Chương 594: Chiến Đấu Và... Cái Chết?
Chương 594: Chiến Đấu Và... Cái Chết?Chương 594: Chiến Đấu Và... Cái Chết?
Lần lượt từng bóng đen cao gầy hiện ra từ bốn phương tám hướng trong không khí, tiếng xúc tu lúc nhúc di chuyển sột sột trong đất bùn khiến người ta tê cả da đầu không ngừng vang lên. Tàn dư mặt trời hội tụ lại, đến gần, đứng thẳng lên trong bóng tối, lộ ra bộ mặt đáng sợ kinh người của chúng, ăn mòn khu rừng trong giấc mơ này!
Sợi xích gào thét, kèm theo tiếng nổ của không khí bị nén và xé rách, Shirley qua lại trảng rừng như con thoi, lao vê phía mỗi một tên cặn bã mặt trời vừa tiến vào giấc mơ còn chưa kịp đứng vững. Cô ta vung chó hạ chó, mặc sức sử dụng sức mạnh kỳ lạ có được từ sự cộng sinh với ác ma biển sâu - đồng thời sử dụng ác ma biển sâu - liên tục hạ gục những thứ đáng sợ trông giống con người nhưng không phải con người đó xuống đất, trục xuất chúng ra khỏi giấc mơ này.
Tuy nhiên, số lượng kẻ xâm nhập vẫn ngày càng tăng, những tàn dư mặt trời bị cô ta đánh ngã trong một thời gian cũng đang trỗi dậy từ trong bóng tối hết lân này đến lần khác!
Khu rừng rậm nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau đã trở thành sân bãi tốt nhất để tàn dư mặt trời tự do qua lại và tái tạo lại bản thân. Máu thịt thối nát bị đánh bật ra tan chảy trong bóng tối, rồi lại tập hợp lại trong bóng tối. Những bóng đen cao gầy từ xung quanh hiện ra hết lần này đến lần khác, khi động tác của Shirley hơi chậm lại, chúng lập tức tung ra đòn tấn công tàn nhẫn.
Tiếng gào thét chói tai bỗng từ phía sau vang lên, một xúc tu như gai bất thình lình hiện ra trong không khí và đâm thẳng vào gáy Shirley. Cô ta nhất thời cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nhưng khi muốn tránh né thì đã quá muộn rồi —
Một tiếng xẹt máu thịt gãy lìa ghê tởm, nhưng cơn đau không đến như tưởng tượng, Shirley đã chuẩn bị chống lại đòn tấn công lần này nhất thời kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy một chiếc rìu chiến vung ra từ phía sau mình - tiếp đó lưỡi rìu xoáy tròn, sau một lần giơ lên đã chém gọn gàng hai chiếc "gai nhọn" đột kích tới.
Cạnh của lưỡi rìu lóe lên một ánh sáng xanh mờ nhạt, như thể được bao phủ bởi một loại trường lực nóng bỏng nào đó, đốt cháy và làm biến dạng không khí phụ cận. Thiếu nữ Tinh linh "Shireen" cầm rìu chiến cán dài cổ quái trong một tay, vừa đánh lui kẻ tập kích, bảo vệ hai bên sườn Shirley, vừa kinh ngạc nhìn những bóng người cao gầy màu đen vẫn đang không ngừng hiện ra và tụ tập từ bốn phía, cuối cùng không kiềm được phát ra nghỉ vấn: "Những thứ này... là gì vậy?”
"Dù sao chắc chắn không phải thứ sinh trưởng trong khu rừng này của cô!" Shirley nhanh chóng hét lên, vừa quơ sợi xích trong tay lên cao, một chó nên ngã một nhóm bóng đen đang †ụ tập cách đó không xa: "Những thứ này thật khó dây!!"
Shireen giơ rìu chiến lên, chặn đòn tấn công từ hướng khác, tuy nhiên, sau khi nghe tiếng hét của Shirley, cô ta sững sờ trong giây lát, vô thức cau mày: "Những lời này... có chút thô tục."
"Lời thô tục không hét ra ngoài thì sẽ thối rữa trong bụng, thật kinh tởm biết bao,' Shirley nói với nụ cười suông sã mà trào dâng trên khuôn mặt, cô ta đang giẫm trên một khối máu thịt vẫn đang không ngừng lúc nhúc tụ tập, sợi xích trong tay bốc lên khói bụi và sương mù đen kịt, cả người đều trông khoái trá vô cùng: "Tôi là người thích sạch sẽ, không bao giờ để những lời thô tục qua đêm trong bụng mình...'
Shireen nghe lời lý luận này của Shirley thì sửng sốt, dường như cố gắng muốn hiểu sự suy luận này của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn cau mày lắc đầu, lẩm bẩm một câu trong khi tập trung sự chú ý vào kẻ địch xung quanh: "Cô đang nói bậy."
Một chiếc xúc tu co phồng bất định, bề mặt không ngừng xuất hiện đôi mắt và hàm răng sắc nhọn đột nhiên quấn lấy cánh tay của Shirley. Trong lòng lập tức tê dại một phen, cô ta dùng hết sức lực bẻ gãy xỉiêng xích của chiếc xúc tu, tiếp đó lại bức lui nguồn gốc của xúc tu, sau đó mới vô thức liếc nhìn vê hướng của Shireen.
Một làn sóng nghi ngờ chợt dâng lên từ tận đáy lòng cô ta - Không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi, Tinh linh tên "Shireen" này dường như đang trở nên... có nhân tính rõ nét hơn trước?
Là do kẻ tập kích đột nhiên xuất hiện? Là do những thay đổi do kê vai tác chiến mang tới?
Shirley còn nhớ tình huống khi nãy lúc mình tiếp xúc với Tinh linh này, lúc đó đối phương dường như không có nhiều phản ứng cảm xúc như vậy. Mặc dù cũng có biểu cảm vui, giận, buồn, yêu, nhưng những phản ứng đó giống như... thứ gì đó được thiết kế sẵn hơn. Cô ta chỉ biết liên tục nhấn mạnh với mình kế hoạch đi đến Bức tường im lặng, ngoài ra, dù mình có nói gì đi chăng nữa, cô ta đều sẽ không có nhiều phản ứng, chứ đừng nói đến "phản hồi" sinh động như ngạc nhiên, nghi hoặc và phản bác như thế này.
Shirley không hiểu kiến thức chuyên môn về tâm lý học hay hành vi học, cũng không biết nên diễn tả những mâu thuẫn mà mình cảm thấy như thế nào, nhưng những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn đã nuôi dưỡng bản năng cảm nhận được những thay đổi cảm xúc của người khác trong cô ta, cô ta có thể nhạy bén phát giác được những thay đổi đang diễn ra ở Shireen - nhưng lại không hiểu được tại sao những thay đổi này sẽ xảy ra.
Nhưng cô ta cũng không có quá nhiều thời gian để ngẫm nghĩ chuyện này.
Những tàn dư mặt trời đó đã dân dân phản ứng sau sự hỗn loạn ban đầu và đứng vững được ở đây, bây giờ chúng đã trở nên nguy hiểm.
Một cái bóng mông lung thoáng qua rìa tâm nhìn. Trong lúc vội vàng, Shirley chỉ kịp thu hồi sợi xích trong tay và miễn cưỡng né tránh đòn tấn công lần này. Nhưng giây tiếp theo, một gai nhọn khác từ trong bóng tối trên mặt đất gân đó đã lao ra và đâm trúng cánh tay con người của cô ta.
Cơn đau dữ dội khiến cô ta vô thức chửi rủa. A Cẩu lập tức từ bên cạnh chủ động lao tới, cắn vào gai nhọn máu thịt tụ tập ra từ trong bóng tối. Shirley nhanh chóng rút lui theo đó, rời khỏi khỏi phạm vi tấn công nguy hiểm. Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô ta lại đột nhiên nghe thấy tiếng xào xạc từ phía sau truyên tới. Cô ta theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen cao gây bất thình lình nhô lên từ mặt đất trước mắt, giây tiếp theo, trong chiếc "áo gió dài" của bóng đen cao gầy đó bỗng vọt ra những chiếc xúc tu, quấn lấy hai cánh tay và cổ cô ta - Cô ta bị lực cực lớn bỗng truyền đến từ các xúc tu lôi kéo đi, chỉ kịp hét lên kinh ngạc, thì đã bị kéo đến trước mặt bóng đen.
Bóng đen cao gầy ngước "đầu" về phía cô ta - một khối máu thịt sưng tấy hình thù quái dị từ trong cổ áo khoác gió dài chui ra, đột nhiên nở rộ như một nụ hoa, ngay trước mắt Shirley, trong nụ hoa máu thịt nở rộ giương ra những con mắt, vô số hàm răng sắc nhọn và vô số xúc tu ngọ nguậy co phồng điên cuồng giống như lưỡi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Shirley dường như nghe thấy hàng ngàn giọng nói bùng nổ trong đầu mình, vô số tiếng gào thét và tiếng thì thầm lần lượt chen chúc vào não mình từng đợt. Những tiếng gào thét và thì thâm đó dường như đang muốn truyền đạt điều gì đó đến cô ta, tuy nhiên ngay lúc cô ta cảm thấy mình sắp hiểu được những lời thì thâm đó, phần lớn thông tin lại lướt qua tâm trí cô ta, không để lại một chút dấu vất.
Trong sự "liên hệ" đột ngột này, tâm trí cô ta cuối cùng chỉ ghi lại được một từ mơ hồ lại khó hiểu -
".. Tìm đến... mặt trời của bọn họ..."
Shirley dường như rơi vào trong sự hỗn loạn mênh mông bất tận, bị bao phủ bởi bóng tối và sự trống rỗng vô tận, bị vô số tiếng ồn và tiếng nổ ầm cuốn theo. Cô ta từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chăm chú nụ hoa máu thịt đang nở rộ trước mặt mình, ý thức phản kháng dường như đã bị tách ra khỏi cơ thể, giọng nói của A Cẩu cũng dần dần mờ nhạt trong tâm trí cô ta...
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, một tiếng vang ầm ầm thật lớn đột nhiên nổ tung ở chỗ sâu trong ý thức của cô ta. Trong bóng tối vô biên bất tận, Shirley bàng hoàng nhìn thấy một ngọn lửa màu u lục đột nhiên nhảy lên. Ngọn lửa đó chiếu rọi linh hồn cô ta, khiến đầu óc của cô ta cảm giác như đau nhức nhối - Trong giây tiếp theo, cô ta chợt khôi phục lại tỉnh táo.
Bóng đen cao gầy lần nữa xuất hiện trước mặt cô ta,'cái đầu" do máu thịt bẩn thỉu tạo thành giống như một nụ hoa nở rộ đang rung chuyển dữ dội trước mắt cô ta, tàn dư mặt trời phát ra một chuỗi tiếng rít và tiếng gào thét chói tai, dường như rơi vào kinh hãi, dường như không thể hiểu tại sao "sự ô nhiễm" của mình không thể xâm nhập tâm trí của con mồi - Nhưng chẳng mấy chốc, nó không còn cần phải kinh hãi nữa.
Những chùm ngọn lửa màu u lục đột nhiên hiện ra trên bê mặt của vô số nhãn cầu bên trong nụ hoa nở rõ, đồng thời trong chớp mắt, bóng ngược phản chiếu trong nhãn cầu hóa thành ngọn lửa lan rộng thực sự, ngọn lửa linh thể từ trong "đầu" của tàn dư mặt trời phụt ra, đốt cháy kẻ xâm nhập giấc mơ một cách nhanh chóng và mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Con quái vật gầm lên, co giật dữ dội dưới sự đốt cháy của ngọn lửa linh thể, cuộn tròn thành một khối chất đen kịt và quái dị, rồi sau đó, ngọn lửa chảy ra từ trong cơ thể nó bắt đầu lan ra bốn phía, giống như kẻ săn mồi ngửi thấy hơi thở của con mồi, lưu chảy về phía tàn dư mặt trời xung quanh đang không ngừng tụ tập tới.
Thế lửa như gió, giữa ánh lửa lấm tấm nhún nhảy, tàn dư mặt trời xung quanh lần lượt bị đốt cháy, hóa thành vô số ngọn đuốc rực sáng gần như trong nháy mắt.
Shirley kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cảm giác kinh hãi khi thế giới ý thức suýt nữa bị ăn mòn trước đó giờ đã hóa thành nỗi sợ hãi lạnh lùng kéo dài, tuy nhiên, loại cảm giác sợ hãi này rất nhanh lại biến thành một loại cảm xúc khác lan tràn theo linh hỏa — Cô ta bật cười, trong biểu cảm phóng túng vênh váo mang vẻ đắc ý, cô ta giơ sợi xích sắt đen trong tay lên, dương dương tự đắc nhìn những tàn dư mặt trời đang gào thét giấy giụa trong ngọn lửa: "Bọn tạp nham các ngươi cũng muốn gây ô nhiễm tinh thần sao? Ta là người được thuyền trưởng che chở đấy!"
Tất nhiên, tàn dư mặt trời sẽ không đáp lại cô ta, những ngọn đuốc rực cháy đó nhanh chóng rơi xuống từng cái một, hóa thành tro bụi bay trong gió trước khi có thể rút khỏi giấc mơ. Về phần Shirley, mặc dù trông có vẻ đắc thắng, nhưng mãi đến khi "ngọn đuốc" cuối cùng rơi xuống, cô ta mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn vê hướng của Shireen.
Giọng nói của Shireen lại lọt vào tai cô ta trước một bước: "Shirley, tôi cảm thấy... không ổn lắm..."
Tim đập nhanh và bất an chợt ập đến, Shirley bỗng cảm thấy tim mình thắt lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Shireen, giây tiếp theo, cô ta liên nhìn thấy... sự thay đổi trên người Shireen.
Đôi chân của thiếu nữ Tinh linh không biết từ lúc nào đã bị đất đai nuốt chửng dần, những cấu trúc đen tối như rễ cây tách ra khỏi hai chân cô ta, hơn nữa còn tiếp tục lớn lên và dung nhập vào đất. Cô ta ngẩng đầu lên và nhìn về hướng Shirley, dường như muốn giơ cánh tay lên, nhưng hai cánh tay cô ta cũng đang dần dần bị bao phủ bởi những cấu trúc giống như vỏ cây - dần trở nên cứng đờ và không thể cử động.