Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 597 - Chương 596: Thiên Phú Thả Câu Gia Truyền

Chương 596: Thiên Phú Thả Câu Gia Truyền Chương 596: Thiên Phú Thả Câu Gia TruyềnChương 596: Thiên Phú Thả Câu Gia Truyền

Giờ đây, Shirley một lần nữa đặt chân lên con đường đi đến "Bức tường im lặng" trong truyên thuyết - cùng với Lucrecia, hơn nữa vẫn dưới sự dẫn đường của thiếu nữ Tinh linh tên "Shireen".

Họ đi xuyên qua khu rừng rậm nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, đạp trên những con đường mòn phủ đầy cành khô lá rụng, băng qua bụi gai và bụi rậm. Thỉnh thoảng có tiếng kêu của những loài động vật nhỏ và chim muông không biết tên từ sâu trong rừng truyền tới, nhưng chỉ phản ánh khu rừng càng trở nên cô tịch và hiu quạnh - Nhìn bóng lưng "Shireen" đi phía trước, Shirley thậm chí còn sinh ra ảo giác trong cơn xuất thần, cảm thấy thời gian đã quay ngược, mình lại quay trở lại thời điểm lặn lội trong rừng cùng đối phương trước đó không lâu.

Bởi vì mọi thứ trông không thay đổi gì, khu rừng luôn như vậy, động tĩnh xung quanh cũng vẫn vậy, ngoại hình của hai "Shireen" càng là giống nhau như đúc.

Chỉ có quý cô phù thủy đi bên cạnh, thỉnh thoảng hóa thành những mảnh giấy màu để đi đường, nhắc nhở Shirley rằng mọi thứ đã thay đổi.

Bây giờ, Shirley đã kể hết cho Lucrecia mọi chuyện xảy ra trước đó mà không để cho thiếu nữ Tinh linh hay biết, đồng thời cũng chia sẻ nó với tất cả những người cùng rơi vào giấc mơ, bao gồm cả thuyền trưởng đang hoạt động bên ngoài giấc mơ — công tác chuẩn bị của thuyền trưởng trước khi rơi vào giấc mơ khá hiệu quả, lực lượng của ngọn lửa đã kết nối mọi người lại với nhau, sự kết nối này hữu dụng hơn Shirley tưởng.

Biết được chuyện xảy ra với "Shireen kia", Lucrecia không khỏi cảm thấy có gì đó khác lạ khi nhìn thiếu nữ Tinh linh đang đi phía trước.

"Shireen" hành động cùng Shirley kia cuối cùng đã biến thành một cái cây... hơn nữa trước khi chuyển hóa hoàn toàn, cô ta dường như còn chuyện gì đó muốn nói với Shirley...

Vậy thì "Shireen" bây giờ đây cũng sẽ đột nhiên biến thành một cái cây sao?

Nina và Morris bên đó cũng gặp một người dẫn đường xưng là "Shireen"."Shireen" bên đó thì sao? Cũng sẽ xảy ra sự thay đổi này sao?

Nói cho cùng, những "Shireen" xuất hiện trong Giấc mơ của kẻ vô danh rốt cuộc là chuyện thế nào?

Mới đầu, Lucrecia chỉ cho rằng "Shireen" là một thực thể tâm trí được tổ chức lại một cách hỗn loạn từ ý thức sâu thắm của giấc mơ này, nhưng bây giờ nhiều manh mối khác nhau lại cho thấy đối phương có chỗ đặc biệt ngoài sức tưởng tượng. Giữa Tinh linh xưng là "Shireen", khu rừng này và toàn bộ "Giấc mơ của kẻ vô danh" dường như đều có mối liên hệ cực kỳ phức tạp, mà tuyệt đối không chỉ là mối liên hệ đơn giản giữa "giấc mơ” và "thực thể tâm trí".

"Quá trình chuyển hóa" biến thành một cái cây của cô ta, có lẽ đang vạch trần bản chất của mối liên hệ này.

Thiếu nữ Tinh linh đi phía trước đột nhiên bước chậm lại, cô ta quay đầu, nhìn Lucrecia và Shirley đã tụt lại phía sau rất xa, ra sức vẫy vẫy tay: "Đi nhanh lên, hiện tại trong rừng quá nguy hiểm — Đến được Bức tường im lặng tự nhiên sẽ có thể nghỉ ngơi khi."

Lucrecia quay đầu liếc nhìn Shirley và A Cẩu bên cạnh, sau đó họ cùng tăng nhanh nhịp bước.

Shirley thấp giọng lẩm bẩm trong khi vội vàng đi theo: "Con búp bê vải to lớn đó thật sự có thể tìm ra được những tín đồ tà giáo đang ẩn núp sao? Tôi luôn cảm thấy nó không đáng tin cậy lắm..."

"Rabbi quả thực có lúc không thành thật, nhưng chỉ cần tôi ra lệnh rõ ràng thì nó sẽ không có vấn đề gì,' Lucrecia nhẹ nhàng nói: "Săn bắt trong giấc mơ là sở trường của nó, nó sẽ lần theo dấu vết của bọn họ, cho đến khi đuổi đến thế giới hiện thực, sau đó chúng ta sẽ có thể tìm ra nơi những tín đồ tà giáo đó đang ẩn náu."

"... Thế con thỏ to lớn đó rốt cuộc là thứ quái gì vậy?" A Cẩu ở bên cạnh lẩm bẩm: "Tôi ngửi thấy... mùi con người trên mình nó. Nó chắc chắn không phải là một tạo vật ma pháp đơn giản, thậm chí theo nghĩa thông thường cũng không phải là sinh vật loại như ác linh hay ác ma. Hơn nữa không chỉ nó, mà những thứ khác trên tàu của cô đều có cảm giác này. Điều này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ."

"Mùi con người?" Lucrecia liếc nhìn A Cẩu, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: 'Ừm, chỉ có thể nói không hổ là chó săn biển sâu, cảm giác của ngươi xác thực rất nhạy bén... Không sai, là mùi con người, là 'mùi con người' tản ra từ trong một phần linh hồn của ta."

A Cẩu nhất thời sửng sốt: "... Hả?"

"Không phải chuyện ghê gớm gì, lần đầu tiên gặp Rabbi, nó đã cắn xé một mảnh linh hồn của ta, nhưng có lẽ nó không ngờ rằng chút linh hôn mình cắn sẽ mãi tước đi sự tự do của nó - nhiều thứ trên Bright Star đều như vậy, chúng đều là những sự vật nguy hiểm đến từ biên giới hoặc Linh giới, hơn nữa có lúc còn cho rằng mình là thợ săn và coi ta là con mồi... đó đối với ta là một điều tiện lợi to lớn."

Lucrecia nói một cách thong thả, với một nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt.

"Ta dùng linh hồn làm môi nhử, tìm kiếm nô bộc ở biên giới. Linh hồn bị không gian thứ nguyên rủa là chất độc và dây trói tốt nhất. Những kẻ lâm tưởng mình là thợ săn đó cuối cùng đã bị linh hồn ta trói lại, khâu thành vải, đổ vào chai, khắc vào gỗ, trở thành một phần của Bright Star - Những nô bộc này đều rất cần thiết, bởi vì ta cần trợ thủ cho chuyến thám hiểm biên giới, mà tỷ lệ tử vong của con người... là quá cao."

Nữ phù thủy biển giải thích xong, cúi đầu nhìn A Cẩu: "Cảm giác của ngươi rất chính xác, khắp nơi trên tàu đều có chút mùi con người, ngươi không cần phải ngạc nhiên như vậy."

A Cẩu và Shirley ngơ ngác lắng nghe, dường như bị sốc trước những điều Lucrecia mô tả, hai "người" nhất thời đều không lên tiếng.

Lucrecia thấy thậy thì chỉ mỉm cười, hài lòng với sự trâm lặng của Shirley và A Cẩu, quay đầu tiếp tục đi theo bước chân Shireen.

Nhìn thấy "nữ phù thủy biển" đã đi về phía trước một khoảng, Shirley mới lắc lắc sợi xích trong tay, mặc dù đang nói chuyện trong liên hệ tinh thân, nhưng cô ta vẫn không khỏi hạ thấp giọng: ”A Cẩu A Cẩu, đây có phải chính là... gọi là gì mà... làm tổ mà thuyền trưởng nói không? Cô ta dùng mình làm tổ sao?"

"Nghe rất giống,' A Cẩu cũng nhỏ giọng lẩm bẩm trong liên hệ tinh thần: "Thuyền trưởng có nhắc đến điều này với ta lúc giới thiệu kỹ thuật câu cá."

"Không hổ là con gái của thuyền trưởng mà..." Shirley không khỏi cất tiếng cảm thán: "Nhà họ hình như đều giỏi thả câu..."

"Tirian hình như không giỏi thì phải?"

"Năm đó hắn câu được nhiều tàu lặn từ biển lên như vậy mài! Tuy rằng không tự tay câu, nhưng dù gì cũng là một trong những người phụ trách...'

"Điều đó mà cũng tính?"

"Thế ngươi nói có phải đến từ biển không!"

Duncan âm thầm tắt tính năng "nghe trộm' Shirley và Lucrecia bên đó.

Anh ngồi trên chiếc "ghế" do những đường nét và sắc thái lộn xộn xếp chồng phác họa thành, trong đầu không khỏi lẩn quẩn hai chữ "làm tổ" và "thả câu". Một lúc sau, anh mới hơi nghiêng ánh mắt, liếc nhìn "mặt kính" được phác họa ra bởi những đường nét bất quy tắc cách đó không xa, lẩm bẩm với Agatha hiện ra trong gương: "Kiến thức đứng đắn không nhớ, nói điều gì đó khác với cô ta ngược lại thông hiểu khá thấu suốt — ngày thường Shirley có thể đặt một phần mười tâm tư vào việc ghi nhớ từ, cô ta đã không đến mức tranh điểm với Alice đầu đặc."

Agatha nhất thời không lên tiếng, lưỡng lự vài giây mới phá vỡ sự im lặng: "Nói thật, tôi cũng thấy cô Lucrecia có 'kỹ năng thả câư' rất xuất sắc..."

Duncan xua tay: "Dù nói thế nào, tạm thời không cần phải lo lắng cho Shirley và Lucrecia bên đó, hội hộp lại an toàn hơn nhiêu so với hành động một mình. Hơn nữa, nói không chừng con thỏ tên Rabbi kia thật sự có thể bắt được những tín đồ tà giáo xuất quỷ nhập thần đó... Điều quan trọng hơn bây giờ... là con tàu này.

Anh đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt đảo qua những chồng đường nét và sắc thái hỗn loạn xung quanh, phân biệt đường nét của các nơi trong phòng - Sau bước đầu thích ứng với môi trường hỗn loạn khiến người ta chóng mặt ở đây, anh đã xác định được nhiều thứ quen thuộc từ đó.

Đồ đạc cơ bản như giường, bàn ghế các loại đều có đủ, hơn nữa nhìn chung đều tương ứng với các vị trí "chính xác" trong thế giới hiện thực. Nhưng khi nói đến các chỉ tiết cụ thể, chẳng hạn như những thứ hiện được đặt trên bàn hoặc đồ trang trí trên tường, thì chỉ có những khối màu mơ hồ và hỗn loạn.

Đúng như Duncan phán đoán: Đầu Sơn Dương trong thế giới hiện thực không dám bí mật dò xét tình hình thực tế trong phòng ngủ của thuyền trưởng, nó cùng lắm là vô tình liếc thấy dáng vẻ đại khái nơi này lúc thuyền trưởng mở cửa, những ấn tượng mơ hồ đó cấu thành những đường nét và khối màu xếp chồng lên nhau một cách hỗn loạn trong căn phòng này;

Mà bên ngoài căn phòng này, Thất Hương Hào gần như đã khôi phục hoàn hảo từng cái một như cũ — đó là bởi vì Đầu Sơn Dương ở thế giới hiện thực nắm rõ những nơi khác trên Thất Hương Hào như lòng bàn tay ngoại trừ phòng ngủ của thuyền trưởng.

"Thất Hương Hào" với bầu không khí quỷ dị này được chuyển thể từ "cái bóng" của Thất Hương Hào trong thế giới hiện thực, nhưng cả hai không phải là một sự chuyển đổi đơn giản, trong quá trình chuyển đổi này, điều đóng vai trò then chốt là "nhận thức" và "trí nhớ" của Đầu Sơn Dương.

Sự thật đã rất rõ ràng: con tàu này chính là giấc mơ của "đại phó" của anh - mặc dù Đầu Sơn Dương căn bản không biết mình đang mơ.

Nhưng đây đồng thời cũng là giấc mơ của Celantis — ít nhất, giữa nơi này và giấc mơ của Celantis tôn tại một "mối liên hệ" nào đó.

Duncan giơ tay lên, trong không khí trước mặt xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa nhộn nhạo lên như sóng nước, nhanh chóng lan rộng ra các phương hướng, nhưng khi lại chạm vào rìa của "căn phòng hỗn loạn" thì dừng lại, phản xạ lại với những gợn sóng.

Đây là kết quả của việc Duncan "khảo sát" ở đây trong khoảng thời gian vừa qua.

Trong "căn phòng mà Đầu Sơn Dương không thể nhận thức được” này, anh có thể tùy ý triệu hồi ngọn lửa của mình, mà không cần phải lo lắng đánh thức Celantis giống như lần trước. Nhưng ở bên ngoài căn phòng, anh chỉ có thể huy động những mồi lửa "chiếu rọi" đến con tàu này từ trước, bất kỳ ngọn lửa quá mức nào cũng có thể đánh thức Celantis và khiến Giấc mơ của kẻ vô danh kết thúc sớm.

Vậy thì... liệu có cách nào an toàn cho phép bản thân có thể toàn quyên khiển soát con tàu, đồng thời thiết lập thêm mối liên hệ với Celantis, mà sẽ không khiến Celantis "sợ hãi" như lần trước, tránh dẫn đến "sự chống đối" từ Celantis không?

Đang suy nghĩ sâu xa, Duncan ngẩng đầu lên và nhìn về phía lối ra của căn phòng.

Bản thân có thể đã suy nghĩ quá phức tạp - điều này có lẽ là một chuyện rất đơn giản.

Sau một lúc do dự, anh bảo Agatha tạm thời ở lại bên trong "ngôi nhà an toàn" này, sau đó cất bước rời khỏi phòng.

"Đầu Sơn Dương" vô tri vô giác vẫn đang ngơ ngác ở mép bàn hàng hải và không có phản ứng gì trước sự xuất hiện của Duncan - Duncan trực tiếp đi ngang qua nó, băng qua phòng hải đồ, bước ra khỏi cửa phòng thuyền trưởng, sau đó đi theo một đường quen thuộc trong trí nhớ, anh bước lên cầu thang ở một bên phía sau phòng thuyền trưởng và đến boong đuôi tàu.

Trong bóng tối vô tận và sương mù chậm rãi trôi dạt, một dạng sự vật xuất hiện trong tâm mắt của Duncan, như thể đang lặng lẽ chờ đợi anh, hơn nữa đã chờ đợi rất lâu.

Đó là bánh lái của Thất Hương Hào. "... Cần thiết phải cầm lái trở lại."
Bình Luận (0)
Comment