Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 603 - Chương 602: Sự Tự Giác Của Cao Thủ Thả Câu

Chương 602: Sự Tự Giác Của Cao Thủ Thả Câu Chương 602: Sự Tự Giác Của Cao Thủ Thả CâuChương 602: Sự Tự Giác Của Cao Thủ Thả Câu

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa đột ngột truyền tới cắt đứt nghi hoặc ngắn ngủi của người đàn ông hung ác nham hiểm khi nhìn thấy cục bông. Hắn lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về hướng tiếng gõ cửa truyền tới.

Sau một thoáng cảm nhận được hơi thở ở cửa, hắn bước tới cửa và mở khóa móc.

Một người đàn ông mặc áo choàng có mũ trùm đầu tối màu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng chiếc mũ trùm đầu, đứng ở cửa, có chút không hài lòng vì cửa mở quá chậm: "Sao lâu vậy mới mở cửa?"

"Tôi không phải người hầu của anh, Dumont" Người đàn ông hung ác nham hiểm trong phòng cau mày, hiển nhiên tâm tình không mấy tốt: "Đừng quá coi trọng sở thích nhất thời của Thánh đồ."

"Tùy anh nghĩ thế nào, Richard, tôi chỉ nhắc nhở anh” Giáo đồ Nhân Diệt được gọi là Dumont hờ hững nói: "Đừng để nỗi sợ hãi đọng lại trong lòng quá lâu. Sau khi rút lui khỏi Giấc mơ của kẻ vô danh hai ngày trước anh đã có chút không ổn. Sự sợ hãi thận trọng cùng sự đa nghi rề rà của anh đã thu hút sự chú ý của Thánh đồ. Hắn vẫn chưa tỏ ra bất mãn, nhưng nếu anh tiếp tục như thế này, sẽ có hại cho sự nghiệp của chúng ta..."

Lời của Dumont còn chưa dứt, giáo đồ Nhân Diệt được gọi là Richard đột nhiên tiến lên một bước, gần như đưa khuôn mặt nham hiểm áp thẳng vào mũ trùm đầu đối phương: "Nếu có thể anh cũng đi vào thử xem, đừng có ở nơi an toàn trong thế giới hiện thực nói những lời châm chọc như vậy!"

"Tôi sẽ đi," Dumont bình tĩnh nói, đối mặt với khiêu khích cùng thái độ bất thiện của đối phương, hắn không chút để ý, chỉ bình tĩnh lùi lại nửa bước: "Đêm nay, với tư cách là nhóm cư dân được chọn tiếp theo, tôi sẽ cùng các anh tiến vào Giấc mơ của kẻ vô danh."

Richard cuối cùng thu hồi vẻ mặt không thiện ý, nhìn đối phương có chút bất ngờ: "Thánh đồ đã quyết định tăng phái thêm nhóm người tiếp theo? Kế hoạch được đẩy lên sớm sao?"

"Nếu không thì sao? Những gì các anh báo cáo đã được xem xét một cách nghiêm túc, bây giờ Thánh đồ đã biết trong Giấc mơ của kẻ vô danh xuất hiện lực lượng nguy hiểm đối địch với chúng ta, biết rằng có một thế lực khác đang triển khai hành động - đồng minh của chúng ta cũng truyền tin đến, trước đây bọn họ hình như đã giao thủ với đối phương,' Dumont dang hai tay lắc đầu: "Hãy dẹp bỏ những lời phàn nàn và nghi thần nghi quỷ của anh đi, tôi biết anh đã gặp phải khó khăn trong hành động trước đây, nhưng anh đang đứng giữa đồng bào, Thánh chủ đang ban phúc cho chúng ta."

".. Thánh chủ ban phúc cho chúng ta,' Richard cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt hoàn toàn dịu lại: "Vừa rồi tôi có chút kích động."

"Có thể hiểu được, dù sao trong lúc hành động lần trước của lần trước anh đã bị thương, trong lúc hành động lần trước lại gặp phải nguy hiểm, những vết thương này sẽ tạo nên không ít gánh nặng tinh thần,' Dumont nói rồi, ngẩng đầu liếc nhìn phía sau Richard - khói bụi nhàn nhạt bay lơ lửng trong không khí, một sợi xích đen kịt hư ảo trong suốt lơ lửng giữa không trung,'chim báo tử" ở cuối sợi xích có chút chán nản đang hạ cánh xuống một chiếc tủ gân đó, rõ ràng trạng thái không tốt lắm: "Vậy anh xác định mình không cần nghỉ ngơi thêm hai ngày sao? Với trạng thái hiện tại của anh, cho dù vắng mặt trong một lần hành động, mọi người cũng sẽ không có ý kiến."

"Không cần,' Richard lập tức lắc đầu, ánh mắt hắn lại trở nên cảnh giác: "Lòng sùng kính Thánh chủ là sức mạnh mạnh mẽ nhất của tôi, trước đêm nay tôi sẽ điêu chỉnh tốt trạng thái của mình."

".. Nếu anh đã kiên định như vậy, vậy tôi sẽ báo lại cho Thánh đồ," Dumont gật đầu nói: "Ngoài ra, nếu anh đã không có ý định vắng mặt trong hành động đêm này, vậy thì hãy chuẩn bị một lát đi, rồi đến hội trường trước khi màn đêm buông xuống, Thánh đồ sẽ ban bố một số chuyện."

Richard nhìn vào mắt người ngoài cửa, một lúc sau mới gật đầu: "Được."

Dumont không nói gì nữa, chỉ lùi lại nửa bước, im lặng nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, sau đó trên khuôn mặt vốn luôn giữ vẻ bình tĩnh lãnh đạm mới hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn quay người bước về phía chỗ sâu của hành lang khoang tàu.

Một giáo đồ Nhân Diệt thấp lùn nhưng cường tráng, đội mũ trùm đầu khác bước ra từ bóng tối ở góc hành lang, đi song hành với Dumont.

Đi được một đoạn, giáo đồ Nhân Diệt tên Dumont mới đột nhiên phá vỡ sự im lặng: "Tình hình của Richard không ổn lắm, ác ma của hắn đang suy yếu, tinh thần của hắn đang mất thăng bằng, chẳng bao lâu nữa, khế ước cộng sinh sẽ kéo hắn vào chỗ chết — số phận đang đến gần với gã này.

"Đây là số phận mà tự hắn chọn, Thánh chủ biển sâu sẽ ghi nhớ sự hy sinh của hắn,' Một giáo đồ khác thấp giọng nói: "Cuối cùng chúng ta sẽ quay trở lại nơi xuất phát, chỉ là sớm hay muộn... Nhưng tôi thực sự tò mò, tại sao tinh thần của hắn lại mất cân bằng nghiêm trọng như vậy? Những người khác tiến vào Giấc mơ của kẻ vô danh cũng gặp phải nhiều loại thất bại, thậm chí có người còn bị ăn mòn trọng thương, thoát khỏi giấc mơ trong trạng thái sắp chết, nhưng trạng thái tinh thần của họ đều không tệ đến thế..."

Dumont dừng bước, quay đầu liếc nhìn cánh cửa đóng kín phía xa.

Sau một lát, hắn thu hồi ánh mắt, lắc đầu: "Bị thương nặng và bị thương nặng khác nhau."

Hắn quay người tiếp tục đi về phía trước, vừa thong dong nói: "Trong giấc mơ gặp phải sự ăn mòn, dốc sức chiến đấu đến sắp chết, trở về chỉ cần nghỉ ngơi trong vẻ vang. Nhưng trong giấc mơ bị một thiếu nữ vị thành niên dùng chó đánh đến gần chết, hét lớn rớt xuống giường - hơn nữa còn được Thánh đồ kiểm tra trí nhớ ngay tại chỗ trong hội trường, thì không chỉ phải nghỉ ngơi. Nói xong lời này, hai tên giáo đồ Nhân Diệt đồng loạt im lặng, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Một lúc sau, tên giáo đồ thấp lùn mới trầm ngâm lẩm bẩm: "Điều này thật đáng sợ..."

"... Phải rồi, điều này thật đáng sợ."

Trong khoang tàu, Richard vẻ mặt u ám ngôi trên giường, nghe âm thanh trong hành lang nhỏ dần, vẻ mặt mỗi giây càng hung dữ hơn.

Ác ma cộng sinh của hắn, chim báo tử, đang nằm yếu ớt trên chiếc tủ thấp bên cạnh, làn sương mù nhàn nhạt phóng ra từ trên thân ác ma hình chim bay lơ lửng giữa không trung như thực chất, đồng thời lan tràn ra bốn phương tám hướng, tăng cường khả năng nhận thức của "chủ nhân”.

Nhưng sau một lúc, hắn vẫn khắc chế xung động tiếp tục phóng thích nhận thức, thu lại lực lượng của chim báo tử dưới sự thúc đẩy của lý trí.

Hắn phải mau sớm khôi phục lại trạng thái của bản thân và ác ma cộng sinh, phải chứng tỏ bản thân trong hành động tiếp theo - sự kết thúc của chu kỳ đang đến gân, hoàng hôn của thế giới này sẽ sớm đến, liệu những người đi theo biển sâu tĩnh mịch có thể có được một vị trí trong thời đại vô định sau Thời đại biển sâu hay không, hành động trong "giấc mơ” cực kỳ trọng yếu.

Chứng tỏ mình trong "giấc mơ" đó sẽ là con đường tắt tốt nhất đến với vinh quang vĩnh cửu.

Hắn thở dài một hơi, tay lại vô tình chạm phải một vật mềm mại trên giường.

Vẫn là cục bông đó.

Richard có chút bối rối nhặt thứ này lên, ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh khoang tàu không rộng rãi lắm, như đang tìm kiếm nguồn gốc của thứ bông gòn không thể giải thích được này.

Từ trong chăn chạy ra?

Hắn tìm khắp phòng, nhưng không tìm ra nguồn gốc của bông gòn, cuối cùng hắn đi đến bên cửa sổ và gãi đầu bối rối.

Tại sao mình phải để ý đến một cục bông như vậy chứ?

Tên giáo đồ Nhân Diệt nghi hoặc chốc lát, sau đó nhún vai - Bỏ đi, chỉ là một cục bông gòn thôi, không cần để ý nhiều như vậy.

Hắn kéo mở quần áo trước ngực, sờ vào da, tìm dây kéo, thuận tay kéo khóa, sau đó nhét cục bông vào trong máu thịt đang vặn vẹo.

Một tiếng cười khe khẽ chợt vang lên từ góc phòng, tựa như một cô bé năm sáu tuổi, đang trốn trong tủ nhìn những người lớn vụng về, rồi phát ra tiếng cười nhạo.

Con chim báo tử trên tủ thấp dường như phát giác điều gì, nhưng nó chỉ ngẩng đầu lên, nghỉ ngờ liếc nhìn vê hướng phát ra âm thanh, rồi lại cúi đầu xuống. ...

"Rabbi đã tìm thấy cứ điểm của đám tín đồ tà giáo đó?"

Trong phòng thuyền trưởng của Bright Star, Lucrecia đang ngồi trước bàn trang điểm, ngọn lửa màu u lục nhảy nhót trên mép gương trang điểm trước mặt, nến đang lặng lẽ cháy trên giá cắm trước gương, giọng nói của cha nàng ta từ trong gương truyền ra.

"Đúng vậy,' Lucrecia ở trước gương gật đầu: 'Cứ điểm đó vậy mà lại nằm trên một con tàu. Hơn nữa xét tình hình hiện tại, bọn họ không phải 'ẩn náư' trên tàu, mà có toàn quyền kiểm soát con tàu lớn đó. Ngoài ra còn có có một số lượng lớn giáo đồ Nhân Diệt đang tập trung trên tàu... Đó hẳn là một cứ điểm quan trọng."

".. Con thỏ đó đã lập được công lớn, Duncan trong gương nghiêm túc gật đầu, trong giọng nói đây cảm xúc: "Đám tín đồ tà giáo xuất quỷ nhập thân đó, không bao giờ hành động râm rộ trong thành bang, rất khó bắt được, không ngờ lần này lại có thể tìm được một điểm tụ tập... Ẩn nấp trên tàu, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của chúng ta."

"Con tàu đó có kích thước không nhỏ, hơn nữa có vẻ là một nơi được chuẩn bị đặc biệt cho các loại nghi thức hắc ám tanh mùi máu. Rabbi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên tàu, đó là mùi còn sót lại sau nhiều lần hiến tế - Loại tàu này chắc chắn không thể cập bến thành bang như một con tàu bình thường. Khí tức hắc ám còn sót lại của nghi thức không thể giấu được khỏi giáo hội, cho nên phía sau nó nhất định còn cảng tiếp tế...

Nghe Lucrecia phân tích, Duncan trong gương bắt đầu suy nghĩ. Một lúc sau, anh mới đột nhiên hỏi: "Rabbi còn trốn ở trên tàu? Liệu nó có bị phát hiện không?”

"Bản lĩnh ẩn nấp của nó rất giỏi, trừ khi chủ động đối đầu trực diện với một số giáo đồ cấp cao nhất định trên tàu, chẳng hạn như 'Thánh đồ, nếu không dưới tình huống bình thường sẽ không bị bại lộ,' Lucrecia nói: "Nó đến từ bóng ma của Linh giới, có thể ẩn giấu trong cảm xúc và nhận thức của người khác, trên con tàu đó, bản thân hoàn cảnh tràn ngập bầu không khí tiêu cực chính là vỏ bọc tốt nhất cho nó."

"Được,' Duncan gật đầu: "Vậy thì hãy để Rabbi tiếp tục ẩn náu, đừng tiếp xúc với tên "Thánh đồ đó, cố gắng thu thập càng nhiều tình báo càng tốt."

Kế hoạch ban đầu của anh là sau khi Rabbi tìm được nơi ẩn náu của những tín đồ tà giáo kia thì lập tức kêu nó xây dựng nghi thức gương, để mình đích thân "giáng xuống" hiện trường, nhân lúc những tín đồ tà giáo chưa chết hết truyền tống tất cả những người đi theo mình qua, sau đó đánh đập đám tín đồ tà giáo, đánh bọn họ cho đến khi bất tỉnh trước khi ác ma cộng sinh của bọn họ tự vẫn, xem cuối cùng có thể bắt được bao nhiêu thì bắt.

Toàn bộ kế hoạch rất ngắn gọn và hiệu quả cao, hơn nữa đã được Fanna đánh giá cao.

Nhưng hiện tại xem ra... con “cá lớn" mà Rabbi tìm được còn lớn hơn mọi người tưởng tượng, nên vấn đề tự nhiên không thể giải quyết một cách đơn giản và thô bạo như vậy được.

Là một cao thủ thả câu, anh phải thả dây câu dài thêm mới được.
Bình Luận (0)
Comment