Chương 587: Cát Và Rừng
Chương 587: Cát Và RừngChương 587: Cát Và Rừng
Theo kế hoạch định ra ban đầu, Fanna tiếp tục bước về phía đường nét mờ ảo ở phía xa, lặn lội trong gió cát dường như mãi không thấy điểm dừng.
"... Hiện tại tôi vẫn không biết tại sao chỉ có mình bị đưa đến vùng sa mạc quỷ dị này, nhưng rõ ràng, nơi này không hề tương ứng với 'khu rừng' mà Nina hay cô Lucrecia mô tả chút nào. Bây giờ tôi đang cố gắng đi về phía trận địa đá tảng' nghi là phế tích của thành phố ở phía xa, cho đến trước mắt vẫn không phát hiện thấy dấu vết của bất kỳ nên văn minh nào hoạt động ở đây..."
Lời nói của Duncan vang lên ở chỗ sâu trong tâm trí Fanna: "... Hãy chú ý đến bất kỳ hiện tượng nào xung quanh mình không phù hợp với lẽ thường hoặc những thay đổi đột ngột của môi trường, loại 'ăn mòn mà Shirley nhắc đến cũng có thể xuất hiện xung quanh cô, vì vậy tuyệt đối phải cẩn thận."
"Đã hiểu, thuyền trưởng,' Fanna khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường chân trời trong gió và cất bước tiến vê chỗ sâu hơn trong gió cát: "Tôi phải đi tiếp rồi."...
"Rabbi không thích nơi này... Rabbi thích những nơi sôi động nhiều người... Nơi này căn bản không phải là loại 'giấc mơ' mà Rabbi quen thuộc, ngay cả người cũng không thấy..."
Giọng nói líu ríu của Rabbi vang lên bên cạnh, con thỏ con búp bê to lớn này đang gian nan bước đi một cách vụng về giữa một đống bụi cây và cành cây khô, từ nãy đến giờ vẫn đang không ngừng kêu ca chưa dứt.
Nhưng Lucrecia hoàn toàn không để ý đến ý nghĩ của con thỏ này, nàng ta chỉ lo đi về phía trước phần mình, rồi dừng lại ở rìa một khoảng đất trống, cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.
Sau khi bước vào "giấc mơ” này lần thứ hai, nàng ta không nhìn thấy thiếu nữ Tinh linh tự xưng là "Shireen", cũng không tìm thấy các loại dấu vết mình để lại trong rừng khi trước.
Khắp nơi đều là đại thụ che trời trông na ná nhau, trong rừng cũng không nhìn thấy bất kỳ điểm mốc hay đường mòn nào có thể tham khảo. Mặc dù rất ghét phải thừa nhận... nhưng Lucrecia biết rằng, mình đã lạc đường trong khu rừng rậm vô biên này.
"... Rabbi,' Lucrecia đột nhiên quay đầu lại và nhìn con thỏ búp bê đang cố gắng chui qua một bụi cây cách đó không xa: "Có cảm nhận được những thực thể tâm trí khác không?"
Rabbi lập tức ngừng kêu ca suốt chặng đường, nhanh chóng chạy lon ton vài bước đến bên cạnh nữ chủ nhân, làm ra tư thế lóng tai nghe động tĩnh xung quanh - hai chiếc tai dài được khâu bằng những dải vải rủ xuống hai bên đầu, mép vải lặng lẽ phơi ra một kết cấu mơ hồ.
Chốc lát sau, Rabbit lắc đầu: "Không, Rabbi không nghe thấy tiếng của những suy nghĩ khác."
"Ừ”" Lucrecia gật đầu, sau đó lại đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cố gắng xác định phương hướng tiếp theo để tiến về phía trước. Đúng lúc này, trong tâm mắt đột nhiên lóe lên một tia phản quang thu hút đường nhìn của "nữ phù thủy”.
Lucrecia lập tức nhìn về hướng ánh sáng phản chiếu xuất hiện - đó là một cây đại thụ che trời cách đó mười mấy mét, giữa cành khô lá rụng dưới chân đại thụ, dường như có thứ gì đó.
Thân hình của nàng ta bỗng nhiên hóa thành một đống giấy màu bay lượn, trong nháy mắt bay đến dưới gốc cây, rồi ngưng tụ lại thành hình.
Nhìn sự vật có chút quen thuộc trước mắt, Lucrecia hơi mở to mắt: "Đây là..."
Một món vũ khí cán dài với kiểu dáng kỳ lạ trông giống như sự kết hợp giữa trường mâu và rìu chiến mang phong cách cổ xưa đang nằm lặng im giữa những chiếc lá rơi, giống như một biểu tượng đông kết không lời.
Khác với trong trí nhớ là cán dài của món vũ khí này hiện đã gãy, như thể chịu tác động mãnh liệt dẫn đến hư hại hoàn toàn. Phía trên lưỡi rìu của nó thì giăng đầy những vết xước lởm chởm, như thể đã trải qua thời gian dài đánh giết thảm thiết, giờ phút này vẫn còn lưu lại rất nhiều vết đen trên mặt lưỡi rìu ủ rũ.
Nó dường như đã gấy từ rất lâu rất lâu về trước - sau một trận chiến anh dũng bị lãng quên đã kết thúc từ lâu.
Lucrecia lặng lẽ nhìn chăm chằm chiếc rìu cán dài bị gấy trên mặt đất, trong ánh mắt đăm chiêu không biết có bao nhiêu suy tư. Tiếng bước chân của con thỏ Rabbi từ phía sau truyền đến. Sau khi thò đầu quan sát nữ chủ nhân một phen, con thỏ búp bê cuối cùng không thể nhịn được tò mò hỏi: "Cô chủ, đây là thứ gì vậy ạ?"
Lucrecia không đáp lại Rabbi, mà chỉ cẩn thận cúi xuống, sau một thoáng do dự mới đưa tay ra và chạm vào chiếc rìu cán dài đã gãy kia.
Ngón tay của nàng ta chạm vào kim loại lạnh lo, một loại cảm giác tựa như vượt qua hư ảo và hiện thực đột nhiên truyền đến dọc theo đầu ngón tay, nhưng trước khi nàng ta có thể xác nhận kỹ cảm giác trong một thoáng này, thì một loạt tiếng ồn gào thét the thé chợt cắt ngang động tác của nàng tai
Giây tiếp theo, tiếng gào thét chói tai truyền đến từ mọi hướng, như thể tiếng vang âm ầm do toàn bộ khu rừng đang bốc cháy và sụp đổ trong vụ nổ ập đến; mặt đất rung chuyển, sóng nhiệt dâng cao, bầu trời bị bao phủ bởi huyễn quang hỗn độn; vô số tiếng la giết, tiếng khóc gào, tiếng gào thét và tiếng hú rống giận dường như đến từ chính khu rừng tràn vào nhận thức của Lucrecia —
"Nữ phù thủy biển" chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy toàn bộ khu rừng xung quanh mình đều đã bắt đầu bốc cháy, những cây đại thụ che trời nghiêng đổ như dòng chảy trong ngọn lửa tựa như tan chảy; mặt đất phía xa bắt đầu nhô lên cao như bị cuộn lại bởi một lực lượng vô hình, đi cùng với những vết rạn nứt và dòng nham thạch cuồn cuộn đáng sợ, toàn bộ vùng đất đều đang dần cuốn về phía bầu trời; rồi lại có những bóng tối khổng lồ và ánh sáng hỗn loạn mà trí thông minh của con người khó có thể hiểu được đang liên tục đè xuống từ bầu trời, như thể toàn bộ bầu trời đều đang cháy trong ánh sáng và rơi xuống toàn thế giới!
Trong "bầu trời rơi xuống" kinh hoàng này, một luông sáng đỏ sậm xuất hiện, giống như một vết sẹo đẫm máu. Luồng sáng đỏ đáng ngại tràn ngập trong tâng mây, gần như ngay lập tức thay thế toàn bộ sắc trời. Những vết rạn nứt đáng sợ bắt đầu chạm vào mặt đất từng chút một, chạm vào những cây đại thụ che trời kia, chạm vào đường chân trời uốn cong ở phía xa. Thế giới dân dần chia năm xẻ bảy trong "đụng chạm' trí mạng này, trong khi vật đáng sợ đếm không xuể thì chen chúc tràn ra khỏi bóng tối —
Chúng lao ra khỏi khu rừng, ra khỏi ánh sáng đỏ của bầu trời, ra khỏi những vết rạn nứt của thế giới. Một giây trước chúng dường như vẫn chỉ là động vật kinh hãi bỏ chạy do khu rừng bốc cháy, nhưng giây tiếp theo chúng lại hóa thành những cái bóng giương nanh múa vuốt không thể tả. Nham thạch hoạt hóa, khu rừng ngọ nguậy, mọi sự vật đều đang biến thành dáng dấp mà trí tuệ con người không thể hiểu được. Những thứ chạy trốn đáng sợ và biến dạng từ bốn phương tám hướng tràn tới, có ai đó đang gâm thét gân bên, như đang vùng vẫy chống lại những con quái vật lũ lượt kéo tới. Tuy nhiên theo âm thanh nhìn lại, lại chỉ có thể nhìn thấy quái vật đang cắn xé nhau, bóng tôi đang nuốt chứng nhau.
Lucrecia chợt đứng dậy, tuy rằng những biến đổi lớn khó hiểu trước mắt khiến nàng ta nhất thời có chút luống cuống, nhưng nàng ta vẫn vô ý thức làm ra tư thế chiến đấu - nhưng một giây tiếp theo, tất cả những dị biến khủng khiếp này lại bỗng biến mất khỏi tâm mắt của nàng 1a.
Nàng ta đã buông chiếc rìu cán dài gãy lìa kia ra — theo việc buông bỏ tiếp xúc, tất cả những cảnh tượng thay đổi khủng khiếp cũng biến mất như ảo ảnh.
Khu rừng trở lại trạng thái ban đầu, mọi chuyện vừa xảy ra đều tựa như một giấc mơ quái lạ ly kỳ và ngắn ngủi.
Lucrecia không thể lấy lại tinh thân trong một lúc lâu, qua vài giây sau, nàng ta mới đột nhiên tỉnh táo lại, vô thức nhìn về phía dưới gốc cây khổng lồ kia.
Chiếc rìu cán dài gãy đã không thấy đâu nữa, trên mặt đất nơi đó chỉ còn lại một đống cành lá khô không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Lucrecia chậm rãi cau mày, trong đầu vẫn vô thức nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, nhưng ngay lúc này, có tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện gần đó, trong nháy mắt cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng ta.
Nàng ta lập tức ngẩng đầu lên và nhìn về hướng tiếng bước chân truyên tới.
Thiếu nữ Tinh linh tên "Shireen" đứng đó từ lúc nào không hay, vẫn mặc bộ giáp nhẹ theo phong cách không biết đến từ thành bang nào, tay cầm chiếc rìu chiến cán dài với kiểu cách trông cổ quái.
Lucrecia chợt quay đầu nhìn về phía con thỏ Rabbi, nhưng lại thấy Rabbi cũng đang quay đầu nhìn về phía mình. Mặc dù chỉ có đôi mắt cúc áo và cái miệng được vẽ trừu tượng, nhưng động tác của nó vẫn lộ ra biểu cảm có lỗi và kinh ngạc rõ ràng — Rabbi không phát giác quá trình đến gần của "Shireen" — điều này chứng tỏ thực thể tâm trí này đột nhiên xuất hiện gần đó.
"Shireen?" Lucrecia bình tĩnh lại, vừa ra hiệu cho Rabbi không được tùy ý hành động, vừa quay đầu nhìn về phía thiếu nữ Tinh linh và thử chào hỏi đối phương để dò xét.
Thiếu nữ Tinh linh tên Shireen nở một nụ cười, cô ta nhìn Lucrecia với vẻ mặt như thể hai người chưa bao giờ tách ra.
Cô ta gật đầu: "Chúng ta đã nghỉ ngơi rất lâu, nên tiếp tục lên đường rồi - nơi này vẫn còn cách Bức tường im lặng rất xa."
Khi nói, cô ta nhìn về phía con thỏ Rabbi đang ngoan ngoãn ở yên tại chỗ.
Shireen không lộ ra biểu hiện gì khác lạ trên mặt, rất tự nhiên nói với Lucrecia: "Đây là bạn của cô ư? Dẫn cô ấy theo và chúng ta cùng đi."...
Fanna không biết mình đã lặn lội trong sa mạc vô tận này bao lâu - khung cảnh đơn điệu và vô tận trong tâm nhìn cùng với gió cát không ngừng nghỉ xung quanh dường như đang quấy nhiễu khả năng phán đoán về thời gian của nàng ta. Nàng ta thậm chí còn cảm thấy rằng mình đã đi trong sa mạc này được một thế kỷ, thậm chí kể từ ngày thế giới được sinh ra thì đã lặn lội ở đây rồi.
Tất nhiên, nàng ta biết rất rõ rằng đây hoàn toàn chỉ là ảo giác sinh ra do sự phiền não của bản thân, nơi có môi trường khắc nghiệt này đang thử thách tâm tính của nàng ta.
May mắn thay, những lời câu nguyện với nữ thần vẫn có hiệu quả, điều này có thể củng cố đức tin của nàng ta; mối liên hệ với thuyên trưởng thì giảm thiểu sự bất an trong lòng, đồng thời cũng khiến nàng ta có cơ hội ổn định tâm thái nhất có thể.
Thanh kiếm hàn băng to bự trong tay tản ra những luồng lạnh lẽo, không chỉ mang đến cảm giác an toàn, mà còn làm dịu đi cái nóng thiêu đốt do vùng sa mạc này mang đến.
Lại một trận gió cát ập đến, Fanna cảm nhận được sự thay đổi của hướng gió - nàng ta giơ thanh kiếm to lên che chắn trước mắt, rồi lại nghiêng đầu tránh cát bụi tập kích.
Nhưng vào lúc này, một hơi thở khác lạ lại đột nhiên xuất hiện trong nhận thức, khiến động tác của Fanna đột ngột dừng lại.
Giây tiếp theo, vị thẩm phán quan thân chinh bách chiến lập tức căng cứng toàn thân. Nàng ta đột nhiên đặt thanh kiếm to sang một bên, thủ thế đề phòng, đồng thời nhìn vê một hướng nào đó trong gió cát.
Gió hỗn loạn không biết lúc nào ngừng lại, trong cát bụi dân dần lắng xuống, một bóng người cao lớn lạ thường từ từ hiện ra từ trong bụi mù, rồi ngày càng trở nên rõ nét.
Đó là một... gã khổng lồ.