Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 596 - Chương 595: Tụ Họp Bất Ngờ

Chương 595: Tụ Họp Bất Ngờ Chương 595: Tụ Họp Bất NgờChương 595: Tụ Họp Bất Ngờ

Shirley trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như đang đối mặt với một cơn ác mộng quái dị, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Shireen chậm rãi đưa tay phải về phía cô ta, Shirley vô thức bước tới, dường như muốn nắm lấy ngón tay của đối phương, tuy nhiên, trước khi cô ta tiếp xúc với Shireen, cánh tay của thiếu nữ Tinh linh đã bị bao phủ hoàn toàn bởi một chất giống vỏ cây - vào giây cuối cùng, Shirley chỉ chạm vào một cành cây xù xì và cứng ngắc, sau đó,cành cây" lại này bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng, đồng thời ngày càng dài và cao hơn về phía bầu trời...

Khuôn mặt của Shireen dần dần biến mất trong những chạc cây xanh um đang sinh trưởng nhanh chóng. Tại giây phút cuối cùng trước khi hoàn toàn chuyển hóa, cô ta hơi mở mắt ra, như thể chợt hiểu ra điều gì đó, cô ta nhìn về phía Shirley, như muốn nói cho người sau nghe một số chuyện - Nhưng sau đó, nét mặt của cô ta đã đứng hình tại khoảnh khắc này, đồng thời hoàn toàn sáp nhập vào trong cây cối.

Bây giờ, cô ta đã hóa thành một cái cây nhỏ với cành mảnh khảnh.

Shirley ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin này, vô thức nhớ lại toàn bộ quá trình đối phương hóa thành cây vừa rồi, cùng với ánh mắt cuối cùng đối phương nhìn mình, trong thời gian rất lâu, cô ta đêu đứng bất động tại đó.

Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại như vậy? Tinh linh... làm sao lại biến thành một cái cây?

Một trận tiếng gió nhẹ chợt truyền đến từ gần đó, âm thanh của gió trộn lẫn với ác ý đang dần đến gần, Shirley cuối cùng tỉnh dậy sau cơn mê, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn vê hướng ác ý truyền tới. Trong khu rừng rậm rạp mờ tối, cô ta nhìn thấy ánh sáng đỏ sậm và sương mù mờ mịt như làn khói mơ hồ xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.

A Cẩu ngay lập tức cảm nhận được luồng khí tức khiến nó chán ghét — khí tức của ác ma biển sâu.

"Giáo đồ Nhân Diệt! Trước đó bọn họ ẩn náu trong bóng tối của đám tàn dư mặt trời kia!"

Nghe thấy tiếng gâm gừ của A Cẩu, Shirley cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra

Là giáo đồ Nhân Diệt đã thu hút những "tàn dư mặt trời" vừa rồi đến đây, có thể là hợp tác, cũng có thể là lợi dụng đơn thuần. Bọn họ muốn mượn bàn tay của những tàn dư mặt trời để giải quyết mình và Shireen, nhưng tình hình đã phát triển vượt ngoài dự liệu của bọn họ, khi một tên tàn dư mặt trời cố gắng ăn mòn ý thức của mình, ngọn lửa của thuyền trưởng bị kích động dẫn đến phản phệ giết chết tất cả những kẻ tập kích - Trước đó, sự hiện diện mạnh mẽ của tàn dư mặt trời đã bao phủ khí tức của những giáo đồ Nhân Diệt, nhưng bây giờ người sau phát hiện rằng bản thân đã bị lộ, nên quyết chọn cách bỏ chạy.

Shirley nhìn vê phía khu rừng tối tăm, nhưng đột nhiên hơi do dự trước khi bước đi; ánh mắt cô ta quét qua không gian rộng mở xung quanh, nhìn thấy những tàn dư mặt trời bị linh hỏa giết chết đều cuộn tròn thành tro bụi, hơn nữa còn đang dần dần tiêu tán trong không khí; một ít ngọn lửa màu u lục còn sót lại thì đang chậm rãi bùng cháy giữa đống tro tàn, đồng thời dần dần lụi tàn và dập tắt.

Ngọn lửa của thuyền trưởng đã biến mất - Đó không phải là lực lượng mà bản thân có thể kiểm soát.

Shirley biết rất rõ,'thắng lợi " vừa rồi không liên quan gì nhiêu đến mình, hơn nữa cô ta càng không dám chắc lần sau gặp nguy hiểm liệu ngọn lửa có xuất hiện trở lại hay không, nói không chừng... ấn ký" thuyên trưởng lưu cho mình sẽ chỉ có thể có hiệu lực một lần như vậy thì sao?

Tùy tiện đuổi theo, nhỡ đâu lúc đánh nhau thật phát hiện đánh không lại thì chuyện vui lớn đây.

Tuy nhiên, sự do dự của cô ta chỉ kéo dài trong một hai giây, trước khi đám khói bụi và sương mù trong khu rừng rậm hoàn toàn thoát khỏi nhận thức của A Cẩu, cô ta nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhổ một ngụm nước bọt sang bên, cất bước đuổi về phía chỗ sâu tối tăm.

Cô ta chạy ngang qua cái cây nhỏ do Shireen hóa thành, cành cây từ ngọn cây rủ xuống quét qua vai Shirley, cành lá đung đưa, tạo ra âm thanh xào xạc khe khẽ.

Chạy băng băng trong khu rừng không biết bao lâu, Shirley và A Cẩu cuối cùng giảm tốc độ.

"Khí tức bọn chúng phân tán ở phía trước, hơn nữa tốc độ phai nhạt còn rất nhanh, A Cẩu ngẩng đầu, cái đầu xấu xí quay trái quay phải trong không khí, huyết sắc trong hốc mắt chập chờn lúc sáng lúc tối: "Trong bọn chúng nhất định có ác ma giỏi che giấu khí tức, có thể là chim báo tử... chậc, quá phiên phức."

"Mất dấu rồi sao?" Shirley lẩm bẩm có chút không cam lòng: "Còn tưởng lần này cuối cùng cũng có thể bắt được một hai tên..."

A Cẩu lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ cố gắng phân biệt hướng thực sự của luồng khí tức đang biến mất lần nữa.

Tuy nhiên, vào lúc này, tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ một hướng nào đó trong rừng đã làm gián đoạn hành động của nó và Shirley.

Shirley lập tức trở nên căng thẳng, giơ sợi xích lên khom người nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng giây tiếp theo, bóng người xuất hiện sau tán cây và bụi rậm lại không phải là tín đồ tà giáo theo dự đoán của cô ta —

Một thiếu nữ Tinh linh mặc trang phục đi săn nhẹ, tay cầm rìu chiến cán dài kỳ lạ bước ra khỏi khu rừng rậm rạp.

Tư thế căng thẳng của Shirley lập tức có chút cứng đờ, cô ta kinh ngạc nhìn thiếu nữ Tinh linh bước ra khỏi rừng, nhìn khuôn mặt quen thuộc của đối phương. Mặc dù biết mình vốn đã ở trong một "giấc mơ” kỳ lạ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy một loại phi lý nào đó lặng lẽ trỗi dậy từ tận đáy lòng. Sau đó, cô ta nghe thấy thiếu nữ Tinh linh kia nói với mình với một chút kinh ngạc "Cô không nhận được lệnh rút lui ư? Sao còn hoạt động bên ngoài Bức tường im lặng?!”

Shirley mở miệng, trong bụng hình như lập tức tuôn ra vô số lời muốn nói ra, nhưng khi lời nói ập lên đầu lại không thể sắp xếp được dù chỉ một từ. Cô ta nhìn "Shireen" xuất hiện trước mặt mình lần nữa bằng ánh mắt quái lạ, bản năng muốn chào hỏi, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng đối phương hoàn toàn không quen biết mình - Đây đã không còn là "Shireen" dẫn cô ta đến Bức tường im lặng trước đó nữa.

Mà trong khoảnh khắc ngơ ngác này, Shirley lại nghe thấy tiếng bước chân thứ hai xuất hiện sau lưng thiếu nữ Tinh linh. Cô ta bất ngờ nhìn về hướng phát ra âm thanh, một bóng người quen thuộc mặc váy đen đang ôm con thỏ búp bê to lớn xuất hiện trong tâm mắt cô ta.

"Cô... Lucrecia?2"

"Shirley?" Lucrecia từ trong khu rừng bước ra, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở ngã ba đường phía trước,'nữ phù thủy biển" cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thật không ngờ...

Cuộc tụ họp bất ngờ này khiến cả hai đều có chút ngạc nhiên. Shirley kéo A Cẩu quan sát "tiểu thư phù thủy" đột nhiên xuất hiện từ trên xuống dưới, rồi lại liếc nhìn thiếu nữ Tinh linh đứng ở một bên. Một lúc sau, cô ta thận trọng lùi lại nửa bước: "Đảm bảo an toàn —"

Lucrecia cũng lập tức lên tiếng: "Xác nhận thân phận."

Shirley nói nhanh: "Trưa hôm qua đầu của Alice ở đâu?"

"Trong nồi," Lucrecia trả lời không chút do dự, rồi lại đặt câu hỏi ngay sau đó: "Sở thích lớn nhất của cha tôi bây giờ?"

"Câu cá, dắt chó đi dạo và cho chim bồ câu ăn - thông qua."

"Ừ, thông qua, Lucrecia cũng tỏ ra nhẹ nhõm, nàng ta hơi hạ thấp "gậy chỉ huy" đang nắm chặt trong tay, sau đó lại tiện tay đặt con thỏ búp bê trong tay xuống đất: "Giấc mơ này hết sức quỷ dị, cẩn thận hơn không bao giờ thừa."

Shirley gật đầu, mà lúc này, thiếu nữ Tinh linh "Shireen" bên cạnh rốt cuộc lên tiếng: "Hai người quen nhau à?”

"Đúng vậy, bạn." Lucrecia thản nhiên trả lời.

Shirley thì không khỏi liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc của Tinh linh bên cạnh với vẻ mặt có phần phức tạp, ngay sau đó, cô ta nhìn về phía Lucrecia và nói nhanh: "Lúc mọi người đến đây có phát hiện thấy bóng dáng của những giáo đồ Nhân Diệt đó không?”

"Giáo đồ Nhân Diệt?" Lucrecia nghe vậy cau mày: "Tôi không thấy - Cô đã gặp bọn họ sao?”

"Không chỉ có giáo đồ Nhân Diệt, tôi còn gặp phải một đám tàn dư mặt trời,' Shirley nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, cuối cùng đám giáo đồ Nhân Diệt đó đã chạy mất...

Sau đó, cô ta nhanh chóng kể cho Lucrecia những gì mình vừa trải qua, bao gồm cả quá trình mình suýt nữa bị một tên tàn dư mặt trời ô nhiễm và ngọn lửa của thuyền trưởng xuất hiện giải quyết nguy cơ. Nhưng cô ta không đề cập đến "Shireen" đi cùng mình, càng không đề cập đến cảnh tượng khó tin khi "Shireen" cuối cùng hóa thành một cái cây nhỏ.

Bởi vì một thiếu nữ Tinh linh khác tên là "Shireen" đang đứng bên cạnh, mà còn tò mò lắng nghe cuộc trao đổi giữa cô ta và Lucrecia.

Trước khi làm rõ những "Shireen" này rốt cuộc là thế nào, phải cố gắng hết sức để tránh khiến bọn họ có những thay đổi khó lường.

"Tôi và A Cẩu đuổi theo một đường đến đây, mắt thấy đã đuổi kịp, thế mà vẫn để bọn chúng trốn thoát," Sau khi kể xong trải nghiệm của bản thân, Shirley không khỏi lắc đầu tiếc nuối: "Trong bọn chúng có 'chim báo tử, đó là ác ma giỏi che giấu khí tức và làm xáo trộn nhận thức, A Cẩu không giỏi đối phó với thứ đó."

Lucrecia ngẩng đầu, trầm ngâm nhìn cảnh sắc rừng cây xung quanh dù nhìn về hướng nào cũng có vẻ giống nhau, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta đột nhiên nói: 'Bọn họ hẳn vẫn chưa chạy được quá xa... Cô vừa nói, sau khi nhìn thấy linh hỏa giết chết những tàn dư mặt trời đó bọn họ mới bỏ chạy ư?

"Đúng vậy,' Shirley gật đầu: "Chạy khá nhanh, không thèm để tâm đến 'đồng minh"

"Vậy là bọn họ đã bị ngọn lửa của cha tôi dọa sợ, lúc trốn chạy nhất định ôm sợ hãi, đúng chứ?"

"... Chắc là vậy,' Shirley nói không quá chắc chắn, đồng thời có chút thắc mắc: "Điều này có vấn đề gì sao?"

Lucrecia không trả lời cô ta, mà cúi đầu liếc nhìn con thỏ búp bê đang ngồi ngơ ngác dưới đất: "Rabbi, ta biết là ngươi đang nghe."

Con thỏ búp bê chậm rãi lắc lắc thân thể, phát ra giọng oán hận: "Rabbi không thích tín đồ tà giáo, tâm trí bọn họ rất hôi thối, hơn nữa còn có những thứ rất ghê tởm..."

Lucrecia không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ cây gậy chỉ huy trong tay lên.

Con thỏ búp bê lập tức đứng dậy, vừa phủi phủi bùn đất trên người vừa lải nhải không ngừng: "Được rồi được rồi, Rabbi biết rồi, Rabbi đi tìm bọn họ... Người nhất định phải nhớ mang Rabbi về đó!"

"Đi đi... nhân lúc nỗi sợ hãi của bọn họ vẫn còn kéo dài."

Con thỏ búp bê "ò" một tiếng, sau đó nó cứ thế nổ tung ngay trước mặt Shirley, một quả cầu khói trắng với những đường thô theo kiểu vẽ tay phóng ra khỏi cơ thể nó rồi bay lên và lan rộng, ngay lập tức bao phủ hình dáng buồn cười lại đáng sợ của nó - khi làn khói tan đi, bóng dáng của con thỏ búp bê cũng biến mất khỏi tâm mắt của Shirley.
Bình Luận (0)
Comment