Chương 597: Luồng Ánh Sáng
Chương 597: Luồng Ánh SángChương 597: Luồng Ánh Sáng
Kể từ khi phát hiện ra con tàu kỳ lạ đang di chuyển trong bóng tối và sương mù vô tận này, Duncan đã rất cẩn thận không cố gắng tiếp quản bánh lái của nó.
Bởi vì anh không thể xác định được bản chất của con tàu, cũng không biết nó sẽ phản ứng thế nào trước sự "tiếp quản" của mình.
Nhưng bây giờ, anh đã biết con tàu này là cái bóng của Thất Hương Hào, chính "giấc mơ” vô thức của Đầu Sơn Dương đã gây ra sự thay đổi này. Điều này đã xua tan đi nhiều lo lắng của anh.
Đã đến lúc để con tàu di chuyển trong giấc mơ này biết ai mới là thuyền trưởng thực sự.
Duncan chậm rãi bước lên bục điều khiển ở boong đuôi tàu, bước qua những móc sắt và sợi dây thừng gần bục điền khiển - những sợi dây thừng im lìm, lặng lẽ ngủ đông trong bóng tối, trong khi bánh lái tối màu hơi rung lắc qua lại giữa bệ, tựa như dù ở trong thế giới giấc mơ này vẫn đang tinh chỉnh bái lánh, như thể Đầu Sơn Dương vẫn đang tận chức trách điều khiển hướng đi.
Duncan đến trước bánh lái, hít một hơi, không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên đứng trên bục điều khiển và đặt tay lên bánh lái.
Tạm thời gạt những suy nghĩ không liên quan ra khỏi đầu, anh đưa tay ra, từ từ nắm lấy chiếc tay cầm bằng gỗ ở mép bánh lái - một cảm giác trơn truột và lạnh lẽo truyên đến, còn kèm theo một chút lực cản.
Duncan phớt lờ lực cản theo giấc mơ truyền tới đó, anh huy động những "mồi lửa an toàn" đã được đưa đến tàu trước đó và ra lệnh cho chúng tập trung về phía bục điều khiển, đồng thời dùng sức giữ chặt bánh lái.
Giây tiếp theo, trong bóng tối bỗng dưng hiện lên ngọn lửa, ngọn lửa linh thể trong nháy mắt đốt cháy bục điều khiển ở đuôi tàu, thân thể của Duncan hóa thành linh thể bán trong suốt trong ngọn lửa, toàn bộ bục điều khiển, kể cả bánh lái cũng ngay lập tức bị ngọn lửa bao trùm!
Trong phút chốc, Duncan cảm thấy con tàu đang phát sinh thay đổi trong tay mình, cảm thấy nó đang phơi bày ra cấu trúc rõ nét và khác biệt trong tâm trí mình giống như Thất Hương Hào trong thế giới hiện thực - anh cảm nhận được boong tàu của nó, cột buồm của nó, mỗi một cánh buôm và mỗi một dây buộc của nó, với cả khoang và hành lang chìm trong bóng tối và bí mật bên dưới boong tàu...
Toàn bộ con tàu vang lên tiếng cọt kẹt, Thất Hương Hào làm từ cái bóng là "nguyên liệu", dựa vào lực lượng của giấc mơ mà nên, dường như đột nhiên thức tỉnh, cuối cùng nó đã nhận ra thuyền trưởng của nó, mọi bộ phận trên tàu dường như đều đang reo hò, dây thừng, thùng gỗ và những sự vật khác một giây trước còn ở trạng thái im lặng cũng bắt đầu lắc lư trong bóng tối.
Ngay sau đó, khi cánh buồm linh thể dân dân căng đầy, Duncan cảm giác được con tàu ma vốn chỉ đang lang thang chậm rãi trong sương mù đen tối bắt đầu tăng tốc, như thể nó có mục tiêu hành hướng và bắt đầu di chuyển về một hướng nào đó trong bóng tối.
Duncan kinh ngạc cảm nhận sự thay đổi của con tàu, đặc biệt là sự tăng tốc đột ngột của nó trong bóng tối. Tuy nhiên còn chưa kịp cẩn thận nhận thức được điều gì đang diễn ra phía trước thì một giọng nói đột nhiên từ đâu đó truyền đến, xông thẳng vào tâm trí anh: "... Là ai đang ở đó?"
Đó là một giọng nữ nghe có vẻ hơi non nớt, mơ hồ như nửa mê nửa tỉnh, vang vọng khắp nơi trong bóng tối. Giây tiếp theo sau khi nghe thấy giọng nói đó, Ducan cảm giác trước mặt đột nhiên xuất hiện ánh sáng và bóng tối, ngay sau đó, một cấu trúc khổng lồ bỗng nhiên hiện ra từ trong bóng tối phía trước, một luồng ánh sáng ảo ảnh mơ hồ xuất hiện phía trước hướng đi!
Nó trông giống như một vòng xoáy khổng lồ. Nhưng trong vòng xoáy lại có thể nhìn thấy vô số cấu trúc như dây leo hoặc cành cây. Dây leo và cành cây vô tận từ phía trước Thất Hương Hào lao tới và bao phủ hầu như mỗi tấc không gian bên ngoài mạn tàu trong nháy mắt. Trước mắt Duncan, cấu trúc thực vật khổng lồ đó chiếm trọn tâm nhìn, mà còn không ngừng kéo dài và di chuyển về phía sau theo chuyển động của Thất Hương Hào.
Điều này mang đến cho người ta cảm giác như thể con tàu đột nhiên "bay" vào một "đường hâầm' dệt nên bởi một loại cấu trúc thực vật khổng lồ nào đó. Dây leo và chạc cây quấn quýt thành vách tường và mái vòm của đường hầm, cảm giác áp lực to lớn cũng theo đó mà tới, đồng thời lại có vô số ánh sáng nhạt hiện lên theo những dây leo và tụ hội như nước.
Những “ánh sáng" đó cuối cùng tiếp xúc đến Thất Hương Hào, đồng thời bắt đầu men theo boong tau và mạn tàu tiến đến gần boong đuôi tàu chỗ Duncan. Trong ánh sáng dường như có thứ gì đó hội tụ, nhưng mãi không thể phô ra hình dáng rõ ràng, chúng đang không ngừng hội tụ, không ngừng đến gần, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Duncan nắm chặt bánh lái giữa áp lực thị giác to lớn và huy quang thần bí đập vào mặt. Anh kiềm chế bản thân, dù có chuyện gì xảy ra cũng không có ý định rời khỏi bục điều khiển. Anh nhìn những dây leo và cành cây sẫm màu di chuyển bên ngoài mạn tàu, cảm nhận được tốc độ của Thất Hương Hào đang dần giảm bớt, như có lực cản vô hình làm con tàu chậm lại. Rồi sau đó, những ánh sáng lang thang cuối cùng tập trung lại gần anh, anh lại nghe thấy giọng nói non nớt như trẻ con đó —
"Là ai? Ai ở đó?"
Duncan nhìn chằm chằm vào ánh sáng đó, thấy nó đang đến gân mình, lang thang không mục đích quanh bục điều khiển và lắng nghe những giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu.
"Ngươi về rồi sao? Tát Tư Lạc Ca... ngươi đã về nhà rồi? Ngươi rời đi thật lâu...
"Ta không nhìn thấy ngươi... ngươi ở đâu? Ta có thể mở mắt ra được không? Kết thúc cả rồi ư2?"
"Ta... ta không thể mở mắt được, Tát Tư Lạc Ca, ta hơi sợ, ta không nhìn thấy gì cả... nhưng có thứ gì đó đang đến...
"Ta đã bảo vệ tất cả họ. Ta đã xây một bức tường. Ngươi trở về sẽ có thể nhìn thấy họ... Nhưng ta không nhìn thấy ngươi. Ngươi có ở đó không? Ngươi đã trở vê chưa?"
Ánh sáng đó kêu gào từng hồi, lang thang và hội tụ quanh bục điều khiển, rồi lại liên tục phân tán thành luông ánh sáng mù mịt và hỗn loạn, có mấy lần, ánh sáng yếu ớt thậm chí còn lưu chuyển đến gần bánh lái, thậm chí còn chạm vào vạt áo và ống tay áo của Duncan.
Tuy nhiên,'nàng" dường như không cảm giác được sự tồn tại của Duncan.
"Nàng" không nhìn thấy gì cả, cứ như thể... chủ nhân của giọng nói này và Duncan ở những chiêu không gian khác nhau, nằm vào thời gian và không gian khác nhau.
Duncan nhìn những luồng ánh sáng lang thang, lắng nghe giọng nói dường như vang vọng trực tiếp trong đầu mình, khi ánh sáng đến gần, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng, những lời nói không ngừng lặp đi lặp lại đó dường như đang truyền tải rất nhiều thông tin cực kỳ quan trọng - Anh cau mày, sau một lúc do dự cuối cùng đưa tay ra, một tay tiếp tục giữ lấy bánh lái, tay còn lại vươn tới một trong những luồng ánh sáng.
Ánh sáng chạm vào lòng bàn tay anh, truyền tới nhiệt độ như thực như ảo.
Sau đó, ánh sáng yếu ớt xuyên qua cánh tay anh, nhiệt độ mà nó mang tới cũng giảm theo đó, như thể ở một chiều không gian khác, ánh sáng lưu chảy về hướng đuôi tàu.
Nhưng chính trong khoảnh khắc tiếp xúc này, Duncan đã biết, hoặc là nói 'xác nhận" được tên của ánh sáng nhạt và giọng nói này - Nàng là Celantis, cây thế giới của Tinh linh.
Cái tên này phản ánh trực tiếp vào tâm trí Duncan dưới dạng thông tin, như thể đang lộ ra... sự ô nhiễm của tri thức.
Duncan ngẩn ra chốc lát, rồi anh cảm thấy, sàn tàu dưới chân đột nhiên rung chuyển.
Giây tiếp theo, sự rung chuyển này xuất hiện trên toàn bộ con tàu, "Thất Hương Hào" đang di chuyển trong bóng tối và sương mù bắt đầu rung lắc dữ dội, cánh buồm linh thể nhanh chóng tắt ngúm trong bóng tối, vô số đường nứt xuất hiện trên boong tàu, mọi thứ tạo thành thân tàu đều đang mờ dần và tan rã, thậm chí cả bánh lái trong tay Duncan cũng bắt đầu mất dần cảm giác chắc chắn.
Duncan ngẩn ra một lúc, ngay sau đó ý thức được chuyện gì đã xảy ra —
Sự ổn định của giấc mơ đang giảm xuống và thời khắc "thức tỉnh" đã đến.
Nhưng lần này anh rõ ràng đã tránh né sự kích thích của ngọn lửa đối với Celantis, trong tiếp xúc vừa rồi, anh cũng không cảm nhận thấy Celantis có dấu hiệu "thức tỉnh" gì đó... Tại sao độ ổn định của giấc mơ vẫn nhanh chóng giảm xuống?...
Cơn gió bất chợt và hỗn loạn trên sa mạc đánh thức Fanna khỏi dòng suy nghĩ, nàng ta đột nhiên đứng dậy khỏi đống đá chắn gió và nhìn về hướng gió cát quét qua.
Gió cát dâng lên từ xa như một bức tường, mọi thứ trong bụi và sương mù đều nhanh chóng trở nên mờ mịt, những tảng đá gồ ghề trở nên hư ảo và méo mó, giống như sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.
Sau một thoáng kinh ngạc, Fanna nhận được tin tức từ thuyền trưởng —
Độ ổn định của Giấc mơ của kẻ vô danh đang giảm, giấc mơ lần này sắp kết thúc.
Cát bụi tung bay và tâm nhìn xa không ngừng trở nên hư ảo méo mó là ranh giới của giấc mơ đang nhanh chóng đến gần.
Fanna đột nhiên quay đầu, nhìn về phía đối diện đống lửa đã sắp tắt lịm.
Người khổng lồ già nua đang ngẩng đầu lên, trong hốc mắt trũng sâu như đá tạc bùng cháy ngọn lửa bình lặng.
"Lữ khách, xem ra đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi."
Fanna sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phản ứng: "Làm sao... ông lại biết..."
"Ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ta có thể cảm giác được một chuyến hành trình tạm thời kết thúc, cô phải rời đi rồi, phải không?" Người khổng lồ ôn hòa nói, chậm rãi đứng dậy khỏi đống đá vụn, thân thể gã như một tòa tháp đứng vững trong gió, cúi đầu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Fanna: "Cô không thuộc về thế giới đã bị hủy diệt này - trên người cô vẫn còn sự sống, mà thế giới này đã rất lâu chưa từng qua thấy sự sống."
Fanna mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì - Trong khoảnh khắc ngắn ngủi sắp tỉnh dậy khỏi giấc mợ, thời gian để lại cho nàng ta dường như cũng chỉ là lời tạm biệt.
Người khổng lồ mỉm cười, cúi xuống nhặt cây trượng dài có hình dáng kỳ lạ lên.
Fanna nhận thấy rằng, trên bê mặt của "thủ trượng" khổng lồ, thậm chí còn cao hơn cả người khổng lồ một đoạn, lại có thêm một vài ký hiệu.
Đó là một vài chữ cái, mang một loại... cảm giác quen thuộc như có như không không thể giải thích, trong một khoảnh khắc, nàng ta thậm chí còn cảm thấy mình sắp hiểu được chúng, nhưng giây tiếp theo, ý nghĩa của những từ đó liền biến mất khỏi đầu óc nàng ta như nước chảy.
Đó là chữ viết nàng ta không nhận biết.
"Lữ khách, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau,' Giọng của người khổng lồ từ phía trên truyên tới, cắt ngang sự thất thần của Fanna: "Hơn nữa có thể sẽ sớm thôi."
Fanna giật mình: “Tại sao?"
Người khổng lồ chỉ vào thủ trượng: "Bởi vì ở đây có một câu, ta vẫn chưa khắc xong."
Fanna chớp mắt và định hỏi điều gì đó, nhưng gió cát đã nhanh chóng tập kích tới từ phía sau nàng ta - trong cát bụi đột ngột dâng cao, thế giới trong tâm nhìn của nàng ta nhanh chóng rung chuyển và sụp đổ.
Một giây tiếp theo, thế giới sụp đổ được tổ chức lại và biến thành một phòng khách quen thuộc, một bàn ăn quen thuộc và một mái nhà quen thuộc.
Những gương mặt quen thuộc đó cũng lại xuất hiện trước mặt nàng ta.