Chương 601: Giấc Mơ Của Kẻ Vô Danh Trưởng Thành
Chương 601: Giấc Mơ Của Kẻ Vô Danh Trưởng ThànhChương 601: Giấc Mơ Của Kẻ Vô Danh Trưởng Thành
Dường như phải đến khi Lucrecia nhắc nhở, Taran AI mới chợt nhận ra sự khác biệt trong môi trường, ông ta kinh ngạc quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy cây đại thụ tươi tốt che khuất gần hết cửa sổ sửng sốt hồi lâu, sắc mặt mới thay đổi, nhanh chóng đi về phía cửa sổ.
Ông ta đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn cây đại thụ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, dường như vẫn không thể xác định được trí nhớ của mình hay hiện thực trước mắt có vấn đề gì, chốc lát sau ông ta rốt cuộc mới phản ứng lại, lập tức lắc đầu: "Không, không có cái cây này."
Học giả đại học nói rồi, giơ tay chỉ vê phía mái nhà đối diện cây đại thụ: "Còn nhớ lần mặt trời đã tắt không? Tôi nhảy ra khỏi cửa sổ này và nhảy lên mái nhà phía đối diện - khi đó chắc chắn không có cái cây này ngăn che.”
Lucrecia cũng đi tới cửa sổ, nhìn xuống dưới gốc cây đại thụ - Nàng ta thấy nó cắm rễ ở một góc sân, vị trí đặc biệt đột ngột, tuy nhiên, một phần rễ của nó lại chui ra khỏi đất, dung hợp làm một với bậc thêm và mặt đất gần đó, như thể đã cắm rễ ở đây từ rất lâu.
Nàng ta quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt Taran AI.
"Giấc mơ của kẻ vô danh vẫn đang phát triển, nữ sĩ" Học giả đại học phá vỡ sự im lặng, giọng điệu ông ta nghiêm túc và trầm thấp: "Một số phần của nó... đã có thể lan truyền ra thế giới hiện thực vào ban ngày.
"Nó không chỉ lan rộng, bậc thầy,' Lucrecia nhắc nhở: "Nếu tôi không nhắc nhở ông, thậm chí bây giờ ông còn không nhận thấy điều bất thường ở cái cây này - Mà cho dù là tôi, cũng phải sau một thời gian dài mới để ý đến chỗ bất thường. Còn nhớ không? Khi tôi bước vào phòng này, bên ngoài cửa sổ đã có nó rồi."
Taran AI không nói gì, mà chỉ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cây đại thụ không tên đã cắm rễ ở thế giới hiện thực, nhìn đường phố và mái nhà phía xa, nhìn toàn bộ thành bang trong tầm mắt với tới.
"Người trong giấc mơ rất khó phát giác những chỗ kỳ lạ và kỳ quái của chính giấc mơ... Tiềm thức sẽ hợp lý hóa tất cả những điều kỳ quái lạ lùng trong giấc mơ, để phòng ngừa chúng ta bị chính giấc mơ của mình làm cho sợ chết khiếp,' Sau một lúc im lặng không biết bao lâu, học giả đại học cuối cùng quay đầu lại: "Ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ tưởng đã mờ nhạt, nữ sĩ, có lẽ không lâu sau, toàn bộ Lightwind Harbor đều sẽ không tỉnh lại nữa. Không ai biết liệu thành bang còn có thể tồn tại hay không, hoặc sẽ tôn tại dưới hình thức nào vào thời điểm đó... Chúng ta cần thiết phải ngăn Giấc mơ của kẻ vô danh tiếp tục phát triển."
"Hãy mang theo tài liệu và đầu óc tỉnh táo của ông, sắp xếp ổn thỏa mạch suy nghĩ của mình, đến gặp quan chấp chính Sarah Meyer. Bây giờ ông ta đang cần sự giúp đỡ." Lucrecia nói: "Tốt nhất cũng nên đến gặp Ted. Người coi giữ bí mật của Chân Lý đó e rằng cũng đã bị công kích nặng nề." "Tôi sẽ đi ngay bây giờ,' Taran AI lập tức nói, nhưng sau đó lại không khỏi liếc nhìn Lucrecia: ".. Vậy còn cô thì sao?”
"Nữ phù thủy" không phải người Lightwind Harbor, nhưng hiện tại nàng ta rõ ràng đã nhúng tay vào chuyện này, dựa theo sự hiểu biết của Taran AI về Lucrecia, vào thời khắc mấu chốt nàng ta chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Tôi không có ít việc hơn ông,' Lucrecia xua tay, bên rìa bóng dáng của nàng ta đã bắt đầu mờ đi: "Giấc mơ của kẻ vô danh nhất định sẽ xuất hiện lần nữa, tôi phải chuẩn bị cho đêm nay - Hơn nữa, tâm mắt tôi cũng không chỉ đặt ở Lightwind Harbor."
Lời vừa dứt, không đợi Taran AI phản ứng, bóng dáng của nữ phù thủy bỗng chốc đã hóa thành những mảnh giấy màu bay tán loạn, bay lượn rời khỏi phòng trong một cơn lốc bất ngờ.
Tại khu vực cảng, trên boong trên của Bright Star neo đậu bên bờ, những mảnh giấy màu bay lượn quay vào khoang tàu rồi ngưng tụ lại thành hình nữ phù thủy biển.
Một thủy thủ sắt được làm từ những mảnh sắt vụn, bu lông và ống nước lập tức bước tới, tiếng bước chân kẽo kẹt, y cúi người kính chào thuyền trưởng: "Thưa cô chủ, ngài Tirian tìm cô, cuộc gọi đến một giờ trước."
"Ta biết, ta cảm nhận được rồi,' Lucrecia nhanh chóng nói: "Đi tìm một vài người giúp việc, chuyển tất cả máy ảnh và thiết bị quay phim trong kho hàng đến boong tàu, nhắm vào bến tàu Lightwind Harbor và đặt thiết bị hẹn giờ, sau chín giờ tối nay, ghi lại những thay đổi ở Lightwind Harbor, đi đi.'
Thủy thủ sắt lập tức cúi gười xuống: "Vâng, thưa cô chủ."
Thủy thủ rỉ sét lỗ chỗ rời đi, tiếng bước chân cọt kẹt xa dần, Lucrecia cau mày liếc nhìn bóng lưng đối phương, nhỏ giọng nói: "Nên đổ dầu rồi..."
Sau đó nàng ta lắc đầu, bước đến trước quả cầu pha lê, vung tay thắp sáng viên pha lê.
Sau một lúc kiên nhẫn chờ đợi, bóng dáng Tirian xuất hiện trong quả cầu pha lê.
"Có vẻ như muội bên đó cũng rất bận rộn,' Tirian lập tức lên tiếng ngay khi gặp mặt: "Tình hình ở Lightwind Harbor vẫn đang xấu đi sao?"
"Hôm nay ta nhìn thấy một cái cây bên ngoài phòng thí nghiệm của Taran AI, một cái cây 'mọc' từ trong giấc mơ đến thế giới hiện thực,' Lucrecia bình tĩnh nói: "Thành phố này đang dần rơi vào Giấc mơ của kẻ vô danh, hoặc Giấc mơ của kẻ vô danh đang dần rỗi dậy' từ thế giới hiện thực - Bất kể thế nào, vấn đề ở đây quả thực đang trở nên nghiêm trọng. Có điều nói về phía huynh trước, mới sáng sớm liên lạc đến như vậy, có vẻ như chuyện ta lo lắng vẫn xảy ra rồi."
"Trong khu dân cư Tinh linh gần Nghĩa trang số 2 báo cáo ba trường hợp chứng bệnh ngủ mê man Tirian không vòng vo: "Ba Tinh linh ngủ mê man không tỉnh, nhưng ngoại trừ điều này không tra ra bất kỳ bệnh tật nào, tình huống rất giống với trường hợp ngủ mê man xuất hiện ở thành bang Phổ Lan Đức muội nhắc đến khi trước, nhưng điểm bất đồng là lân này phương pháp thôi miên và can thiệp vào giấc mơ của bác sĩ tâm thân đều không có hiệu quả." "Các phương pháp thôi miên và can thiệp vào giấc mơ đều không hiệu quả..."
"Đúng vậy, theo tình hình mà bác sĩ tâm thần báo cáo, tình huống của ba vị Tinh linh đó rất giống với 'người không mơ' - muội hẳn là biết 'khuyết tật bẩm sinh' đặc biệt này trong Tinh linh, Tirian gật đầu: "Bác sĩ tâm thần căn bản không tìm thấy lối vào giấc mơ của ba 'bệnh nhân, tinh thân của họ giống như đã rơi vào trong hư vô bất tận và biến mất khỏi thế giới hiện thực... Nếu mọi phương pháp đánh thức đều không có hiệu quả, vậy thì chỉ có thể dựa vào việc truyền chất dinh dưỡng dạng lỏng để duy trì dấu hiệu sinh tôn của họ trước."
Lucrecia dân nhíu chặt chân mày, trâm ngâm không nói gì.
Trong khi giọng nói của Tirian tiếp tục truyền tới: "Ta không lo lắng tình huống hiện tại, ba bệnh nhân hôn mê bất tỉnh vẫn chưa đến mức tạo thành áp lực gì cho thành bang, nhưng ta lo lắng nếu tình hình tiếp tục phát triển - Hàn Sương nằm ở biên giới phía bắc, mà Tinh linh luôn thích biên giới, thành bang này hiện tại đã có mấy ngàn Tinh linh đăng ký, hơn nữa còn phân bố ở các thành khu, nếu loại ngủ mê man này lan tràn nhanh chóng, trật tự ổn định mà Hàn Sương không dễ có sợ rằng sắp phải đối mặt với một trận đả kích khác."
"Ta biết, nhưng tốt nhất huynh nên chuẩn bị tinh thân," Lucrecia cuối cùng lên tiếng: "Cha đang nghĩ cách tìm ra ngọn nguồn của Giấc mơ của kẻ vô danh, nhưng điều này cần thời gian - xét theo tình huống huynh đề cập, phạm vi ảnh hưởng của giấc mơ này thậm chí không chỉ giới hạn ở Lightwind Harbor, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến chủng tộc 'Tinh linh... Có manh mối chỉ ra niềm tin ban đầu của Tinh linh, liên quan đến thần linh, huynh nên biết điều này phiền phức đến mức nào."
Khóe miệng Tirian run rẩy rõ ràng, sau vài giây im lặng, hắn mới thận trọng nói: "Nếu như, ý ta nói là nếu như, trong trường hợp xấu nhất, mọi người bên đó thực sự có thể phải đối kháng với Cổ thân mất kiểm soát, không phải con cháu mặt trời, cũng không phải là bản sao trong biển sâu, mà là một thần linh bị mắc kẹt trong ký ức của chủng tộc... muội cho rằng cha, ông ấy..."
Lucrecia biết huynh trưởng mình muốn nói gì.
Hai anh em đã rất nhiều năm không lo lắng cho cha mình — hay nói đúng hơn là trước đây họ cũng lo lắng nhưng theo một hướng hoàn toàn khác.
Bây giờ họ đều có chút không quen khi thảo luận về vấn đề này.
Qua mấy giây sau, Lucrecia cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Ta sẽ hét bảo ông cố lên, sau đó đứng xa xa nhìn."
Tirian: ”...'
"Bằng không thì sao?" Lucrecia liếc nhìn huynh trưởng trong quả cầu pha lê: "Giống như huynh, lao tới bị cha tiện tay đánh một trận? Ta phải ăn bao nhiêu cây nấm độc mới có thể can thiệp vào trận chiến cấp độ đó?"
Tirian vẻ mặt rất vi tế: "... Ta biết, nhưng muội có thể đừng nhắc mãi ta bị cha đánh một trận được không... "Vậy huynh xem điệu múa thoát y bị cha phát hiện."
"... Đổi chủ đề đi."
Lucrecia tiện tay kết thúc cuộc liên lạc.
Biểu cảm khoái trá rộ trên mặt nữ phù thủy biển.
Huynh trưởng bên đó tinh thần có vẻ khá tốt, điêu này rất tốt.
Nàng ta ngồi trước quả cầu pha lê một lúc, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, sau đó giơ tay, gõ nhẹ lên bê mặt quả cầu pha lê lần nữa.
"Rabbi, ta biết ngươi đang nghe."
Một tia sáng nhàn nhạt lơ lửng ở sâu trong quả cầu pha lê, một lúc sau, giọng nói the thé của Rabbi giống như giọng nói của một cô bé từ trong quả cầu pha lê truyền ra: "Cô chủ - suyt - Rabbi đang âm thâm hành động..."
"Xem ra ngươi đã tìm ra được nơi bọn họ ẩn náu,' Lucrecia nhàn nhạt nói: "Xác định được là thành nào nào không?”
"Hình như không phải thành bang,' Tia sáng trong quả cầu pha lê chậm rãi thay đổi lúc sáng lúc tối, giọng nói của Rabbi nghe có vẻ khá đắc ý: "Tôi xuyên thấu qua ký ức của bọn họ, nơi này hình như là một con tàu..."
"Một con tàu?”
"Ừm - đám tín đồ tà giáo này đã tạo ra một con tàu,' Rabbi dương dương tự đắc, cố ý kéo dài âm điệu, nói với nhịp điệu khá khó chịu làm người ta phát cáu: 'Khắp nơi - đây, đều là mùi máu tanh -L
Lucrecia giật mình trong giây lát, nàng ta không chú ý đến giọng điệu cố ý chọc người khác khó chịu của Rabbi, trên mặt dân dần hiện lên vẻ vui mừng bất ngờ —
Rabbi đã tìm thấy một cứ điểm trên biển của đám tín đồ tà giáo đó?!...
Sóng đánh vào thân tàu bên ngoài khoang tàu, van giảm áp của ống dẫn hơi nước kêu rít lên trong vách ngăn của khoang tàu, một âm thanh khiến người ta tâm phiền ý loạn từ hướng khoang tàu máy móc truyền đến - Người đàn ông gầy gò ngồi dậy khỏi giường, tâm trạng phiền muộn khiến khuôn mặt vốn đã u ám của hắn lại càng thêm ảm đạm.
Hắn ngơ ngác ngồi ở mép giường một lúc, sau đó thuận tay cầm ly rượu bên cạnh lên uống cạn thứ bên trong.
Hành động đêm qua không hề suôn sẻ, sắp xếp vốn cẩn thận tỉ mỉ lại bị gián đoạn bởi tình huống bất ngờ đột ngột xảy ra, trong cơ thể cô gái hành động cùng chó săn biển sâu lại bộc phát ra sức mạnh kinh khủng và quỷ dị, trong nháy mắt phá hủy những tàn dư của mặt trời - điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Mà cảm giác kinh hoàng và áp bức do những ngọn lửa lan tràn dữ dội đó mang lại đến giờ vẫn còn đọng lại đáy lòng mỗi đồng bào giáo hội có mặt gần hiện trường lúc đó. Người đàn ông hung ác nham hiểm thở dài, đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy khỏi giường.
Nghỉ ngơi trong phòng cả buổi sáng cũng không thể giảm bớt phần áp lực này, có lẽ, nên đi xem tình hình của người khác.
Hắn lắc đầu, đứng bên giường thanh tỉnh một lúc, mới quay người đi vê phía cửa.
Nhưng vào lúc này, dư quang nơi khóe mắt hắn lại nhìn thấy thứ gì đó, bước chân vô thức dừng lại.
Hắn cúi xuống, nhìn sự vật mềm mại màu trắng ở cuối giường —
“Bông?”