Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 586 - Chương 585: Trạng Thái Xuất Thân Không Mộng

Chương 585: Trạng Thái Xuất Thân Không Mộng Chương 585: Trạng Thái Xuất Thân Không MộngChương 585: Trạng Thái Xuất Thân Không Mộng

Cuối cùng, con rối Luni cũng bị Alice kéo đi tiếp nhận ấn ký ngọn lửa thuyền trưởng ban tặng.

Đến đây, ngoại trừ người sắt và con rối gỗ "thô sơ" hơn, không có tâm trí hoàn chỉnh, tất cả mọi người trong "dinh thự phù thủy" đều đã nhận được dấu ấn của ngọn lửa linh thể trước khi đi vào giấc mơ.

Giờ ăn tối đã đến, đèn điện và đèn khí trên tường cùng chiếu sáng phòng ăn rộng rãi, các thành viên của Hạm đội Thất Hương Hào tụ tập bên bàn ăn dài, chia nhau cá, bánh và rượu nho, chuẩn bị đối mặt với màn đêm thâm trầm và khó dò hơn sắp tới.

Ngọn lửa màu u lục nhỏ xíu nhảy múa ở chỗ sâu đôi mắt họ, khiến ánh mắt họ tựa như đồng thời nhìn chăm chú vào hai chiêu không gian thực và ảo. Trong tiếng trò chuyện của họ tạm thời xen lẫn một ít lực lượng của thuyền trưởng, đưa tới tiếng ong ong trầm thấp chấn động trong không khí. Song lại có ngọn lửa màu u lục xâm nhiễm vào các ngọn đèn khí trên tường, khiến toàn bộ đều lộ ra u quang màu xanh lá trong ngọn lửa, khiến tường và sàn của toàn bộ phòng ăn đều phô ra cảm giác quỷ dị tựa như linh thể trong ánh lửa.

Nếu lúc này một người bình thường không biết chuyện vô tình xông vào phòng ăn này, e rằng sẽ ngay lập tức bị tiêm nhiễm bởi bầu không khí và lực lượng quỷ dị tràn ngập nơi này - giữ tỉnh táo và bản ngã sẽ là một chuyện muôn phần khó khăn.

Con rối dây cót Luni thắp nến trang trí, ánh nến đung đưa trên bàn ăn, ngọn lửa màu vàng chiếu rọi trên ly đĩa bằng bạc và gốm, tỏa ra ánh sáng ấm áp đầy mê hoặc.

Morris và Lucrecia đang thấp giọng thảo luận về những truyền thuyết cổ xưa liên quan đến xã hội Tinh linh, trong cuộc thảo luận của họ pha trộn rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, khiến người bình thường khó mà hiểu được; Shirley đang ngấu nghiến đồ ăn, cô ta sẽ luôn là người đầu tiên lấp đầy bụng trên bàn ăn; Fanna đang cầu nguyện trước bữa ăn, nàng ta vẫn là người ngoan đạo nhất, bất cứ khi nào cũng sẽ tỉ mỉ hoàn thành Thánh lễ đối với nữ thần; Nina thì đang lặng lẽ ngẩng đầu đảo mắt một vòng, sau khi ăn vài ngụm thức ăn, nhìn rượu nho đặt cách trước mặt mình không xa.

"Cháu muốn uống nước nho lên men..."

Mảnh vỡ mặt trời viễn cổ đưa ra yêu cầu với Kẻ soán hỏa. jpg.

Duncan liếc nhìn cô gái, nhướng mày: "Sao không nói muốn uống nước lúa mì lên men?"

Mắt Nina đột nhiên sáng lên, cô với tay về phía cốc bia ở phía bên kia: "Thật sự được sao?"

Duncan nhìn cô, mặt không biểu cảm: "Cháu nói xem?"

"Ồ..." Nina lẩm bẩm, thành thật cầm cốc nước chanh ở phía bên kia lên, trông có vẻ thất vọng.

Đồng hồ cơ cách đó không xa đang vận hành tích tắc, cây kim chỉ chậm rãi tịnh tiến về phía trước. Lúc bữa tối đến gần kết thúc, Duncan đột nhiên phá vỡ sự im lặng: "Thật ra, ta vẫn đang suy nghĩ một vấn đề."

"Ngài đang suy nghĩ vấn đề gì?" Fanna đối diện bàn ăn đặt dao nĩa xuống và tò mò hỏi.

"Thánh chủ biển sâu rốt cuộc đối xử với những tín đồ đó của ngài thế nào vậy chứ?" Duncan nghiêm túc nói: "Ngài đề nghị ta bắt giữ một vài tên giáo đồ Nhân Diệt để thiết lập mối liên hệ với biển sâu tĩnh mịch, nghe ra ngược lại không hề có vẻ thương xót - nhưng đồng thời ngài lại giữ được lý trí, hơn nữa trông có vẻ còn rất quan tâm đến thế giới này, mọi người thấy điều này có kỳ lạ lắm không?

"Tôi ngược lại thấy điều này rất hợp lý,' Morris lau khóe miệng, chậm rãi nói: "Đặc biệt dưới tiền đề là Thánh chủ biển sâu có lý trí, đề nghị mà Ngài đưa ra cho ngài thì càng hợp lý."

Duncan nghe vậy nhướng mày: "ổ?"

"Trước khi ngài thành công thiết lập liên hệ với vị Cổ thần đó, giữa Thánh chủ biển sâu và thế giới hiện thực chưa bao giờ có bất kỳ liên lạc nào. Nói cách khác, những người được gọi là giáo đồ Nhân Diệt đó thực ra đều chỉ đơn phương tín ngưỡng 'Chủ' của bọn họ, rồi bọn họ lại thông qua tín ngưỡng phiến diện này để hấp thu lực lượng, không ngừng triệu hồi ác ma trong biển sâu tới để sử dụng cho riêng mình," Morris nhún vai: "Nghĩ theo một góc độ khác, nếu ngài là Thánh chủ biển sâu, đột nhiên có một đám người phàm ồn ào không biết từ đâu chui ra, bọn họ tự xưng là con cháu của ngài, sau đó chạy vào trong sân của ngài, ăn trộm trái cây của ngài, đào cây ăn trái của ngài, còn muốn gạt người hầu của ngài đi mất, cuối cùng còn muốn cạy cửa phòng vào phòng của ngài..."

Duncan suy nghĩ một lúc, cảm thấy huyết áp đã tăng lên.

"Được rồi, ta nghĩ là ta đã hiểu..." Anh thở dài: "Điều này rất hợp lý."

Đồng hồ cơ ở góc phòng ăn đột nhiên kêu to, tiếng leng keng làm gián đoạn cuộc trò chuyện tại bàn ăn, tiếng vang trống rỗng đột ngột vang vọng trong ngôi dinh thự to lớn này.

Duncan lắng nghe tiếng vang, lặng lẽ đếm từng nhịp của nó rồi thấp giọng nói: "Đã chín giờ rồi."

Không ai đáp lại anh.

Hai bên bàn ăn chỉ còn lại mấy chiếc ghế trống không, như thể ngay từ đầu đã không có ai ở đó.

Duncan chậm rãi cau mày, nhìn phòng ăn đột nhiên trở nên trống rỗng, mặc dù dị biến lần này xảy ra ngay trước mắt anh, nhưng anh vẫn không thể xác nhận được "quá trình" cụ thể của tất cả.

Mọi chuyện xảy ra đột ngột, như thể cả thế giới đều hoàn thành "hoán đổi" trong một khoảnh khắc cực ngắn, giống như trong nháy mắt một lá bài bị lật, những con số trên lá bài liên biến thành hoa văn ở mặt sau - Nina và Morris đã tiến vào một chiều không gian khác theo lá bài lật, mà Dunecan thì vẫn ở lại bàn chơi bài. Ở lại "bàn chơi bài" cùng với Duncan còn có Alice.

Tiểu thư con rối lập tức trợn to hai mắt, trông có vẻ bị dọa sợ một phen: "Oal"

"Ảnh hưởng của Giấc mơ của kẻ vô danh quả nhiên đã xuất hiện lần nữa..." Duncan chậm rãi đứng dậy khỏi ghế: "Ngay cả con thỏ búp bê cũng biến mất."

Anh vừa dứt lời, một giọng nói căng thẳng từ bên cạnh lập tức truyền đến: "Lão chủ nhân, tôi... tôi còn ở đây."

Duncan và Alice đồng thời quay đầu lại, nhìn vê hướng phát ra âm thanh.

Con rối dây cót Luni đang đứng cách họ không xa đằng sau — trong lúc dùng bữa tối thì cô đã đứng đó rồi.

Bây giờ, con rối dây cót bị bỏ lại ở "phía bên này" của thế giới hiện thực.

AIlice ngạc nhiên nhìn cô: "Lunil Tại sao em cũng bị bỏ lại ở bên này?!"

"Em không biết,' Con rối dây cót xòe tay ra và lắc đầu nói, sau đó lại nhìn về phía bên kia bàn ăn trống rỗng, giọng điệu mang vẻ lo âu: "Cô chủ, cô ấy... không sao chứ?"

"Họ đã đến giấc mơ phía bên kia." Duncan nói, đồng thời lại không khỏi nhìn quan sát Luni từ trên xuống dưới, chân mày nhíu lại từng chút một.

Luni bị bỏ lại "bên này”... Điều này là tại vì sao?

Khi Giấc mơ của kẻ vô danh xảy ra, bản thân và Alice sẽ bị bỏ lại thế giới hiện thực phía bên này, bây giờ Luni cũng bị bỏ lại phía bên này, hơn nữa còn dưới tình huống tỉnh táo... Rốt cuộc là cơ chế nào đang phát huy tác dụng đằng sau điều này?

Lẽ nào là vì...con rối”?

"Luni, ngươi có thể mơ được không?" Trong suy tư, Duncan đột nhiên hỏi.

"Tôi... không biết," Luni sửng sốt một lúc rồi thành thật trả lời: "Thỉnh thoảng, tôi sẽ rơi vào trạng thái thất thần và nhớ lại một số chuyện đã qua khi cô chủ đang bảo trì cơ thể, nhưng cô chủ nói đó là không phải là mơ, mà chỉ là ký ức tràn ra khỏi vật chứa linh hồn... Có lẽ, tôi không thể mơ? Tôi cũng không biết con người mơ sẽ như thế nào."

"Vậy Rabbi thì sao? Con thỏ tên Rabbi đó thực sự có thể mơ được?" Dunecan lại hỏi.

"Rabbi có thể mơ, trên thực tế nó còn rất ghê gớm trong giấc mơ - nhiêu năm trước, cô chủ có đoạn thời gian thường xuyên bị ác mộng quấy phá, điều này càng về sau thậm chí còn quấy nhiễu đến công việc nghiên cứu của cô, vì thế cô chủ đã có chút chuẩn bị, chủ động để mình rơi vào giấc mơ để đối mặt trực diện với những cái bóng tâm lý quấy nhiễu thế giới tinh thần của mình - cô đã thắng, đồng thời tóm được một cái bóng ở chỗ sâu nhất của cơn ác mộng, cái bóng đó đến từ Linh giới, cô chủ nói rằng nó là sản phẩm của nỗi sợ, sau đó bóng đập cái bóng đó hết trận này đến trận khác, cuối cùng khâu nó thành một con búp bê vải, đó chính là Rabbi..."

Duncan nghe con rối dây cót trước mặt thản nhiên kể lại chuyện quá khứ, một lát sau khóe miệng run lên: "Xem ra những năm qua Lucrecia cũng đã trải qua không ít chuyện kỳ diệu... Được rồi, ta đã hiểu được đại khái chuyện là thế nào rồi."

AIlice gãi gãi đầu: '"Hả?"

"Giấc mơ của kẻ vô danh dường như chỉ ảnh hưởng đến những sinh vật có thể mơ,' Duncan nhìn hai con rối trước mặt: "Mà hai ngươi là những con rối, thực ra không hề mơ được - hoặc là nói, cho dù là 'mơ, giấc mơ của hai ngươi cũng không 'tương thích với người thường."

Duncan nghiêm cẩn bổ sung thêm khi nói đến sau cùng, bởi vì anh đột nhiên nhớ tới, Alice từng miêu tả với anh một ít trải nghiệm tựa như "giấc mơ” lúc ngủ say, do đó từ một góc độ nào đó, Alice cũng là người mơ được - nhưng cũng giống như Luni, giấc mơ của nàng ta khác với người thường, nếu phải nói... nó giống "trạng thái xuất thần của con rối" hơn.

Loại "xuất thân" này rõ ràng không khớp với "tiêu chuẩn" để bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh.

Alice nghe nửa hiểu nửa không, sau đó đầu óc không mấy linh hoạt của nàng ta lại đột nhiên có chút linh hoạt, nàng ta dường như nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt nhìn Duncan: "Vậy thuyên trưởng tại sao ngài cũng ở lại bên này' như chúng tôi vậy hả? Ngài cũng không thể mơ sao?"

"Ta đương nhiên..." Duncan theo bản năng nói ra, nhưng sau đó sửng sốt một lát, rôi ngẩn ra tại đó với biểu cảm có chút quái dị.

Bản thân... có thật sự mơ lân nào từ sau khi đến thế giới này không?

Theo nghĩa thông thường, nó thuộc về... giấc mơ của người phàm, đan xen giữa hiện thực và ký ức.

Tựa như một cái công tắc bị bỏ quên lâu ngày đột nhiên bị người ta ấn xuống, một góc hỗn loạn vốn không để ý đến trong tiềm thức bỗng nhiên lộ ra sự tồn tại của mình, Duncan lần đầu tiên chú ý tới vấn đề này. Anh nhanh chóng nhớ lại, nhớ lại đằng sau cánh cửa mình bước qua, mỗi một lần chìm vào giấc ngủ ở thế giới này, cùng với...'giấc mơ".

Anh nhớ lại, mình từng nằm mơ - trong giấc mơ anh đã tiến vào không gian thứ, đồng thời cũng thấy trước được những tai họa trong tương lai, trong giấc mơ anh nhìn thấy mặt trời tắt ngấm, một khoảng trống sắp tàn treo lơ lửng trên bầu trời và vật thể phát sáng quái lạ từ trên trời rơi xuống...

Mà trừ những điều này ra, anh không nhớ mình từng mơ thấy điều gì khác, bởi vì cơ thể anh hôm nay vốn không cần phải ngủ, duy trì thói quen nằm trên giường mỗi ngày, rất nhiều khi chỉ là một phương thức anh dùng để duy trì "nhân tính" của mình...

Đúng vậy, mình có thể mơ, mặc dù hiếm khi, mặc dù...

Duncan đột nhiên giơ tay lên, bóp mạnh ấn đường.

Không đúng, giấc mơ đáng lẽ không như vậy, đáng lẽ không chỉ có như vậy - những giấc mơ bình thường kia đâu? Những cảnh tượng trải qua trong ngày và phản chiếu trong giấc mơ sau khi chìm vào giấc ngủ đâu? Những thứ có thể gọi là giấc mơ đẹp, những giấc mơ bình thường, những giấc mơ thú vị, những giấc mơ đây ắp kỷ niệm, những... giấc mơ thuộc về người bình thường đâu?

Duncan cố gắng nhớ lại, nhưng đột nhiên anh phát hiện ra rằng, tất cả những giấc mơ của mình hoặc chỉ vê không gian thứ, hoặc chỉ về một số "ảo ảnh" giống như lời tiên tri, dường như vượt qua thời gian và không gian, ngoại trừ hai trường hợp này, mỗi lần anh ngủ... đều chỉ là hư VÔ.

Thậm chí, không chỉ ở thế giới này.

Anh nhớ lại.

Chu Minh nhớ lại.

Anh nhớ lại ngày tháng trước khi mình đẩy cánh cửa căn hộ đơn lập, nhớ lại ngày tháng trước khi mình bị mắc kẹt trong làn sương mù kia, nhớ lại rất lâu rất lâu về trước - lâu lắc tựa như đã là một cuộc đời khác - những ngày tháng mà mọi thứ vẫn như thường, cả thế giới đều chưa từng rơi vào sương mù.

Chu Minh bối rối ngẩng đầu lên.

Anh... có thực sự từng mơ như một người bình thường không?
Bình Luận (0)
Comment