Chương 580: Tiếp Xúc Bên Rìa
Chương 580: Tiếp Xúc Bên RìaChương 580: Tiếp Xúc Bên Rìa
Sarah Meyer hiện tại đã không còn quan tâm đến bữa sáng của mình nữa.
Nhà thám hiểm gia một thời truyền kỳ từng trải qua dị trạng kỳ quỷ trên biển vô biên nhiều vô số kể, đối mặt với nhiều thử thách hủ hóa và chết chóc, khai phá ra một tòa thành bang ở cuối cơn bão hiếm khi lộ ra biểu cảm bất an. Ông ta ngồi trên ghế nhăn nhó, một bóng tâm lý bất an từ lâu đang tràn ngập đáy lòng ông ta.
Ông ta đã quen với loại cảm giác bất an này - Đây là lời cảnh báo mà trực giác gửi đến bản thân khi một mối nguy hiểm quỷ dị to lớn mà trí tuệ con người khó có thể lý giải và đối kháng đang đến gần.
Ông ta không nghi ngờ gì đối với lời kể của Lucrecia.
Bởi vì đây đã không phải là lần đầu tiên ông ta giao thiệp với vị "nữ phù thủy biển" này - Mặc dù có vô số thuyền trưởng viễn dương và nhà thám hiểm biên cảnh coi vị nữ phù thủy này như một trong những bóng tâm lý trên biển vô biên, vạn phần kiêng dè lực lượng nguy hiểm và tính khí cổ quái của nàng ta, nhưng Sarah Meyer biết rất rõ rằng, chung quy thì "nữ phù thủy biển" đứng về phía người phàm.
Trong phòng ăn yên tĩnh rất lâu, Sarah Meyer cuối cùng cũng kết thúc trầm tư, ngẩng đầu lên: "Đến trước mắt, vẫn chưa ai báo cáo dị trạng đêm qua - Bất kể là cư dân Tinh linh địa phương, hay là người cư ngụ dị tộc, tất cả không ai phát giác giấc mơ mà ngài nhắc đến."
"Theo tình hình mà cha tôi nhìn thấy, dị trạng xuất hiện trong khu phố vô cùng rõ ràng và trên diện rộng, nếu thật sự có bộ phận thành khu vẫn ở trạng thái bình thường, thì không thể nào những cư dân trong thành khu 'bình thường đó lại không chú ý tới tình huống dị thường tới gần khu phố, cho nên lời giải thích duy nhất chính là, đêm qua... toàn bộ Lightwind Harbor đều rơi vào giấc mơ."
Những lời cuối cùng của Lucrecia khiến Sarah Meyer cảm thấy ớn lạnh khó tả, nhưng lý trí vẫn khiến ông ta vô thức suy nghĩ về chỗ mâu thuẫn logic trong tất cả những điều này: "Ngài nhắc đến, kiến trúc thành phố trong thế giới hiện thực từng bị bao phủ thậm chí bị ký sinh bởi những thực thể ăn mòn từ trong giấc mơ lan ra, có những thực vật khổng lồ xuyên qua các tòa nhà và mặt đường? Điều này không để lại chút dấu vết gì sao?"
"Không để lại dấu vết, thế giới hiện thực đã trở lại trạng thái ban đầu trước khi mặt trời mọc."
Sarah Meyer lắng nghe, cau mày và im lặng, dường như lại chìm đắm trong suy nghĩ.
"Ngài đã nghĩ đến điều gì?" Lucrecia ở một bên tò mò hỏi.
"... Có lẽ tôi nên cử người đi kiểm tra chỉ số của đồng hồ đo gas và đồng hồ điện trong thành phố, cũng như tình hình vận hành của các nhà máy vào ban đêm/ Sarah Meyer vừa nói vừa suy nghĩ: "Thành bang không tĩnh lặng vê đêm, nhiều chức năng 24/24 đảm bảo sự vận hành của thành phố như ba trụ cột khí, điện, hơi nước lại có nhân viên tuần tra và giám sát ban đêm tương ứng... "Vì vậy, điêu này đặt ra một vấn đề: Khi giấc mơ đó đến, những người này đã đi đâu? Những máy móc vốn do họ điều khiển lại nằm vào trạng thái nào? Ngoài ra, còn có các học giả gác đêm đến từ các học viện, nhiều người trong số họ đều cần phải ghi lại tình trạng làm việc của tôi theo định kỳ..."
Sarah Meyer nói rồi, dừng lại suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: "Ngoài ra còn phải tìm cách xác định phạm vi bao phủ của hiện tượng dị thường này rốt cuộc bao lớn, giới hạn ở đảo chính Lightwind Harbor hay đã lan sang các hạm đội tuần tra gân biển, thậm chí còn lan sang vật thể rơi bên đó...
Quan chấp chính vừa nói, vừa đứng dậy khỏi bàn, đi tới đi lui bên cạnh bàn ăn, thỉnh thoảng dừng lại để suy nghĩ sâu sắc.
Ông ta dường như đã hoàn toàn quên mất rằng còn một "nữ phù thủy biển" có mặt.
Lucrecia không ngạc nhiên về điều này, nàng ta biết, quan chấp chính trước tiên từng là một nhà mạo hiểm kiệt xuất (mặc dù không giỏi bằng cha mình) trước khi trở thành người cai trị thành bang, mà một nhà mạo hiểm kiệt xuất là người biết cách đối phó với mọi loại dị tượng siêu phàm.
Lightwind Harbor có thể phát triển thịnh vượng ở nơi gần biển biên giới nhất cho đến nay, không có gì phải nghi ngờ vê năng lực của vị quan chấp chính này.
Chuyện cha giao phó đã làm xong - Lucrecia đứng dậy, không làm phiền ngài quan chấp chính đã chìm trong suy nghĩ, ánh mắt nàng ta đảo qua bàn ăn trước mặt, thuận tay xách một chai rượu ngâm chưa mở nắp, sau đó bóng người "phịch" hóa thành những mảnh giấy màu bay lượn, xoáy tròn xuyên qua mái nhà và biến mất khỏi phòng.
Lại một lúc sau, Sarah Meyer mới đột nhiên phản ứng lại, vừa quay người vừa vội vàng nói: "A, xin lỗi, tôi hơi phân tâm, Lucrecia nữ sĩ, ngài có muốn ở lại ăn chút gì không..."
Ông ta ngơ ngác nhìn chiếc ghế đã trống không đối diện bàn và nơi mới rồi còn đặt rượu quý mình cất giấu - nơi đó hiện giờ cũng trống không.
"... Lại vậy nữa?!"...
"Số lượng thùng có thay đổi?" Trong phòng thuyền trưởng, sau khi nghe thấy tình hình Alice vội vàng chạy đến báo cáo cho mình, Duncan không khỏi kinh ngạc xác nhận lại lần nữa.
"Đúng vậy!" Alice liên tục gật đầu: "Tôi đã đếm mấy lần đấy! Chắc chắn không có đếm sail Hơn nữa cũng tuyệt đối không nhớ lâm, những cái thùng đó đều do tôi tự mình chuyển qua mà."
Alice đương nhiên sẽ không nói dối, về việc tính sai số lượng... Nàng ta hẳn cũng không đến nỗi phạm sai lầm trong một chuyện đơn giản như vậy.
Sau khi cân nhắc một lúc, Duncan từ phía sau bàn hàng hải đứng dậy: "Đưa ta qua đó xem sao.
AIice trả lời không chút do dự: "Được!" Đầu Sơn Dương bên mép bàn hàng hải động đậy, nó quay đầu về hướng Duncan, giọng nói có chút do dự: "Thuyền trưởng, vậy tôi..."
"Ngươi tiếp tục cầm lái," Duncan lập tức nói, sau đó anh dừng lại và bổ sung thêm một câu: "Không cần lo lắng vê những chuyện khác, giống như ta vừa nói, giao cho ta xử lý."
"Rõ, thuyền trưởng."
Dưới sự dẫn đường của Alice, Duncan nhanh chóng đến nơi cất giữ cá muối.
Đương nhiên, nơi này đã sớm khôi phục lại trạng thái bình thường, mười hai thùng gỗ xếp dựa vào tường ngay ngắn, nhìn không hơn không kém.
Nhưng Dunecan vẫn tỏ ra nghiêm túc, ánh mắt quét qua toàn bộ khoang tàu.
Mắt anh nhìn đến đâu, những ngọn lửa màu u lục bập bùng trong không trung như ảo ảnh, lặng lẽ lang thang giữa những khe hở giữa sàn và tường; cả căn phòng như bị bao phủ bởi một lớp sương mù hư ảo do ngọn lửa linh thể đan xen vào nhau mà thành, hoán đổi qua lại trong kẽ hở giữa Linh giới và hiện thực.
Anh đang dò xét xem liệu có bất kỳ "dấu vết" nào còn sót lại ở đây hay không, liệu có thứ gì không thuộc về Thất Hương Hào từng vào đây hay không.
Tình huống mà Alice báo cáo nghe có vẻ không có gì to tát, trên một con tàu ma đầy rẫy những dị vật kỳ dị, một thùng gỗ không có trong "danh sách" hiển nhiên không đáng để đánh trận như vậy, nhưng Duncan lại không có ý định lơ là buông lỏng.
Bởi vì trên biển vô biên, dù có điều khác thường nhỏ đến đâu cũng phải cẩn thận đối mặt — đặc biệt là trên Thất Hương Hào, đặc biệt là vào lúc này.
Duncan đã đánh hơi được mùi không đúng trong sự việc tối qua, cuộc trao đổi với Đầu Sơn Dương và báo cáo của Agatha hôm nay khiến anh càng nhận ra một điều —
Trạng thái của con tàu này hình như có chút không ổn.
Nó không thoát ly khỏi tâm kiểm soát của bản thân, nhưng Duncan luôn cảm thấy, trên con tàu này xuất hiện một số “chi tiết" mà mình không quen thuộc và không hiểu.
Hoặc một số bí mật ẩn giấu của Thất Hương Hào đang dần vén màn với bản thân, hoặc một số bộ phận của con tàu đang thực sự dần vượt khỏi tâm kiểm soát của mình, là "thuyền trưởng”.
Dưới ngọn lửa linh thể từ từ lan rộng và thấm nhuần, Duncan cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Thất Hương Hào đang dần được củng cố, mọi chỉ tiết của con tàu cũng bắt đầu hiện lên trong tâm trí anh - boong tàu, cột buồm, cánh buồm, bàn tời và dây cáp phức tạp, các khoang tàu bên dưới boong, cùng với phần mờ mịt và hỗn loạn chìm trong biển vô biên.
Đây đã không phải lần đâu anh làm như vậy, anh đương nhiên cũng không xa lạ gì với loại cảm giác này. Sau khi nhanh chóng thích ứng giác quan, anh để mặc cho cảm giác của mình hòa nhập với con tàu, đồng thời tiếp tục lan rộng đến chỗ sâu Thất Hương Hào.
Trong khoang tàu nơi đặt bếp không có gì bất thường, mọi thứ trong các khoang tàu gần đó và các khu vực sâu hơn cũng bình thường.
Những tia sáng thấm vào sâu trong Thất Hương Hào, chảy khắp con tàu như một loại luông tín hiệu nào đó, cuối cùng hội tụ vê phòng thuyền trưởng, hội tụ thành một "tiêu điểm'" nổi bật.
Đó là vị trí đặt Đầu Sơn Dương và là trung tâm điều khiển con tàu lúc này.
"Tâm mắt" của Duncan dừng lại trên tiêu điểm đó một thời gian dài.
Mọi chuyện trông có vẻ cũng bình thường.
Duncan từ từ thu hồi "tâm nhìn" của mình - nhưng anh để lại một ngọn lửa nhỏ tại nơi sâu nhất trong bóng tối.
Đồng thời, trong quá trình thu hồi "ánh nhìn chăm chú" đối với toàn bộ con tàu, anh còn không ngừng lưu lại "mồi lửa" và để chúng lưu lại khắp các nơi trong Thất Hương Hào.
AIlice ở bên có chút lo lắng, nhìn thuyền trưởng không chớp mắt. Hồi lâu sau, nàng ta mới nhìn thấy ánh mắt của Duncan cử động, thế là vội vàng sáp tới: "Thuyền trưởng, thuyền trưởng, thế nào rồi? Ngài có phát hiện thấy gì không?"
"Trên tàu không hề có gì bất thường - đừng lo lắng,' Duncan chậm rãi mỉm cười và đưa tay ra ấn vào tóc Alice: "Có thể có một số vấn đề nhỏ' như không gian sai lệch hoặc nhầm lẫn giữa ánh sáng và bóng tối, ta sẽ xử lý tốt."
Alice thực ra không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nửa hiểu: 'À... ồ."
Duncan nhẹ nhàng an ủi tiểu thư con rối rồi nhìn sang một bên cách đó không xa.
Trên một cây cột cách đó hai mét đang treo một ngọn đèn dầu có chụp bằng thủy tỉnh, lúc này bê mặt chụp đèn đang lặng lẽ hiện ra ánh sáng và bóng tối đan xen với bóng tối và sương mù, bóng dáng Agatha hiện ra trong kính theo đó.
"Hãy chú ý đến hình ảnh phản chiếu trong Linh giới,' Duncan gật đầu với cô ta: "Nếu có thứ gì 'vượt ranh giới, đừng tự tiện xử lý, trước tiên hãy thông báo với ta, ta sẽ lập tức quay lại."
Agatha cúi đầu: "Tôi hiểu rồi, thuyền trưởng."
Ánh mắt Alice chuyển tới chuyển lui giữa Duncan và Agatha, sau khi nhìn mấy vòng nàng ta cuối cùng không nhịn được phá vỡ sự im lặng: "Vậy là chúng ta vẫn phải vào thành sao?"
"Ảnh hưởng của Giấc mơ của kẻ vô danh đang lan rộng ở Lightwind Harbor, ta đoán muốn giải quyết vấn đề trước tiên vẫn phải tìm kiếm manh mối trong thành bang,' Duncan gật đầu: "Hơn nữa ta vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn nghiệm chứng trong thành bang... Cô muốn ở lại trên tàu? Hay đi cùng ta?”
AIlice suy nghĩ một chút rồi lại quay đầu liếc nhìn những "người bạn" quen thuộc trong bếp, sau một thoáng do dự, nàng ta vẫn quay đầu lại và nở một nụ cười rạng rỡ.
"Cùng đến thành bang!"