Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 587 - Chương 586: Sa Mạc

Chương 586: Sa Mạc Chương 586: Sa MạcChương 586: Sa Mạc

Con rối dây cót Luni có chút lo lắng nhìn Duncan đột nhiên thất thần, mấy giây sau, cô không nhịn được quay sang Alice bên cạnh: "Lão chủ nhân làm sao vậy?”

Alice lại bày ra bộ mặt "điều này rất bình thường" và trấn an người bạn mới của mình: "Không sao, chỉ là thất thần thôi, thuyền trưởng thường hay thất thần..."

Luni ngẩn ra: "Là vậy sao?"

Tiếng trò chuyện của hai con rối truyền đến tai Ducan, anh cuối cùng cũng chớp mắt, dần dần từ trong ký ức trở lại hiện thực.

Im lặng một lúc, Duncan giơ tay lên, dùng ngón tay chậm rãi nắn bóp ấn đường, dùng mí mắt cụp xuống che đậy tâm trạng nơi đáy mắt - những suy nghĩ phức tạp và lộn xộn vẫn quay cuồng trong đầu anh, anh vẫn đang hồi tưởng quá khứ, thậm chí còn muốn đào bới từng ngày mà mình có thể nhớ lại bắt đầu từ những khoảnh khắc tuổi thơ xa xôi nhất trong ký ức và trải chúng ra trước mắt.

Cuối cùng anh nhận thức được quá khứ không mộng và góc tiềm thức luôn bị mình bỏ qua này, tuy nhiên anh phải thoát khỏi ký ức và suy nghĩ rối ren, tập trung sự chú ý của mình vào "hiện thực” trước mặt.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Alice đang nhìn thẳng vào mình và con rối dây cót bên cạnh vẫn trông có vẻ lo lắng.

"Ta không sao,' Duncan nhẹ nhàng nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới một số chuyện..."

Anh dừng lại một chút, nhìn vào mắt Alice và hỏi: "Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"

"Ban nãy nói đến tôi và Luni bị bỏ lại bên ngoài: Giấc mơ của kẻ vô danh có thể vì 'con rối không thể mơ," Alice lập tức trả lời: "Sau đó chúng ta đang thảo luận tại sao ngài cũng bị bỏ lại bên này...

"Không thể mơ' có thể chỉ là một yếu tố, cơ chế của Giấc mơ của kẻ vô danh sẽ không đơn giản như vậy, mà rất có thể sẽ còn thay đổi...

Duncan chậm rãi nói, đồng thời nhớ lại giấc mơ mà học giả Taran AI từng rơi vào —

Không còn nghi ngờ gì nữa, ngay từ đầu Taran Ayre cũng rơi vào "Giấc mơ của kẻ vô danh', nhưng đó hẳn là "lớp nông" của toàn bộ giấc mơ, còn bản thân Giấc mơ của kẻ vô danh tại thời điểm đó hẳn vẫn đang nằm vào trạng thái của giai đoạn đầu. Khi đó, anh vẫn có thể tiến vào bên trong giấc mơ tương đối dễ dàng nhờ ấn ký mà mình để lại trên người Hải Đế, thay vì bị ngăn cách phía bên này thế giới hiện thực như bây giờ.

Điều này chứng tỏ "quy tắc" của Giấc mơ của kẻ vô danh đang thay đổi, theo thời gian trôi qua, phạm vi ảnh hưởng và sức ảnh hưởng của nó ngày càng mở rộng, đồng thời lại có một bộ cơ chế "sàng lọc" người đi vào giấc mơ đã được thiết lập, giống như một loại tự vệ.

Vậy tiếp theo thì sao?"Giấc mơ" khổng lồ này sẽ còn tiếp tục phát triển sao? Phạm vi bao trùm của nó phải chăng sẽ còn mở rộng? Cơ chế tự bảo vệ của nó sẽ lại thay đổi như thế nào đây?

Đang suy tư, giọng nói của Alice đột nhiên từ bên cạnh vang lên, truyền đến tai Duncan: "Thuyền trưởng, tình hình của những người khác thế nào rồi? Ngài ở bên này có cảm nhận được không?”

Duncan tạm thời đè nén những suy nghĩ hỗn loạn, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời tập trung tinh thân, cảm nhận "ấn ký" mình để lại trên người những người khác —

Ngọn lửa nhún nhảy xuyên qua ranh giới hư và thực, xuyên qua màn giấc mơ vĩnh cửu và bí ẩn, ở một chiều không gian xa xôi khác, tại giao điểm của thời gian và không gian khó mô tả chính xác bằng lý trí, Duncan đã "nhìn" thấy những ánh lửa nhảy nhót đó.

Ấn ký ngọn lửa để lại trước đó đã có hiệu quả - mặc dù chỉ tăng cường một số liên hệ, nhưng bây giờ Duncan quả thực có thể cảm nhận được trạng thái của đám người Fanna rõ ràng hơn, thậm chí hẳn còn có thể thiết lập trao đổi với họ.

"Họ không gặp nguy hiểm." Duncan gật đầu nói với Alice và Luni.

Alice chợt thở phào nhẹ nhõm: 'À, vậy thì tốt... Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?"

Duncan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ cách đó không xa, nhìn ra ngoài đường phố bao trùm trong màn đêm hỗn độn.

"Kỳ cảnh" đó đã lại xuất hiện bên ngoài cửa sổ - khi ảnh hưởng của Giấc mơ của kẻ vô danh xâm nhập hiện thực, những cây rừng tươi tốt một lần nữa bao phủ thành bang, tán cây chọc trời nối liền che lấp bầu trời, khu phố dưới tán cây khổng lồ mờ ảo, hư thực trộn lẫn.

Trong Lightwind Harbor đã yên tĩnh xuống, thế giới sau khi bước vào giấc mơ đã thay thế hiện thực, đúng như dự đoán của Duncan - sự chuẩn bị trong lúc gấp gáp của đương cục thành bang và những người thủ vệ học viện chưa thể phát huy hiệu quả, giờ đây, những người tỉnh táo trong thành phố này một lần nữa chỉ còn lại anh và Alice.

Ồ, lần này còn có thêm một con rối dây cót.

"Chúng ta đến nơi dây leo xuất hiện khi trước,' Duncan bình tĩnh nói, quay người đi về phía cổng dinh thự: "Xem liệu nó có còn xuất hiện ở chỗ cũ không."

"Được!" Alice lập tức đồng ý, sau đó lại vươn tay kéo Luni đang có chút ngơ ngác bên cạnh: "Đi thôi, đi thám hiểm cùng thuyền trưởng thôi nào!"

"Thám hiểm?" Luni theo bản năng đi theo Alice và Duncan, nhưng hiển nhiên đầu óc vẫn có chút không theo kịp nhịp điệu: "Chúng ta phải đi đâu làm gì?"

"Chúng ta đi tìm một Thất Hương Hào khác." Duncan đi chậm lại và hơi quay đầu lại nói.

Giấc mơ của kẻ vô danh lại xuất hiện ở thế giới hiện thực, lân này Duncan muốn nghiệm chứng nhiều giả định của mình - "ấn ký tạm thời bản cường hóa' lưu lại trên người đám người Fanna và Morris chỉ là một trong nhiều giả định của anh, chỉ để tăng cường mối liên hệ giữa anh và những người đi theo mình, mà điều anh quan tâm hơn là liệu Thất Hương Hào di chuyển trong bóng tối và sương mù có xuất hiện trở lại hay không.

Dù tiếp theo Giấc mơ của kẻ vô danh sẽ phát triển như thế nào đi chăng nữa, Duncan vẫn phải tìm cách vượt qua "cơ chế tự bảo vệ" của nó để can thiệp sâu hơn vào giấc mơ to lớn này. Trực giác mách bảo anh rằng Thất Hương Hào quỷ dị đang di chuyển trong sương mù đó là một điểm đột phá có khả năng nhất để đột phá "cơ chế tự bảo vệ" của Giấc mơ của kẻ vô danh.

Bởi vì "hải đồ" trên con tàu đó cho thấy, nó thực chất đang di chuyển trên bầu trời khu rừng của Giấc mơ của kẻ vô danh.

Dưới bầu trời đêm hỗn độn được dệt ra bởi "ánh sáng mặt trời" và vết thương của thế giới, đường phố trong thành bang vẫn im lặng đến rợn người như lần trước, Duncan và hai con rối rời khỏi dinh thự vắng lặng của nữ phù thủy và bước vào màn đêm nơi thành phố và rừng rậm giao thoa và dung hợp.

Mà đồng thời khi bước vào màn đêm, Duncan cũng bắt đầu cẩn thận câu thông với những ấn ký tạm thời đã nằm vào "phía bên kia" của giấc mơ, cố gắng kêu gọi những người đi theo mình.

Lần này, anh phải hết sức chú ý, rút ra những bài học trong không gian bóng tối và sương mù lần trước, phải sử dụng lực lượng của ngọn lửa một cách cẩn thận, để tránh... đánh thức Celantis trong giấc mơ. ...

Những vết nứt quỷ dị màu đỏ sậm che phủ bầu trời, rìa ánh sáng đỏ đáng ngại tràn ngập những đám mây vặn vẹo và mơ hồ. Bên dưới sắc trời, mọi thứ có thể nhìn thấy được chỉ là cát vàng và đá cuội.

Những đồi cát liên miên trập trùng tràn đầy tâm mắt. Những tảng đá lởm chởm dữ tợn tựa như vô số bộ xương ngoằn ngoèo của cự thú đứng sừng sững dưới bầu trời. Cát vàng chôn vùi nên móng của những tảng đá. Các góc cạnh sắc nhọn của đá vươn lên như những thanh kiếm sắc bén. Giữa vùng cát vàng mênh mông đến khiến người ta tuyệt vọng như vậy,'con người” dường như nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Fanna ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu bạc bị gió thổi bay, gió khô trộn lẫn cát bụi không ngừng quét qua mặt đất, khiến nàng ta không khỏi hơi nheo mắt lại.

Nàng ta lại đến vùng sa mạc này - vùng đất vô tận, chết chóc và khô héo này.

Nhìn đường nét mờ mờ của những tảng đá phía xa, Fanna khẽ thở ra và đưa tay ra đón gió - một lớp hơi nước dày đặc ngưng tụ từ cát khô theo cách đi ngược lại lẽ thường, ngưng kết thành một thanh cự kiếm toát ra hàn ý trong tay nàng ta.

Cảm nhận được sức nặng của thanh cự kiếm truyền tới, Fanna hài lòng gật đầu.

Sa mạc vô tận trong giấc mơ này khô ráo và nóng rực, không phải là môi trường thoải mái cho những tín đồ của Nữ thần Bão Tố, nhưng may mắn thay, lực lượng của bản thân với tư cách là một Thánh đồ của Giáo hội Biển Sâu vẫn có hiệu quả ở đây - giấc mơ không thể ngăn cản được lực lượng thần ban cho, điều này có thể khiến chuyến bôn ba này của bản thân ở đây dễ dàng hơn phần nào. Hấp thu lấy cảm giác mát lạnh từ trong thanh cự kiếm, Fanna bước vào bãi cát lộng gió và đi vê một hướng nhất định.

Nàng ta đương nhiên không đi không mục đích - mục tiêu của nàng ta là những cái bóng gô ghề ở phía xa, những thứ trông giống như những tảng đá lởm chởm nhưng lại giống như phế tích của thành phố.

Đang đi, Fanna đột nhiên cảm thấy trong lòng dao động.

Nàng ta bất giác dừng lại, tập trung tinh thần lắng nghe giọng nói đột nhiên xuất hiện ở sâu trong ý thức của mình. Một lúc sau, nàng ta nghe rõ giọng nói đó - là thuyền trưởng.

Giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ của thuyền trưởng vang vọng trong đầu óc nàng ta: "Fanna, có nghe thấy không?"

"Có,' Fanna lập tức trả lời trong lòng, trong vô tình, trong lòng nàng ta thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, xem ra sắp xếp của ngài đã có hiệu quả."

"Ừm, trong dự liệu,' Giọng của Duncan tiếp tục truyền tới: "Bây giờ ta phải liên lạc với mọi người một cách cẩn thận và không được tùy tiện chuyển giao quá nhiều lực lượng - theo tình hình nắm được lần trước, Celantis đang ngủ say ở chỗ sâu trong Giấc mơ của kẻ vô danh dường như không thích ngọn lửa của ta cho lắm."

"Tôi hiểu,' Fanna cất bước, vừa trả lời trong khi tiếp tục bước về phía trước: "Tình hình của những người khác thế nào?"

"Những người khác phân tán các nơi ở chỗ sâu trong rừng, tổ hợp nhân viên vê cơ bản giống như lần trước, Shirley và A Cẩu chung một chỗ, Nina và Morris chung một chỗ,' Duncan nói với Fanna về tình hình hiện tại của những người khác: "Ngoài ra, Luci đã thành công tìm được con thỏ Rabbi sau khi tiến vào giấc mơ - họ gần như Tơi' vào cùng một nơi."

"Cô Lucrecia đã tìm thấy con thỏ cổ quái đó? 'Điểm rơi' của họ chung một chỗ? 'Tổ hợp' của những người khác cũng giống như lần trước?" Fanna dừng lại một lát, trâm ngâm như có điều suy nghĩ: "Xem ra... quá trình tiến vào giấc mơ này của chúng ta quả nhiên là có quy luật..."

"Ừm, trước mắt có vẻ như vị trí rừng mà họ tiến vào cũng không khác gì lần trước," Duncan nói xong thì hỏi về tình hình của Fanna: "Tình hình của con bên đó thế nào?"

Fanna dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bãi cát dài vô tận trước mặt.

Mấy giây sau, vị Thánh đồ Bão Tố này thở dài.

"Cát, đá, thời tiết khô hanh nóng bức - Dường như Yị trí mà mỗi người tiến vào Giấc mơ của kẻ vô danh đều không có thay đổi gì nhiều, tôi vẫn đang ở trong vùng sa mạc này. Thành thật mà nói, tôi không thích nơi này cho lắm..."
Bình Luận (0)
Comment