Chương 589: Tụ Họp Trong Bóng Tối
Chương 589: Tụ Họp Trong Bóng TốiChương 589: Tụ Họp Trong Bóng Tối
Trong màn đêm hỗn loạn do "ánh sáng mặt trời" và vết thương của thế giới đan xen mà thành, bóng dáng của nhóm người Duncan nhanh chóng đi qua những con đường vắng lặng không người, cuối cùng dừng lại ở một ngã tư bị vô số cây cối tươi tốt che phủ và chặn hoàn toàn.
Những cây khổng lồ cao chót vót che kín bầu trời, những dây leo chằng chịt quấn quanh những tòa nhà cao tầng ven đường, cấu trúc bộ rễ nhô ra khỏi mặt đường, uốn lượn sinh trưởng trên mặt đất như những mạch máu phình ra, cả khu phố lặng im, nhưng thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng chim hót hoặc tiếng gió như thực như ảo phát ra từ sâu trong những khu rừng tối tăm kia, những âm thanh linh hoạt và hư ảo dường như vượt qua ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực.
"... Nó quả nhiên vẫn còn ở đây."
Đứng ở ngã tư cuối khu phố, Duncan nghiêm túc nhìn dây leo khổng lồ vươn ra từ trong bóng tối và tự lẩm bẩm.
Alice vươn cổ nhìn những dây leo trải dài trên sườn dốc dài, nhìn hồi lâu mới nói ra có chút không quá chắc chắn: "Thuyền trưởng, thứ này nhìn... có phải lớn hơn một chút so với lần trước không? Tôi nhớ lúc trước nó hình như vẫn chưa kéo dài đến vậy..."
"Cô nhớ không lầm Duncan thở ra, nghiêm túc nói: "So với lần trước, kích thước của nó đã tăng thêm. Dây leo này... đang lớn lên.
Alice chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới cảm khái: "0a..."
Duncan thì không nói thêm, trước khi tiếp tục hành động, anh xác nhận tình huống của đám người Morris ở chỗ sâu trong ý thức - đặc biệt là tình huống của Fanna bên đó.
Ngoại trừ bản thân anh và hai con rối ra, giờ đây tất cả mọi người đều đã đến phía bên kia Giấc mơ của kẻ vô danh giống như lần trước, mà điểm rơi trong giấc mơ của mỗi người cũng không khác nhiều so với trước. Tại điểm này, Giấc mơ của kẻ vô danh dường như biểu hiện ra một loại... liên tục" khiến người ta quan tâm.
Trong số tất cả mọi người, tình huống Fanna phải đối mặt bên đó làm người ta nghi hoặc nhất.
Tiểu thư thẩm phán quan lại đến sa mạc hoang vắng đó, hơn nữa lần này, nàng ta còn gặp được một người khổng lồ tự xưng là "thần linh" ở đó.
Bây giờ Fanna đang cùng người khổng lồ đó bôn ba trong biển cát mênh mông. Từ tình hình hiện tại cho thấy, người khổng lồ cư xử rất thân thiện và kể cho Fanna nhiều chuyện liên quan đến sa mạc.
Tuy nhiên, nội dung đối phương kể lại hoàn toàn không phù hợp với những truyền thuyết cổ xưa mà Dunecan biết và truyền bá trên thế giới này! Sa mạc đó rốt cuộc là thế nào? Người khổng lồ tự xưng là thần linh kia lại có lai lịch gì? Những năm tháng thất lạc mà đối phương nhắc đến có liên quan gì đến truyền thừa cổ xưa của Tinh linh? Tại sao ở chỗ sâu trong Giấc mơ của kẻ vô danh lại xuất hiện một nơi quái lạ như vậy?
Duncan chỉ ngày càng cảm thấy lơ mơ hơn.
Giờ đây, anh chỉ có thể mong đợi Fanna bên đó có thể moi thêm được một số thông tin sâu sắc hơn từ biển cát bao la và gã khổng lồ bí ẩn đó, hoặc là... những người khác có thể tìm ra được một số manh mối có liên quan đến "sa mạc" trong khu rừng vô tận đó.
Duy trì sự kết nối với những người khác sâu trong ý thức của mình, Duncan hít một hơi thật sâu và tập trung lại vào vấn đề trước mắt.
Dây leo khổng lồ đó xuất hiện trở lại ở thế giới hiện thực, đây thực sự là một tin tốt đối với anh - anh từng lo lắng rằng "kinh sợ" lần trước của mình sẽ khiến Giấc mơ của kẻ vô danh phát sinh biến hóa không thể ngờ nào đó, dẫn đến việc dây leo biến mất hoặc di chuyển nơi, nếu là như vậy việc điều tra của anh sẽ rất khó tiếp tục, nhưng bây giờ có vẻ như... ít nhất manh mối này vẫn chưa đứt.
Đương nhiên, tình huống lúc này cũng khiến anh không thể không bắt đầu lo lắng một chuyện khác:
Dây leo này không biến mất... nhưng ngược lại kích thước của nó đã mở rộng.
Thứ này không lẽ cứ thế phát triển, cho đến khi bao trùm toàn bộ thành phố đấy chứ?
Trong lòng bỗng lo lắng vô cớ một lúc, sau đó Duncan bình tĩnh lại, rôi tiến lên một bước và từ từ đặt tay lên một đầu dây leo.
"Mọi người chú ý tới động tĩnh chung quanh, nếu xảy ra biến hóa kịch liệt, hãy lập tức đánh thức ta." Anh quay đầu, nói với hai con rối phía sau lưng mình.
"Vâng!" Alice lập tức gật đầu.
Luni cũng hơi cúi người, cung kính đáp: "Rõ, lão chủ nhân."
Duncan khẽ gật đầu, sau đó dần dần bình tĩnh lại suy nghĩ, cẩn thận khống chế lực lượng của ngọn lửa, để cho cảm giác của mình lan tràn thâm nhập theo dòng lưu chuyển của từng luồng ngọn lửa linh thể, lần nữa thiết lập liên hệ với dây leo đó.
Do rút kinh nghiệm lân trước, nên lần này thao tác điều khiển của anh cẩn thận hơn, tránh làm kinh động đến "Celantis" giống như lần trước.
Chốc lát sau, Duncan mở mắt ra trong bóng tối.
Sương mù dày đặc vô tận bất tận lại xuất hiện trong tâm nhìn của anh.
Men theo sự chỉ dẫn của trực giác, Duncan nhìn về nơi sâu nhất của sương mù.
Dưới tâm mắt của anh dần dần hiện ra một cái bóng to lớn mơ hồ, sương mù vô biên bồng bênh, ánh sáng và bóng tối trong sương mù phác họa ra đường nét quen thuộc của Thất Hương Hào - con tàu to lớn làm người ta kính sợ đó lơ lửng trong hư vô như một bóng ma im lặng, như thể... đang gửi lời mời thầm lặng tới Duncan.
Duncan vui vẻ chấp nhận lời mời.
Anh ngưng tụ ra hóa thân linh thể của mình trong bóng tối, sau đó vừa cẩn thận điều khiển dòng lửa bên mình, vừa bay vê phía Thất Hương Hào sâu trong sương mù, rồi lặng lẽ đáp xuống trên boong của nó.
Giống như lần trước nhìn thấy, con tàu vẫn trống rỗng, trên boong tàu vắng lặng không người nổi lơ lửng những làn sương mù dày đặc, cơ sở vật chất quen thuộc của hạm tàu hiện ra lờ mờ trong sương mù.
Lần này, Duncan không đi thẳng đến phòng thuyền trưởng ở đuôi tàu, mà đảo mắt nhìn quanh xong thì cất bước đi về một hướng khác.
Anh bước qua làn sương mù lượn lờ trên boong tàu, tiếng bước chân vang vọng nơi trống trải và tĩnh mịch này. Anh đi qua những dây thừng và vật vụn vặt chất đống và phanh tròn trên boong tàu, đi về phía lối vào khoang tàu.
Dây thừng và các loại sự vật chất đống trên boong tàu không có phản ứng gì với sự tiếp cận của Duncan - chúng cũng chỉ chụm tại chỗ một cách lặng lẽ, giống như những vật thể chết thông thường nhất.
Thế là, Duncan lại phát hiện ra một chỗ khác biệt giữa Thất Hương Hào mang bầu không khí quỷ dị này với Thất Hương Hào mà mình quen thuộc:
Trên "Thất Hương Hào bình thường", những thứ trên boong tàu này nhất định sẽ động đậy khi anh đến gần, hoặc niềm nở chào hỏi thuyền trưởng, hoặc tạo ra đủ loại tiếng động cổ quái, nhằm thu hút sự chú ý của thuyền trưởng. Tuy nhiên ở đây... dù hai con tàu gần như giống hệt nhau về mọi mặt, nhưng đồ vật trên con tàu này đều là "chết".
Duncan khẽ cau mày, đảo mắt qua những dây thừng, thùng nước và móc sắt im lặng, anh bước đi giữa chúng, rồi đột nhiên dừng bước.
Mắt anh rơi vào một cây lau nhà đặt dựa vào tường.
Một lúc sau, anh ý thức được "cảm giác quen thuộc” đột ngột này là gì: Cây lau nhà này vừa được Alice tiện tay đặt ở vị trí này khi quay trở lại tàu!
Thất Hương Hào có bầu không khí quỷ dị này không chỉ giống hệt "chính phẩm' trong hiện thực, mà còn tương ứng với những thay đổi theo thời gian thực?
Trong lòng bỗng xuất hiện rất nhiều suy đoán, Duncan cảm thấy mình như đã mơ hồ nắm được "bản chất" nào đó của Thất Hương Hào quỷ dị này. Nhưng đúng lúc này, lại một loạt âm thanh vi tế đột nhiên từ một góc khác truyền đến, ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Trong con tàu ma nơi mọi thứ đều im lặng này, âm thanh vi tế đó như lời thì thâm vang lên thật đột ngột.
Duncan tức khắc định hướng phát ra âm thanh, cất bước đi về hướng đó. Anh dừng lại trước một cửa sổ.
Một cái bóng mơ hồ hoặc sương mù dày đặc, dường như trộn lẫn với khói bụi đen, lơ lửng trên mặt kính cửa sổ, như thể đang cố gắng ngưng tụ thành hình.
Duncan nhìn chằm chằm vào cái bóng tụ rồi tan trong vài giây, đột nhiên phản ứng lại, thấp giọng nói: Agatha?”
Khi lời nói của anh vừa dứt, cái bóng tụ tan thay đổi không ngừng đột nhiên tụ lại rồi hóa thành hình ảnh rõ nét trên cửa sổ trong vài giây - hình bóng của Agatha hiện ra trong kính.
"A, ngài cuối cùng cũng chú ý tới tôi rồi,' Agatha vừa thành hình trên mặt kính hít một hơi dài: "Tôi vẫn đang gọi trong khoảng trống giữa bóng tối, cố gắng thu hút sự chú ý của ngài, nhưng thực sự không tìm được mặt kính thích hợp gần đây..."
"Sao cô lại tới đây?" Duncan kinh ngạc nhìn người trong gương, sau đó nghĩ tới điều gì đó: "Chờ đã, lẽ nào cô thông qua... Thất Hương Hào..."
"Đúng vậy, tôi đã nán mình trong hình ảnh phản chiếu của Thất Hương Hào sau khi đêm xuống, điều này có vẻ hơi mạo hiểm, nhưng tôi đã thành công,' Agatha gật đầu: "Theo sự biến đổi của hình ảnh phản chiếu, tôi đến đây và gặp được ngài, xem ra suy đoán của tôi là đúng: Khi màn đêm buông xuống, cái bóng' của Thất Hương Hào sẽ trở thành một Thất Hương Hào khác' mà ngài thấy ở đây - mặc dù chưa rõ nguyên lý, nhưng cuối cùng chúng ta cũng đã tìm ra mối liên hệ giữa hai Thất Hương Hào."
Duncan dần dần nhíu mày, nghe lời giải thích của đối phương nhưng nhất thời không có phản ứng, điều này làm cho Agatha có chút bất an: "... Tôi có phải không nên tự tiện chủ trương không?”
"Cô quả thực nên thảo luận với ta trước, nhưng hiện tại ta không nghĩ tới điều này,' Duncan xua tay: "Cô ở bên cạnh 'hình ảnh phản chiếu, vậy cô có quan sát thấy quá trình chuyển hóa này diễn ra cụ thể như thế nào không? Khi đó Thất Hương Hào có... động tĩnh gì rõ ràng không?”
Nhưng Agatha lại lắc đầu: "Không có quá trình."
"Không có quá trình?”
"Mọi thay đổi đều diễn ra trong nháy mắt, không có quá trình" Agatha xác nhận lại lân nữa: "Một giây trước, tôi vẫn đang ở trong hình ảnh phản chiếu của Thất Hương Hào, quan sát và chờ đợi mọi thay đổi có thể xảy ra trong thế giới trong gương, trong nháy mắt kế tiếp, bầu không khí' ' trong thế giới trong gương đã thay đổi. Tôi có thể cảm nhận được... cái bóng của Thất Hương Hào đã biến thành thứ gì đó mà tôi không nhận ra, việc nhảy giữa các tấm gương của tôi đã bị áp chế, tôi không còn có thể cảm nhận được ranh giới giữa Linh giới và thế giới hiện thực, cũng không thể trở lại trong những tấm gương bình thường của thế giới hiện thực kia được nữa, thật giống như... toàn bộ thế giới đều trở nên cực kỳ sánh, mà còn đang dần đông đặc lại..."
Duncan chăm chú lắng nghe Agatha mô tả, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn vê hướng boong ở đuôi tàu.
Đó là vị trí phòng thuyền trưởng, nơi "Đầu Sơn Dương kia" đang ở.
"Bây giờ cô có thể tự do di chuyển được không?" Duncan đột nhiên hỏi.
"Dường như đã không còn bị ảnh hưởng,' Agatha lập tức nói, trong giọng điệu mang chút khó tin: "Sau khi ngài biết đến sự tồn tại của tôi, cảm giác áp chế cổ quái kia đã biến mất một cách thần kỳ."
"Rất tốt,' Duncan gật đầu: "Vậy thì hãy đi theo - chúng ta đi gặp vị đại phó đang có trạng thái không quá đúng đắn kia."