Chương 590: Đã Chết Từ Lâu
Chương 590: Đã Chết Từ LâuChương 590: Đã Chết Từ Lâu
Sau khi Duncan mở cửa phòng thuyền trưởng ra,'Đầu Sơn Dương" đặt ở mép bàn hàng hải lập tức phản ứng lại - nó dường như đang nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu lên, từ từ chuyển hướng về phía cửa, sau đó nhận ra bóng người xuất hiện ở cửa.
"A, chúng ta lại gặp nhau rồi,' Tượng gỗ màu đen cất tiếng nói, trong giọng điệu mang một cảm giác chậm chạp kỳ lạ, hoàn toàn khác với Đầu Sơn Dương trong ngày thường om sòm lên là lải nhải nhanh không ngừng: "Trước đó ngươi rời đi rất gấp gáp..."
"Ngươi còn nhớ ta?" Duncan nói, tiện tay đóng cửa phòng thuyên trưởng lại, rồi đi về phía bàn hàng hải.
Anh đi ngang qua phía trước tấm gương hình bầu dục phong cách cổ xưa gần cửa, trong gương trôi nổi ánh sáng và bóng tối mông lung, bóng dáng hư ảo trong suốt của Agatha lóe lên trong gương.
Đầu Sơn Dương trên bàn dường như không chú ý tới sự hiện diện của Agatha, ánh mắt nó vẫn dừng lại trên người Duncan, vừa chậm rãi quay đầu theo bước chân của Duncan, nó vừa chậm rãi nói: "Ta vẫn còn nhớ ngươi, à, điều này quả thực có chút khó tin, suy cho cùng có rất nhiều thứ ta đều không nhớ rõ, cảm giác có thể nhớ rõ một ai đó... thật sự kỳ diệu."
Duncan bước tới bên bàn hàng hải, cúi đầu liếc mắt "hải đồ" trên bàn.
Trên hải đồ phơi bày ra vẫn là hình chiếu của khu rừng tươi tốt, đường nét hư ảo đại diện cho Thất Hương Hào đang lơ lửng phía trên bầu trời khu rừng, từ từ xuyên qua những đám mây, như thể đang tuần tra toàn bộ khu rừng.
Duncan nhanh chóng so sánh với hình ảnh trong trí nhớ, xác nhận "biển rừng" này không có nhiều thay đổi so với lần trước, chỉ có vị trí của "Thất Hương Hào” quả thực đã xê dịch rất nhiều.
"Lần trước ta rời đi quả thật vội vã,' Duncan gật đầu, vừa thản nhiên nói khi ngồi xuống bên bàn hàng hải, ánh mắt đảo qua tấm gương hình bầu dục cách đó không xa, sau đó rơi xuống người Đầu Sơn Dương một cách tự nhiên: "Celantis thế nào rồi?"
"Nàng hiện tại đang ngủ rất yên ổn,' Đầu Sơn Dương chậm rãi nói: "Lần trước nàng... chỉ là bị dọa sợ, hy vọng điều đó không gây ra ảnh hưởng gì đến ngươi."
"Không vấn đề, ta không để ý." Duncan nói rồi, lại đặt tay lên bàn, lặng lẽ và thận trọng điều động lực lượng của ngọn lửa.
Bên rìa tâm nhìn của anh, một ngọn lửa màu u lục hiện ra trong phòng thuyền trưởng.
Duncan nhanh chóng khống chế những ngọn lửa đó có xu hướng lan rộng, áp chế chúng ở trạng thái hiện tại, ngăn cản chúng lần nữa kích động đến "Celantis" trong miệng Đầu Sơn Dương, đồng thời, trong lòng cuối cùng lại xác nhận được một điều.
Những ngọn lửa đó không phải là ngọn lửa vừa rồi anh triệu hồi tới, mà là "mồi lửa" anh cố tình lưu lại trên Thất Hương Hào ở thế giới hiện thực thời điểm ban ngày. Tình huống giống như anh dự liệu - ngọn lửa để lại trên Thất Hương Hào ở thế giới hiện thực có thể "đốt xuyên" ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực, đồng thời xuất hiện trên Thất Hương Hào có bầu không khí quỷ dị, mà ngọn lửa được "đưa" đến bên này bằng phương thức này, tương đương với "vượt biên" tâng diện giấc mơ, chỉ cần kiểm soát tốt sự lan tràn của chúng, thì sẽ không gây ra sự kích thích quá mạnh đối với Celantis.
Theo một nghĩa nào đó, những ngọn lửa được phóng chiếu tới đây tương đương với "cấu trúc vốn có” trên Thất Hương Hào có bầu không khí quỷ dị, không giống như ngọn lửa mà anh triệu hồi đến đây lần trước bị coi là "vật thể lạ quấy nhiễu giấc mơ”.
Duncan nhẹ nhàng thở ra, ra lệnh cho những ngọn lửa đó lui dần, ngủ đông, lần nữa lui trở về boong tàu và trong kẽ hở giữa tường và trần nhà.
Anh đã tìm ra cách đưa ngọn lửa đến đây một cách an toàn, tiếp theo chỉ cần lặp lại điều này thêm một hai lần, có lẽ sẽ có thể sử dụng ngọn lửa "lén qua" đốt cháy toàn bộ Thất Hương Hào quỷ dị này, từ đó kiểm soát hoàn toàn con tàu do cái bóng của Thất Hương Hào dị biến mà thành.
Đầu Sơn Dương không có phản ứng gì với hành động của Duncan - những ngọn lửa lặng lẽ nổi lên trong phòng tựa như không tồn tại đối với nó, nó chỉ im lặng chờ đợi, như thể chỉ cần Duncan không nói chuyện với nó, nó sẽ là một bức tượng gỗ thực sự.
"Celantis vẫn luôn nằm mơ sao?" Duncan cảm giác được những ngọn lửa đó chậm rãi chuyển động trên tàu, thì bắt đầu trao đổi với Đầu Sơn Dương trên bàn như tán gẫu chuyện nhà: "Toàn bộ khu rừng bên ngoài kia đều là mộng cảnh của Celantis ư?"
"Bên ngoài?" Đầu Sơn Dương chậm rãi lắc đầu: "Ta không biết bên ngoài' ngươi đang nói là gì, nhưng Celantis xác thực vẫn luôn nằm mơ. Nàng... đã mơ rất rất lâu rồi. Trong giấc mơ đó quả thực có rừng rậm tươi tốt, còn có... bọn họ."
Trong lòng Duncan lập tức chấn động: "Bọn họ là ai?"
Đầu Sơn Dương hơi cúi đầu, dường như lại sắp rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nhưng chốc lát sau, nó vẫn đáp: "Bọn họ là... sinh linh sinh ra trong rừng. Tại thời điểm rất rất lâu về trước, bọn họ đã đặt tên cho chủng tộc của mình, gọi là Tinh linh..."
Đôi mắt của Duncan sững lại trong giây lát —
Bản thân câu trả lời không làm anh ngạc nhiên, nhưng giờ phút này, điều anh đang nghĩ đến lại là câu nói mà Đầu Sơn Dương đã nói khi nói chuyện với đối phương trên Thất Hương Hào ở thế giới hiện thực - "Hãy ghi nhớ bọn họ'!
Từ "bọn họ" mà hai Đầu Sơn Dương nhắc tới chắc hẳn có ý nghĩa giống nhaul
Hãy ghi nhớ bọn họ... Tại sao phải đặc biệt nhấn mạnh "ghi nhớ"? Nhưng Đầu Sơn Dương cuối cùng lại quên mất "bọn họ”... Loại "quên" này lại vì nguyên do gì?
Ánh mắt của Duncan trong nháy mắt thay đổi mấy lần, trong sự kết nối nhanh chóng của manh mối, anh cảm thấy mình gần như đã có thể xác nhận suy đoán táo bạo về thân phận thực sự của Đầu Sơn Dương - vì vậy biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc, với thái độ cực kỳ trịnh trọng, anh nhìn chằm chằm vào mắt của Đầu Sơn Dương.
"Tên của ngươi là gì?" Anh hỏi.
Đầu Sơn Dương lại không trả lời, nó chỉ phát ra một loạt tiếng lâu bâu mơ hồ, giống như đang nói mớ.
"Ngươi là Tát Tư Lạc Ca ư?" Duncan cũng không để ý mà tiếp tục hỏi, bất giác người anh đã hơi nghiêng về phía trước: "Đấng sáng thế trong truyền thuyết của Tinh linh, người tạo ra giấc mơ ban đầu, Đấng sáng và Thần bảo vệ Celantis - Tên của ngươi có phải là Tát Tư Lạc Ca không?”
Tiếng lầu lầu mơ hồ của Đầu Sơn Dương đột nhiên dừng lại.
Đầu nó lắc lư trái phải, dường như đã có phản ứng với cái tên mà Duncan nhắc đến, sau vài giây do dự và suy nghĩ, nó cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên —
"Tát Tư Lạc Ca đã chết, từ rất lâu rất lâu về trước đã chết rồi."...
"Bọn họ đã chết từ rất lâu rất lâu về trước, khi thế giới chết đi, không sinh linh nào có thể sống sót qua ngày đó."
Gió cát không bao giờ ngừng nghỉ như sự luân hồi của số phận thổi qua toàn bộ biển cát từng đợt rồi lại từng đợt. Người khổng lồ khoác trên mình chiếc áo choàng rách nát ngồi xếp bằng giữa một đống đá hung dữ và vặn vẹo. Thân xác quá khổ của gã dường như chấn nhiếp cát bụi, khiến gió không trật tự dừng lại ngoài đống đá mấy mét, khiến cát bụi không thể rơi trên người "lữ khách".
Gã vẫn đang kể về những chuyện trong quá khứ.
Fanna thì ngồi đối diện với người khổng lồ, đóng vai người nghe rất tốt, nghỉ ngơi một lát.
Cái "bóng" liên tục tựa như phế tích thành phố kia hiện tại đã ở gân họ, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Hành trình này được rút ngắn - Fanna có thể cảm nhận được điều này rất rõ.
Với tốc độ đi lại bình thường, nàng ta và gã khổng lồ không thể nào đến được phụ cận phế tích trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hiện tượng khó tin này rõ ràng có liên quan đến việc người khổng lồ kết giao và đồng hành - dường như chỉ cần đồng hành cùng người khổng lồ này, thì 'khoảng cách" trong hành trình sẽ được rút ngắn lại.
Sau khi suy nghĩ tới điều này, Fanna không có giấu diếm suy đoán của mình, mà trực tiếp nói ra.
Người khổng lồ đáp lời rất thản nhiên: "Ta có thể đến bất kỳ ngóc ngách nào của thế giới trong một ngày. Đây là năng lực của ta. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể quan sát và ghi lại mọi thay đổi xảy ra trên thế giới bất cứ lúc nào - Quan sát và ghi lại, đây là chức trách của ta."
Nói đến đây, gã lại lắc đầu có chút xúc động: "Chỉ là... trên thế giới này hiện tại đã không có gì đáng để quan sát và ghi lại nữa."
Fanna ngẩng đầu lên và nhìn đống phế tích cách đó không xa một cách xuất thần.
Đó quả thực là phế tích của thành phố, như nàng ta suy đoán ngay từ đầu - Tuy nhiên, khi lần đầu nhìn thấy những thứ đó, nàng ta lại gần như không thể liên kết phế tích với "thành phố”.
Đó là một đống đá cuội màu xám đen chất đống trải dài. Những tảng đá lởm chởm quái lạ trải rộng như một khu rừng trên vùng đất phủ đầy cát vàng. Chúng không còn đường nét thuộc vê nhà cửa một thời, thậm chí gần như không nhìn ra dấu vết từng được chạm khắc bởi nên văn minh.
Fanna căn bản không thể tưởng tượng được loại thảm họa nào có thể biến một thành phố hùng vĩ thành trạng thái này - cứ như thể toàn bộ thành phố đều tan chảy trong tích tắc, hơn một nửa vật chất trong thành phố biến thành trạng thái khí chỉ trong chớp mắt, cấu trúc còn lại thì nhanh chóng hòa tan thành dòng chảy, rồi lại đông cứng lại trong quá trình nguội đi dữ dội sau đó, trước khi biến thành những tảng đá lởm chởm này.
Nhưng nếu thực sự là nhiệt độ cao trong nhất thời... thì tại sao vùng đất rộng lớn bên ngoài thành phố lại phơi bày ra một biển cát?
Nhiệt độ cao như vậy sẽ làm cát tan chảy và biến thành chất giống như thủy tinh, xung quanh thành phố về cơ bản sẽ không có bất kỳ sa mạc nào, mà hẳn sẽ biến thành một mảnh đất hắc diệu thạch thiêu kết mới phải.
Thành tích môn văn hóa Fanna không cao lắm, nhưng nàng ta vẫn có những kiến thức cơ bản này.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến thành phố trông như thế này?" Nàng ta không kiêm được hỏi thăm người khổng lồ: "Ngài vừa đề cập rằng thế giới đã chết... là điều gì đã giết chết thế giới?"
Người khổng lồ cúi đầu, khuôn mặt đầy khe rãnh như tạc đá, đôi mắt như đang thiêu đốt ngọn lửa đục nhìn chằm chằm vào hai mắt Fanna.
"Đừng cố hiểu ngày tận thế đó, nó đã vượt ngoài tâm trí của người phàm, thậm chí vượt ngoài trí tuệ của thần linh - Khi nó đến, những người kính bái ta từng cầu cứu ta, ta đã liếc nhìn vào ngày tận thế, nó liền đốt cháy lý trí và linh hôn của ta. Lữ khách... đó không phải là thứ có thể diễn tả bằng lời."
Người khổng lồ nói rồi, từ từ giơ tay lên và chỉ vào vết nứt đẫm máu trên bầu trời.
"Điều duy nhất ta có thể nói với cô là, khi ngày tận thế đến, sự ăn mòn không thuộc về thế giới này từ trong vết nứt đó chen nhau tràn ra, chúng đánh nát đại địa dưới chân chúng ta, rồi lại khiến nó phải gây dựng lại trong đau đớn, mọi huy hoàng của chúng ta đều hóa thành cát bụi trong sự ăn mòn."