Chương 588: Người Khổng Lồ
Chương 588: Người Khổng LồChương 588: Người Khổng Lồ
Fanna ngay lập tức căng thẳng các cơ và dây thần kinh, hết sức cảnh giác nhìn bóng dáng cao lớn đang dần hiện ra từ trong bụi mù - nếu tình huống hơi sai, nàng ta sẽ chuẩn bị nhảy bổ qua đó.
Nhưng trong gió cát và bụi mù truyền đến lại chỉ là một giọng nói ôn hòa và lý trí: "A... một người lữ khách, ta dường như đã nhiều năm chưa từng thấy qua người lạ xuất hiện ở đây."
Fanna hơi sửng sốt, ngay sau đó, nàng ta nhìn thấy bóng dáng như người khổng lồ đó bước ra khỏi bụi mù.
Gã cao chừng bốn đến năm mét, khiến Fanna chỉ đành phải cố gắng ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người khổng lồ này. Thân xác gã bao bọc trong một chiếc áo choàng tối màu như vải rách, chiếc áo choàng đó từng có vẻ là một bộ hoa phục tỉnh xảo, nhưng bây giờ đã chỉ còn là những mảnh vải vụn tàn tạ tả tơi do vô số thăng trâm bào mòn. Thân xác gã khổng lồ gầy gò, như thể đã bị hao mòn bởi hành trình dài đằng đẳng đến mức gần như chỉ còn một bộ xương khô - thế nhưng bàn tay gầy gò đó lại đang nắm chặt một cây Tiết trượng to lớn đến có chút khoa trương.
Ngay cả trong tay của người khổng lồ, cây trượng dài đó dường như cũng quá nặng nề và to lớn. Thân trượng thật giống một thân cây thẳng tắp có phân đốt, đỉnh trượng thì trương to như một tảng đá sưng lên, mang đường nét thô kệch gần như không được gọt giữa, mà trên bê mặt của cây trượng dài lại có thể nhìn thấy vô số đường vân chỉ chít, phức tạp và thần bí, bao phủ toàn bộ cây thủ trượng.
Ánh mắt của Fanna vô tình bị thu hút bởi cây thủ trượng - nó thực sự không giống một công cụ trợ lực trên đường đi, mà giống một món binh khí kinh người, hoặc một loại vật phẩm nghi thức nào đó mang ý nghĩa tượng trưng nặng nề hơn, điều này khiến nàng ta theo bản năng sinh ra... một loại áp lực gần như kính sợ.
Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của nàng ta vẫn chuyển từ cây thủ trượng sang người khổng lồ.
Bởi vì người khổng lồ đang hơi cúi người về phía nàng ta, khuôn mặt dãi nắng dầm sương đó đang nhìn nàng ta dịu dàng - Tướng mạo của người khổng lồ trông không giống nhân loại, mặc dù cũng có đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhưng các đường nét trên khuôn mặt hiện ra quá cứng rắn, lạnh lùng và sắc bén, thậm chí còn tạo cho người ta một cảm giác như đá mài; cặp mắt của gã thì tỏa ra màu vàng nâu hỗn độn, chỗ sâu nhãn cầu hình như có ngọn lửa nhún nhảy, mỗi đường nhìn dường như đều có thể mang đến áp lực nặng nề cho người khác.
"Lữ khách, cô từ đâu đến?" Người khổng lồ hỏi.
Khi gã cất tiếng nói, ngay cả gió cát xung quanh dường như đều bị lực lượng vô hình khuấy động, luồng khí lưu hỗn loạn lẩn quẩn quanh Fanna, nhưng không một hạt cát nào rơi trên người nàng ta. Fanna cố gắng khống chế nhịp tim và biểu cảm của mình. Nàng ta nhanh chóng báo cáo tình hình chấn động bên mình cho thuyền trưởng ở chỗ sâu trong ý thức, đồng thời tổ chức ngôn từ và suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời người khổng lồ: "Tôi đến từ bên ngoài sa mạc, cách nơi này rất xa. Tôi cũng không biết tại sao mình lại đến nơi này. Xin hỏi... ông là ai?"
"Ồ, bên ngoài sa mạc... Nơi này bây giờ là một bãi sa mạc,' Người khổng lồ chậm rãi gật đầu, nhưng không trả lời câu hỏi của Fanna, mà chỉ nói với giọng xúc động: "Cô... rất thú vị, lữ khách, cô rất khác với nhân loại trong trí nhớ của ta, nhưng ta không chắc có phải là mình nhớ nhầm hay không - suy cho cùng, ta đã rất rất lâu chưa từng gặp qua người lạ."
Rất khác với nhân loại trong trí nhớ?
Trong lòng Fanna nhất thời chấn động sau khi nghe những lời đối phương nói, ngay sau đó, nàng ta nghĩ đến điểm "khác biệt" giữa mình và người bình thường.
Người khổng lồ bí ẩn này... đã nhìn ra được đặc chất từng được không gian thứ ban phúc và "hồi sinh” của bản thân?
Nhưng không đợi nàng ta suy nghĩ sâu hơn, người khổng lồ đó đã lại lên tiếng: 'Lữ khách, cô nói cô đến từ một nơi rất xa, đó là bao xa? Cô đã vượt qua không gian, hay thời gian?"
Fanna sửng sốt trong chốc lát.
Câu hỏi này... có ý gì?!
Nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt đục ngầu và rực lửa của người khổng lồ: "Tôi... không hiểu lắm ý của câu hỏi này."
"... Vậy thì cứ coi như không nghe thấy đi, lữ khách, có lẽ điểm khởi đầu của cuộc hành trình đã không còn ý nghĩa nữa, điểm kết thúc cũng vậy,' Người khổng lồ lắc đầu, nhưng tiếp đó gã dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, tò mò nhìn Fanna: "Cô đang nói chuyện với người khác sao?"
Fanna đang báo cáo tình hình cho thuyền trưởng ở chỗ sâu trong ý thức chợt dừng lại. Mặc dù nàng ta lập tức khống chế biểu cảm trên mặt, nhưng nàng ta biết những thay đổi tiềm thức trong mắt nàng ta rất có thể không che giấu được đôi mắt của người khổng lồ này.
Tuy nhiên, người khổng lồ dường như lại chỉ tùy ý hỏi, như thể cũng không thực sự quan tâm đến vấn đề này, lắc đầu: "Không muốn nói cũng không sao, mỗi người đều có bí mật của riêng mình."
Fanna bình tĩnh lại, vừa khống chế biểu cảm biến đổi trên mặt, vừa quan sát từng cử chỉ của người khổng lồ bí ẩn này, đồng thời thận trọng hỏi lại lần nữa: "Ông là ai?"
"Cô đang hỏi tên ta sao? Để ta suy nghĩ một chút...' Lần này, người khổng lồ cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của nàng ta. Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, người khổng lồ lại lắc đầu: "Lâu quá rồi, ta đã không còn nhớ... quả thực là lâu quá rồi."
Gã hạ ánh mắt xuống nhìn Fanna, trên khuôn mặt gây gò, những nếp nhăn như vết chạm khắc dần dân tích tụ: "Cô biết không, lữ khách, khi cả thế giới không còn giọng nói nào khác, 'tên sẽ trở thành một khái niệm vô nghĩa, không còn ai khác cần nhớ đến cô, cô cũng không cân giới thiệu mình với người khác, cô sẽ dần dân quên đi, giống như dần dần bị thế giới này quên đi...'
Gã dừng lại, dường như chợt rơi vào một ký ức xa xôi nào đó, hồi lâu sau, gã mới giật mình tỉnh dậy, thấp giọng nói: "Nhưng ngoài tên ra, ta ngược lại vẫn còn nhớ một số chuyện khác, nếu cô cảm thấy điều này có ý nghĩa... cách đây rất rất lâu, bọn họ nói ta là thân linh của thế giới này, khi đó nơi này vẫn chưa như thế này."
Gió hỗn loạn không trật tự dần dần lắng xuống, bụi bặm cuồn cuộn xung quanh cũng chậm rãi dừng lại từ lúc nào không hay. Trong biển cát vô biên này, người khổng lồ và lữ khách lạc đường nhìn nhau.
Gã nói gã từng là thần linh.
Fanna trợn to hai mắt, trong tất cả những suy đoán của nàng ta về người khổng lồ bí ẩn này cũng không bao gồm "câu trả lời" này. Nàng ta nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng ngay sau đó, nàng ta cảm thấy một sự mâu thuẫn vô lý —
Là tín đô của Nữ thân bão tố Gormona, đồng thời là Thánh đồ của Giáo hội Biển Sâu, một trong bốn giáo hội Chính thần lớn, ở sâu trong Giấc mơ của kẻ vô danh đầy bí ẩn này, nàng ta lại gặp được một người khổng lồ tự xưng là thần linh, trên lý thuyết... lúc này nàng ta nên hăng hái chiến đấu, tiêu diệt tôn tại tự xưng là thần này, nhằm hoàn thành sứ mệnh của thẩm phán quan.
Nhưng nàng ta đã không còn là người lỗ mãng thấy thuyền trưởng Duncan đều dám nhảy bổ hồi đầu nữa, trên Thất Hương Hào, nàng ta đã học được cách đối mặt với những chuyện khó tin bằng một thái độ lý trí hơn.
"Ông là thần linh?" Fanna vừa căng thẳng, vừa thận trọng nói: "Bọn hợ mà ông nói là ai? Nơi này rốt cuộc lại là nơi nào?”
"Bọn họ từng sinh sống ở đây,' Người khổng lồ lại dường như không ý thức được thái độ cảnh giác nhất thời của Fanna, gã chỉ giơ tay, dùng cây trượng dài chỉ về phía biển cát vô tận: "Nhưng đó dường như đã là chuyện rất rất lâu về trước... cũng có thể chưa lâu đến thế?"
Người khổng có chút lồ bối rối dừng lại, nhìn cây trượng dài trong tay mình, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu: "Thời gian... từng biến thành dáng vẻ mà ta không nhận ra, nó đã bị kéo dài đến gân như vô hạn, sau đó lại bị nén lại lân nữa, ta đã không thể xác định được chuyện đó xảy ra khi nào. Ta chỉ nhớ rằng nơi đây từng là thủ phủ thịnh vượng nhất của vương quốc, bãi cát vàng dưới chân cô từng là một khu rừng và đất đai màu mỡ trải dài hàng ngàn dặm, những con kênh to lớn vượt qua vùng đồng bằng và dẫn những con sông trên cao nguyên qua những ngọn đồi. Ta nhìn bọn họ xây dựng lên một thành phố trắng tinh ở đây, những bức tường cao nối liền những ngọn núi, những tòa tháp cao mọc lên từ rừng rậm, ngọn lửa sáng rực chiếu rọi bầu trời đêm... Ta nhớ, nó rất đẹp."
Người khổng lồ nói chậm rãi, dường như do quá lâu rồi gã không trò chuyện với ai, đã không quen sắp xếp suy luận khi nói chuyện, nên lời nói có vẻ hơi đảo điên lộn xôn, giống như tự lẩm bẩm một mình trong giấc mơ - Fanna chỉ có thể ráng theo kịp lời kể của đối phương, hiểu và suy đoán thông tin được truyền tải trong những lời nói này của đối phương, đồng thời tưởng tượng ra dáng vẻ trong quá khứ lâu đời mà sa mạc này từng phơi bày ra qua miêu tả của đối phương.
Sau đó, người khổng lồ đột nhiên dừng lại, lại cúi đầu nhìn Fanna, tò mò hỏi: "Thế còn cô? Lữ khách, cô lại là người nào? Cô có tên không?”
Fanna vô thức mím môi, ngay tức khắc kiêm chế thôi thúc trả lời.
Không được tùy tiện tiết lộ tên của mình cho một tồn tại chưa biết - đặc biệt khi tôn tại còn tự xưng mình là "thần linh" này, rất có thể là một người siêu phàm thượng vị có lực lượng mạnh mẽ.
Gã có lẽ không có ác ý, nhưng một số tồn tại siêu phàm mạnh đến một mức độ nhất định thường thì hoàn toàn không cần bất kỳ ác ý chủ quan nào cũng đủ can thiệp vào số phận của người phàm. Sau khi trở thành người đi theo thuyền trưởng, Fanna hiểu điều này hơn bao giờ hết.
Sau một lúc do dự, nàng ta thận trọng nói: “Tôi tên Vanessa, cũng không có thân phận gì lớn lao, chỉ là một người vô tình lạc đường đến đây."
"Vanessa..." Người khổng lồ nhẹ nhàng lẩm bẩm, sau đó lắc đầu: "Cô không phải tên này."
Fanna cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh ngay lập tức.
Nhưng sau đó người khổng lồ xua tay: "Có điều không sao, giống như ta vừa nói, mỗi người đều có bí mật, nếu cô không muốn tiết lộ tên của mình, vậy thì ta sẽ tiếp tục gọi cô là 'lữ khách? - dù sao nơi này cũng không có người nào khác, chúng ta đều sẽ không thể nhầm lẫn đối phương.'
Fanna im lặng một lúc, sau một thoáng bối rối, nàng ta gật đầu.
"Lữ khách," Người khổng lồ tiếp tục nói: 'Cô muốn đến nơi nào?"
Fanna do dự một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía đường nét mờ mờ tựa như phế tích thành phố ở phía xa.
"Chúng ta cùng đi,' Người khổng lồ chú ý tới ánh mắt của Fanna, đưa ra lời mời thân thiện: "Mặc dù ta đã không còn nhớ quá rõ những chuyện xa xưa kia, nhưng chúng ta có thể đi cùng một đoạn đường. Ta đối với thế giới này... ít nhiều vẫn có chút ấn tượng."
Fanna nhất thời không nói gì, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Một lúc sau, chỗ sâu trong ý thức của nàng ta truyền đến mệnh lệnh của thuyền trưởng —
"Hãy chấp nhận lời mời này."
"Được,' Fanna gật đầu, ngước nhìn người khổng lồ tự xưng là thần linh: "Thật vinh hạnh khi được bắt đầu cuộc hành trình cùng ngài."