhiều thời gian để giải thích với ngài..."
"Tại Phổ Lan Đức và Hàn Sương, các loại các dạng bức màn che' ta đều tiếp xúc qua, Duncan thản nhiên nói, tiếp đó suy nghĩ một lúc rồi trâm ngâm liếc nhìn cánh cửa cách đó không xa: "Vậy là, vừa rồi sau nghi nghe được cuộc trò chuyện giữa ta và Đầu Sơn Dương cô mới nảy sinh nghỉ ngờ - Bởi vì 'đại phó' của ta hoàn toàn không nhắc đến tình huống dị thường đêm qua."
"Tôi không biết tại sao lại như vậy, nhưng về mặt lý thuyết... nó hẳn là có thể phát hiện được những thay đổi trong Linh giới. Mặc dù nhận thức của nó vê mặt này có thể không sắc bén bằng tôi, nhưng không đến mức nó hoàn toàn không phát giác đối với lần này,' Agatha nói, trong giọng điệu có chút do dự: "Đặc biệt là những chuyện ngài vừa mới đề cập đến, sự tồn tại của một 'Đầu Sơn Dương khác, cùng cử chỉ quỷ dị và đáng ngờ của đối phương..."
Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Cô cho rằng 'Đầu Sơn Dương' không còn đáng tin cậy nữa, bởi vì có thể nó đang giấu ta điều gì đó."
"... Tôi biết, thân là một thuyền viên mới, tôi không nên nghi ngờ đại phó trên tàu, đó là một điều kiêng ky cực lớn. Nhưng với tư cách là một cựu người gác cổng, tôi có bản năng... cảnh giác' đối với những chuyện như thế này,' Agatha cân nhắc lựa chọn từ ngữ và nói ra một cách thành khẩn: "Rất nhiều tình huống không thể cứu vãn đều bắt đầu từ cái 'sai' nhỏ ngay từ đầu."
Duncan im lặng lắng nghe, không bày tỏ công nhận, cũng không mù quáng bác bỏ.
Một lúc lâu sau, anh mới trâm ngâm nói: "Điêu này có thể có hai cách giải thích, hoặc là Đầu Sơn Dương biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó không nói cho ta biết, đó là cố ý che giấu, hoặc là đến nó đều không biết những thay đổi mà Thất Hương Hào xảy ra tối qua."
Agatha ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng: "Giải thích thứ hai nghĩa là..."
"Một loại lực lượng nào đó ảnh hưởng tới con tàu này - Đầu Sơn Dương cũng nằm trong phạm vi 'bị ảnh hưởng," Duncan nghiêm túc nói: "Mà cô thì không bị ảnh hưởng, nên cô có thể quan sát được những biến đổi xảy ra của Thất Hương Hào trong đêm.'...
Ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng mà bản thân thậm chí còn không nhớ tên, Alice qua lại bận rộn trong bếp.
Đối với nàng ta, những ngày bận rộn trên Thất Hương Hào luôn là những giây phút hạnh phúc nhất của nàng ta.
Ở đây có tất cả những gì nàng ta quen thuộc, boong tàu quen thuộc, phòng bếp quen thuộc, nồi chén gáo chậu quen thuộc, còn có thùng gỗ, dao thái và xẻng quen thuộc.
Chúng đều là bạn của nàng ta, mọi thứ trên tàu đều là bạn của nàng ta - Hơn nữa trong hầu hết các trường hợp, nàng ta thấy việc giao tiếp với bạn bè trên tàu dễ dàng hơn nhiều so với giao tiếp với những người trong thành bang.
Bởi vì vào thành phố tiếp xúc với người khác thực sự cần phải học quá nhiều thứ, phải ghi nhớ quá nhiều kiến thức, còn phải chú ý một đống "quy tắc" khiến người ta buôn ngủ - Những kẻ được gọi là "con người" luôn quá mỏng manh, họ tung bay vô số "sợi" không đề phòng, mà chỉ cần bản thân vô tình tóm lấy, họ sẽ hư hỏng đến mức không thể sửa chữa một cách khó hiểu, quý giá và dễ vỡ hơn nhiều so với đồ gốm sứ và thủy tinh trên tàu.
Nhưng thuyền trưởng rất coi trọng những "người" đó, ngài ấy không hy vọng mình tùy tiện động vào "sợi" trên người những người khác, càng không hy vọng mình làm tổn thương những người không nên tổn thương đó. Điều này hơi khó khăn với Alice.
Giống như việc đặt một con mèo trong một căn phòng đầy quả cầu len, nhưng không cho phép nó dùng móng vuốt chạm vào bất kỳ quả cầu nào.
Vì vậy, sau khi cảm giác mới mẻ vào thành phố vài lần đã qua đi, Alice nhận ra rằng mình vẫn thích sống trên tàu - Bởi vì ở đây, nàng ta gần như không đánh bại được ai.
Chỉ cân cẩn thận không "đụng" đến các bạn bè cũng đang ở trên tàu là được.
Nàng ta thích điều này, nàng ta thích dáng vẻ kiên cố và vững chắc của thế giới xung quanh.
Vén mở thùng gỗ cất giữ cá muối, Alice cẩn thận đến gần bên chiếc thùng, ngửi ngửi mùi bên trong, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Thuyền trưởng vẫn luôn không hiểu điều này lắm, những người khác trên tàu cũng vậy - Tại sao một con rối lại có khứu giác?
Bản thân Alice cũng không biết, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ nhiều đến thế.
Nàng ta chỉ cảm thấy hài lòng với tay nghê của mình, lấy một chậu gỗ từ bên cạnh, chuẩn bị lấy một ít cá muối trong thùng ra - Nàng ta thò tay vào thùng, nhưng còn chưa kịp lấy thứ bên trong ra, một cái muỗng cán dài đột nhiên nhảy cỡn lên trên mặt bàn bên cạnh, đập vào cánh tay nàng ta một tiếng "bụp”.
AIice kinh ngạc kêu lên một tiếng, vừa nhanh chóng thu tay lại vừa nói: "Ta rửa tay rồi, rửa mới thì!"
Cái muỗng cán dàu lắc lư trên mép thùng, vẫn không có ý định né ra.
Alice mím môi, có chút không vui: 'Không tiện!"
Chiếc muỗng cán dài chậm rãi lơ lửng, phần đầu muỗng khoa tay múa chân trước mặt con rối.
"... Được rồi,' Alice cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận, vừa đưa tay nắm lấy cán muỗng vừa lẩm bẩm: "Không phải lần trước lúc khom người lấy đồ đã để đầu rớt vào trong hay sao, đến mức phiền phức thế này...
Nàng ta lấy cá ra khỏi thùng, trò chuyện qua lại với các bạn bè trong bếp, đôi khi sẽ nhắc đến những điều nhìn thấy nghe thấy trong thành bang, đôi khi sẽ kể vê một số chuyện liên quan đến thuyền trưởng.
Sau đó nàng ta lại bắt đầu kiểm tra những hộp đựng thực phẩm khác - Bởi vì Aye có thể cung cấp nguyên liệu tươi cho Thất Hương Hào bất cứ lúc nào, nên hầu hết thực phẩm cần bảo quản ở đây đều là những thứ đã qua chế biến và có thể bảo quản trong nhiều năm, cá muối là một loại được chuộng nhất trong số đó.
Tổng cộng có mười hai thùng gỗ lớn cất trữ cá muối.
Alice bắt đầu đếm từ cửa dọc theo bức tường - một, hai, ba, bốn... mười hai, mười ba.
Nàng ta đột ngột dừng lại. Tiểu thư con rối chớp mắt bối rối, sau đó lại quay lại đếm lại một lượt từ đầu.
Vẫn là mười ba.
Thêm một lần nữa.
Alice ngơ ngác đứng trước hàng thùng gõ, đầu óc làm việc cật lực. Mới đầu nàng ta còn nghi ngờ mình đếm sai, dù sao thành tích học đếm số của nàng ta vẫn luôn không tốt lắm, thậm chí có khi còn không bằng Shirley. Nhưng ngay sau đó nàng ta lại cảm thấy mình hẳn cũng không ngốc như vậy - dù sao cũng chỉ là đếm mười hai thùng gỗ thôi mà.
Nàng ta cũng đã biết phép tính toán cộng trừ hai chữ số trở lên.
thế là Alice dụi mắt và kiên nhẫn đếm lại thêm lần nữa.
Mười hai.
Số dư ra vừa rồi đã biến mất, mọi thứ lại trở vê bình thường.
Alice đếm đi đếm lại giữa các thùng gõ, cuối cùng xác nhận mình không còn đếm sai nữa, nhưng nàng ta lại cảm thấy nghi ngờ trong lòng vẫn chưa được hóa giải, nàng ta quay đầu lại, liếc nhìn những thứ khác trong bếp, nhịn không được tò mò nói: "Các ngươi có để ý thấy không? Vừa rồi hình như thêm lên một thùng!"
Tuy nhiên, những người bạn trong bếp không cách nào trả lời nàng ta thực sự - ngay cả khi chúng có thể nói, những thứ này cùng lắm thuộc về "vật xao động”, bởi vì môi trường đặc biệt của Thất Hương Hào mới biểu hiện ra đặc điểm của sinh vật sống, cũng không có trí tuệ hoàn chỉnh để giúp giải quyết nghi hoặc của con rối.
Alice không nhận được câu trả lời, vì vậy lại quay đầu lại, vỗ vỗ vào những chiếc thùng gỗ lớn đặt dọc theo bức tường: "Vừa rồi giữa các ngươi thêm ra một chiếc nữa đúng không?"
Thùng gỗ lớn cũng không trả lời nàng ta. ...
Sarah Meyer trợn mắt há mồm lắng nghe chuyện "nữ phù thủy biển" nói với mình, thậm chí không để ý rằng đồ ăn trong tay mình đã rơi xuống bàn.
Ông ta đã không còn quan tâm đến tiểu thư phù thủy tới lui tự do mới sáng sớm đã xông vào chỗ ở của ông ta, còn làm gián đoạn thời gian ăn sáng của ông ta nữa.
"Những chuyện không thể tưởng tượng nổi này... đều xảy ra vào đêm qua?”
Quan chấp chính Tinh linh nói với vẻ khó mà tin được, kỳ thật lúc đầu ông ta muốn nói là "Có phải ngài đang đùa ta?" Nhưng xét đến tính tình của nữ phù thủy, nàng ta sẽ không gây hấn vô vị như vậy.
"Nhìn phản ứng của ngài, tình hình quả đúng như tôi dự liệu,' Lucrecia thở dài, nàng ta ngồi xuống ghế đối diện Sarah Meyer, vê phần những người hầu run rẩy trong phòng ăn, trước khi nàng ta lên tiếng nói "chính sự" thì đã bị đuổi ra ngoài, bây giờ ở đây chỉ có nàng ta và quan chấp chính: "Phạm vi ảnh hưởng của 'giấc mơ' đó... còn lớn hơn tưởng tượng."