Chương 584: Công Tác Chuẩn Bị Trước Đêm
Chương 584: Công Tác Chuẩn Bị Trước ĐêmChương 584: Công Tác Chuẩn Bị Trước Đêm
Dễ nhận thấy, Morris lúc này đã nhen nhóm ngọn lửa nhiệt huyết tìm kiếm chân lý rực cháy - trong mắt lão tiên sinh này, những tín đồ tà giáo khiến người thường sợ hãi e rằng đã biến thành những đống luận văn và tài liệu biết đi.
"Vậy vấn đề duy nhất chính là nên làm thế nào để bắt được những giáo đồ Nhân Diệt đã bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh trong thế giới hiện thực,' Fanna nhìn ông cụ tràn đây năng lượng bên cạnh và lặng lẽ di chuyển vị trí sang một bên một chút: "Ngày mai tôi sẽ liên hệ với giáo hội để xem liệu có thể tăng cường giám sát và lùng bắt giáo đồ Nhân Diệt ở các thành bang khác hay không - bọn họ phải thường xuyên bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh, đồng thời còn có sự chỉ huy thống nhất và trao đổi tình báo, nên nhất định sẽ bị tăng động hơn ngày thường."
Morris cũng gật đầu: "Tôi cũng sẽ nhắc nhở bên phía học viện... mặc dù bọn họ có lẽ cũng không cần nhắc nhở."
Họ đang thảo luận phương án tóm bắt những tín đồ tà giáo đó trong thế giới hiện thực, mà ngay lúc này, Lucrecia vẫn luôn im lặng suy nghĩ vấn đề đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Shirley và A Cẩu: "Nếu là trong Giấc mơ của kẻ vô danh, hai người còn có thể tìm được tín đồ tà giáo lần trước không?”
"Điều đó còn phải xem liệu đúng lúc có ở gần hay không và liệu đối phương có gan bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh lần nữa hay không,' A Cẩu lắc đầu: "Hơn nữa lần trước tôi và Shirley đã làm tên giáo đồ Nhân Diệt bị thương nặng, mặc dù vết thương này không hại được thân xác ở thế giới hiện thực của hắn, nhưng trong thời gian ngắn tinh thần hắn không thể hồi phục được."
Lucrecia lắng nghe và gật đầu trầm ngâm suy tư, cũng không biết đang nghĩ những gì.
Mà ngoài cửa sổ, mặt trời đã dân lặn sau những quần thể kiến trúc bên rìa khu phố, huy quang đỏ thẫm còn sót lại đang trải dọc theo mái nhà san sát, rồi lại có những "ánh nắng" vàng óng lan tỏa từ biển phương xa, hòa lẫn với ráng chiều ảm đạm dần.
Nina đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối sâm ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Trời lại gần tối rồi..."
Lời nói nhẹ nhàng của cô cắt đứt suy nghĩ của Duncan, người sau đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn đường phố ngoài cửa sổ.
Những người "bảo vệ tri thức" của Học viện Chân Lý đã chuẩn bị cho công tác bàn giao khi ngày đêm luân phiên. Trước trạm gác trị an ở góc phố, một đội thủ vệ đang nói chuyện với quan trị an.
Số lượng người thủ vệ hiện nay nhiều gấp đôi so với trước đây. Hơn nữa, trong số đó còn có thêm những Thánh Chức giả cấp cao hơn được trang bị rõ ràng tốt hơn. Đó cõ lẽ là lực lượng tinh nhuệ được điều động từ trường đại học trung tâm thành bang.
Một chiếc xe tuyên truyền chạy qua đường, hối thúc thị dân mau sớm kết thúc các hoạt động ngoài trời và trở vê nhà trước khi đèn khí bật sáng. Lệnh giới nghiêm tối nay sẽ bắt đầu sớm hơn một giờ - đài phát thanh lặp đi lặp lại nhắc nhở, thị dân nếu không kịp trở về nhà, phải lập tức đến trạm gác của người thủ vệ gần nhất để được giúp đỡ, học viện sẽ bố trí nhân viên và phương tiện để hộ tống họ về nhà trong thời gian sớm nhất.
Đi sâu hơn vào khu phố, tháp đồng hồ hình chóp cao chót vót đang tắm mình trong ánh nắng và hoàng hôn xen kẽ nhau; ánh sáng đỏ vàng rực như phủ lên tháp đồng hồ một lớp mạ tựa pha lê; những ống dẫn hơi nước khổng lồ kéo dài từ hai cánh tháp đồng hồ đang bốc ra những làn sương trắng, để làm nóng cho việc rung "chuông chiều”.
Đương cục thành bang và phía học viện không hề tuyên bố bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào - nhưng trong mắt những người biết mọi thứ, họ đã có thể phân biệt được sự thay đổi trong bầu không khí từ nhiều chi tiết.
"Họ đã và đang chuẩn bị cho tối nay,' Fanna cũng bước tới, thấp giọng nói bên cạnh Duncan: "Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng nào cho thấy Giấc mơ của kẻ vô danh sẽ lại xuất hiện lân nữa vào đêm nay...
"Không biết họ đã chuẩn bị như thế nào, cũng không biết sự chuẩn bị của họ có thật sự sinh ra hiệu quả hay không,' Duncan khẽ lắc đầu: "Cho đến bây giờ chúng ta vẫn không biết gì về cơ chế vận hành của 'giấc mơ' đó, chỉ biết rằng nó có thể liên quan đến một loại đặc điểm nào đó của toàn bộ tộc quần của Tinh linh, trên phương diện này, chúng ta không thể giúp được họ."
"Bản thân chúng ta đều có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết,' Fanna nói với giọng có chút nghiêm túc: "Nếu như Giấc mơ của kẻ vô danh xuất hiện lần nữa, còn chưa biết sẽ xảy ra tình huống gì - chúng ta có thể bị phân tán và cuốn vào giấc mơ một lần nữa, có thể sẽ xuất hiện ở những nơi khác với trước, có thể sẽ gặp phải kẻ địch hoặc cũng có thể trực tiếp đi vào khu vực nguy hiểm được gọi là 'khu ăn mòn"
Duncan không nói gì, chậm rãi xoay người, đảo mắt qua phòng khách.
Những người khác đã tụ tập lại với nhau, nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào anh.
Trâm ngâm chốc lát ngắn ngủi, Duncan đưa tay về phía trước, mở lòng bàn tay hướng lên trên —
Ngọn lửa màu u lục nhộn nhạo nhấp nhô bên người anh, khiến thân thể anh hóa thành linh thể hư ảo như ngọn lửa đúc tạo. Ánh mắt anh tập trung vào lòng bàn tay mình, thế là ngọn lửa linh thể tụ lại ở đó, dần dần biến thành một ngọn lửa sáng nhất, hoạt động mạnh nhất.
Duncan nâng ngọn lửa không trọng lượng này lên, trong tiếng nổ tanh tách nhỏ, giọng nói của anh truyên đến tai mọi người: "Tới đây, chạm vào ngọn lửa này."
Mọi người trong phòng khách ngay lập tức có phản ứng khác nhau - nhiều nhất là kinh ngạc và do dự không thể tránh khỏi.
Họ đương nhiên không lạ gì với ngọn lửa của thuyền trưởng, hơn nữa trên thực tế, từ lâu họ cũng đã tiếp xúc với ngọn lửa linh thể này ở những mức độ khác nhau không chỉ một lần, nhưng "bản năng" là một thứ khó mà kháng cự lại kỳ diệu cổ quái. Sự đặc biệt sáng người và sống động ngọn lửa biểu hiện ra có phần khác biệt với ngọn lửa "ôn hòa” nhìn thấy trên Thất Hương Hào trong ngày bình thường, chính những khác biệt này khiến họ vô thức có chút lo lắng.
Nhưng Nina là người đầu tiên bước tới, trên mặt thậm chí còn có chút mong đợi - cô ngẩng đầu, nhìn "chú Duncan" của mình, nụ cười rạng rỡ như thường lệ hiện lên khuôn mặt.
Sau đó cô đưa tay ra, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào ngọn lửa trong lòng bàn tay Duncan.
Những luồng ngọn lửa quấn quanh đầu ngón tay cô như nước, rồi lại lặng lẽ biến mất.
"Nóng hổi,' Nina cười lên, nghiêng đầu vẫy tay với Shirley: "Đến lượt bạn rồi!"
"Biết rồi biết rồi... Shirley lâu bâu, có chút lề mề tiến về phía trước hai bước, vừa đưa tay ra vừa lẩm bẩm: "Dù thế nào thuyền trưởng cũng sẽ không hại tôi..."
Duncan gật đầu với Shirley với biểu cảm ôn hòa, sau đó lại nhắc nhở: "A Cẩu cũng cần phải chạm."
A Cẩu đang định quay đầu bỏ đi nhất thời giật mình, ngẩng đầu nhìn cụm ngọn lửa, trong hốc mắt màu đỏ máu dường như tràn ngập sự sợ hãi hiện thực hóa: "Tôi... tôi không cần đâu..."
"Cần,' Duncan nghiêm mặt nhìn con ác ma biển sâu này: "Yên tâm, đây chỉ là một ấn ký tạm thời vô hại. Chỉ cân không có lệnh của ta, ngọn lửa này sẽ không gây tổn hại gì cho ngươi."
A Cẩu rõ ràng vẫn còn có chút đắn đo: "Tôi..."
Duncan không đợi nó nói xong, trực tiếp trở tay ấn lên đầu A Cẩu, dùng sức xoa xoa trên xương sọ thô ráp và cứng rắn.
Ngọn lửa màu u lục bắt đầu chớp tắt và lưu chuyển qua cơ thể khung xương của con chó săn biển sâu từ đỉnh đầu xuống.
Toàn thân A Cẩu đều lập tức run lên một trận, nó chỉ kịp kêu lên: "Ôi trời..."
Duncan không đếm xỉa đến gã này, ngẩng đầu nhìn về phía những người khác.
Fanna và Morris cũng đi tới, mỗi người tụng niệm lời cầu nguyện của thần linh mà họ tín ngưỡng, sau đó chạm vào ngọn lửa trong tay thuyền trưởng với vẻ mặt nghiêm túc.
Hiện tại, hiện trường chỉ còn lại một người.
"Luci,' Duncan bình tĩnh nhìn về phía "nữ phù thủy biển" cách đó không xa: "Đừng lo lắng, đây chỉ là một 'ấn ký' đặc biệt - nếu như Giấc mơ của kẻ vô danh xuất hiện lần nữa, lực lượng trong ấn ký có lẽ có thể giúp được mọi người."
"Con biết,' Lucrecia nhẹ nhàng nói, đáy mắt dường như mang chút thần sắc phức tạp. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn tư thái linh thể của cha đứng trong ngọn lửa hư ảo, cùng với ngọn lửa sáng ngời nhún nhảy. Qua mấy giây sau, nàng ta cuối cùng cũng bước tới và từ từ đưa tay về phía Duncan: "... Đây là lực lượng của không gian thứ ư?”
Duncan bình tĩnh nhìn nàng ta: “Đây là lực lượng của ta."
Lucrecia hít một hơi thật sâu, rôi bước tới và chạm vào ngọn lửa. Không đau đớn, không bỏng rát, không ăn mòn như dự liệu hay rối loạn tinh thần tiêu cực - Nàng ta chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lượng ôn hòa, mang theo sự ấm áp và vỗ về làm người khác yên tâm.
Ánh lửa màu u lục xẹt qua nơi đáy mắt Lucrecia.
Sau đó "nữ phù thủy biển" quay người lại, nhanh chóng đi tới góc phòng, nhặt con thỏ búp bê to lớn lên rồi quay trở lại trước mặt Duncan.
Con thỏ búp bê đã giả chết hồi lâu cuối cùng cũng có động tĩnh, vặn vẹo mạnh mẽ trong tay Lucrecia, trong cơ thể nhét đầy bông vải truyền ra giọng nói hoảng sợ của đứa bé gái: "Cô chủ, cô định làm gì vậy? Rabbi chỉ là một con thỏ thôi mài! Rabbi chỉ là mội..."
"Im lặng,' Lucrecia bấu mạnh vào lưng con thỏ búp bê, khiến con búp bê vải đáng sợ và quỷ dị lập tức im lặng, sau đó đưa nó về phía trước: "Ba, cho Rabbi một ấn ký."
Duncan mới đầu không có phản ứng gì, lúc nhìn Lucrecia mang con thỏ búp bê tới, anh tò mò đối phương vì sao lại làm như vậy, lúc này mới mơ hồ nghĩ đến điều gì: "Đây là... con muốn mang con búp bê này vào Giấc mơ của kẻ vô danh?"
"Rabbi có thể hoạt động trong giấc mơ - nó có thể mơợ,' Lucrecia nói: "Con muốn thử xem, khi Giấc mơ của kẻ vô danh mở rộng, liệu nó có bị cuốn vào giấc mơ hay không. Khi trước, Bright Star neo đậu ở cảng, Rabbi nói nó hoàn toàn không nhận thấy điều dị thường trong thành phố, điều đó có thể là do cảng quá xa khu vực trung tâm nơi giấc mơ nổ ra, hoặc Rabbi bị ảnh hưởng bởi lực lượng lượng của người quá ít."
Con thỏ búp bê lại giấy giụa, phát ra giọng nhỏ nhẻ: "Sớm biết Rabbi đã không tới rồi..."
Lucrecia giơ tay ấn mặt con thỏ vào tay Duncan.
Duncan: ”....
Anh đột nhiên cảm thấy mình như biến thành một cái cọc gỗ thêm lỗ... điều này dường như khác với kế hoạch ban đầu của anh?
Nhưng dù nói thế nào, anh đã thuận lợi hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi bước vào giấc mơ, tiếp theo... chỉ cân chờ xem liệu đêm nay Giấc mơ của kẻ vô danh có thực sự xảy ra lân nữa hay không, đồng thời kiểm chứng được rất nhiều suy đoán và kế hoạch của anh trong giấc mơ.
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ hướng cửa phòng khách truyền đến, Alice và Luni đang đẩy xe thức ăn xuất hiện trong tâm mắt của Duncan.
"Thời gian ăn tối đến rồi!" Alice vui vẻ nói, nàng ta dường như không hề chú ý đến bầu không khí trong phòng khách: "Muốn đến phòng ăn hay là ở ngay trong phòng khách?"