Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 605 - Chương 604: Ý Tưởng Giải Quyết Vấn Đề Của Duncan

Chương 604: Ý Tưởng Giải Quyết Vấn Đề Của Duncan Chương 604: Ý Tưởng Giải Quyết Vấn Đề Của DuncanChương 604: Ý Tưởng Giải Quyết Vấn Đề Của Duncan

Hình ảnh trong gương dần mờ đi, nhưng Ducan vẫn đứng trước gương, trầm ngâm hồi lâu.

Anh không giấu Lucrecia tình hình về "hóa thân" của mình, cũng không che giấu lực lượng liên quan đến hóa thân - "sứ giả" Aye của anh có thể dịch chuyển nhanh chóng giữa các "đèn hiệu" do hóa thân tạo thành, lực lượng và ý thức chính của anh cũng có thể hoán đổi giữa các hóa thân trong nháy mắt, loại năng lực này mạnh mẽ mà tiện lợi, nhưng ở Lightwind Harbor, anh không hề bố trí một "hóa thân" như vậy.

Một trong những nguyên nhân tất nhiên là thực sự chưa tìm được tái thể "thích hợp", nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là anh chưa nói cho ai biết.

Anh nhìn vào tấm gương trước mặt và nhìn khuôn mặt hiện tại của mình trong gương.

Không biết từ khi nào, bản thân đã hoàn toàn thích nghi với khuôn mặt từng hết sức xa lạ này, thân thể cường tráng này, vẻ ngoài uy nghiêm và âm trâm này... Nó đã trở thành "danh hiệu" để sống ở thế giới này của anh.

Một linh hồn mang tên "Chu Minh" chiếm giữ thân xác này, giống như chiếm giữ hai thân xác khác ở Phổ Lan Đức và Hàn Sương, mà theo thời gian trôi qua, anh cũng đã thích nghi, thích nghi rất tốt.

Hơn nữa anh tin rằng, dù có "hóa thân" mới hơn, lâu dài hơn thì anh cũng sẽ sớm thích nghị, bất kể một hay mười, thậm chí nhiều hơn thì anh cũng có thể "thích nghỉ".

Anh phát hiện tâm trí mình kiên trì bên bỉ hơn và... cổ quái hơn bản thân nghĩ rất nhiều, việc kiểm soát nhiều thân phận và nhiều nhân sinh cùng một lúc không mang lại quá nhiều gánh nặng cho mình, chứng bệnh tâm thân phân liệt và rối loạn nhân cách từng lo lắng cũng không xuất hiện.

Nhưng trong tiềm thức anh vẫn kiêm chế xung động tăng thêm "hóa thân" mới và khống chế ý nghĩ tìm xác chết ở Lightwind Harbor để làm "đèn hiệu”.

Điều Duncan lo lắng không phải là đánh mất bản thân do có quá nhiều hóa thân - anh biết rằng những cảm xúc và ký ức còn sót lại đọc được khi chiếm giữ những thân xác này có tác động tối thiểu đến bản thân, nhưng những ý chí yếu đuối đó không thể lay chuyển được tinh thần của anh dù chỉ một chút.

Anh đang lo lắng về những chuyện khác.

Nếu anh cứ dần coi việc "chiếm xác" là một thói quen và coi việc kiểm soát nhiều số phận là một "đường lối làm việc" không đáng để ý, thì có lẽ cuối cùng một ngày nào đó, chuyện còn tệ hơn cả việc "đánh mất chính mình" sẽ xảy ra - Sau khi anh chiếm giữ hàng chục đến hàng trăm nhân sinh, liệu anh còn có thể coi trọng "vấn đề giải quyết tốt hậu quả" của những hóa thân đó một cách nghiêm túc như bây giờ không?

Đến chừng đó,'Nina'" tiếp theo có thể sẽ xuất hiện, nhưng anh sẽ không còn là "chú Duncan" tận tâm nữa. Bản chất con người sẽ mất đi một cách vô thức.

Vì vậy, sau khi ý thức được điều này, anh quyết định coi trọng vấn đề "hóa thân mới" sau này một cách hết sức thận trọng - trừ khi tình huống thực sự thích hợp, hoặc cực kỳ cần thiết.

Tất nhiên, tạm thời chiếm giữ thân xác của một số tín đồ tà giáo nhất định cho mục đích điều tra không nằm trong phạm vi thận trọng của anh - đó thuộc về vật tư tiêu hao "hạn một ngày'.

Trong gương lặng lẽ hiện lên một làn khói đen mỏng, bóng dáng của Agatha xuất hiện ở nơi sâu trong làn khói.

Nhìn thấy thuyên trưởng đang nhìn vào gương, Agatha nhanh chóng thu mình lại, thu nhỏ hình ảnh của mình trong góc gương, sau đó nhìn Duncan: "Ngài vẫn đang suy nghĩ về lời đề nghị mà cô Lucrecia vừa đưa ra sao?”

"... Có lẽ đến bây giờ nó vẫn còn chút nghỉ ngờ về ta," Duncan khẽ thở dài: "Lời đề nghị của nó có phần thăm dò, nhưng đó không phải là điều ta đang nghĩ tới lúc này."

Agatha gật đầu và không truy hỏi thêm, mà thuận thế thay đổi chủ đề: 'Kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?"

"Rất đơn giản. Thất Hương Hào bên này tiếp tục đi về phía bắc, cho đến khi vượt qua eo biển phía bắc của Lightwind Harbor, để xem xem Giấc mơ của kẻ vô danh có còn xuất hiện dù khoảng cách xa như vậy hay không, để xem xem hình ảnh phản chiếu của Thất Hương Hào sẽ còn xuất hiện trong giấc mơ của Celantis hay không. Fanna bọn họ sẽ tiếp tục hành động theo kế hoạch trước đó - Điều đáng chú ý nhất lúc này là bên phía Rabbi. Con thỏ đó ẩn nấp trên tàu của giáo đồ Nhân Diệt, mà những tín đồ tà giáo đó sẽ cử hành một cuộc họp trước khi màn đêm buông xuống hôm nay. Ta rất tò mò... bọn họ muốn làm gì trong cuộc họp."

Vừa nói, Duncan vừa nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một vẻ chờ mong: "Tiếp theo, chỉ chờ tin tức bên phía Lucrecia truyền tới."

Agatha im lặng lắng nghe, đợi thuyền trưởng nói xong, cô ta mới không khỏi hỏi ra một câu mà mình đã tò mò bấy lâu nay: "Vậy nếu như Giấc mơ của kẻ vô danh thật sự không bị ảnh hưởng và xuất hiện trở lại, ngài phải làm thế nào để tiến đến bóng phản chiếu Thất Hương Hào' hành hướng trong bóng tối và sương màu kia nữa? Giờ phút này bản thể của ngài vẫn còn trên tàu, dây leo' đó sẽ chỉ xuất hiện ở Lightwind Harbor..."

Duncan mỉm cười, nhìn Agatha trong góc gương: "Cô còn nhớ không, lần trước Giấc mơ của kẻ vô danh kết thúc sớm, chính vì ta chạm vào dây leo tiến vào không gian bóng tối đó từ thế giới hiện thực, dùng thân phận 'người ngoài' nắm giữ bánh lái của Thất Hương Hào phản chiếu, rồi sau khi trở về hiện thực, ta nói với cô rằng ta đã có ý tưởng giải quyết vấn đề này."

Agatha cau mày, nghỉ hoặc nói: "Ý tưởng mà ngài nói..."

Duncan mỉm cười, quay đầu nhìn về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Trong tấm gương trước mặt, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía Agatha ở trong cùng một tấm gương với mình.

Duncan trong gương cúi xuống và dùng ngón tay chạm vào Agatha, hiện tại hình ảnh đã thu nhỏ lại chỉ bằng bàn tay: "Đây chính là dòng suy nghĩ của ta."

Agatha sửng sốt một lát, cô ta ngẩng đầu lên trong thế giới gương, nhìn thuyền trưởng cũng đã bước vào thế giới gương, sững sờ hai ba giây sau, cuối cùng cô ta phát ra một tiếng kêu khe khẽ - sau đó vỡ ra.

Duncan trong gương bất lực thở dài, cúi xuống nhặt từng mảnh Agatha lên, vừa nhặt vừa lẩm bẩm: "Cô nên cố gắng dùng cách suy nghĩ linh hoạt hơn để đối mặt với cuộc sống trên con tàu này, vê khả năng thích ứng, phải học hỏi thêm nhiều từ Morris hoặc Fanna - người trước bây giờ thậm chí đã có thể tiếp nhận quyển bài tập của Shirley.......

Lucrecia ngồi trước gương ngơ ngác một lúc, không biết qua bao lâu, nàng ta mới nghe thấy giọng nói của con thỏ Rabbi từ quả cầu pha lê cách đó không xa truyền tới: "Cô chủ, cô đang lo lắng lão chủ nhân sẽ giận cô sao?"

Lucrecia quay đầu lại: "Sao lại nói thế?"

"Bởi vì lời đề nghị cô đưa ra sau cùng giống như đang thăm dò lão chủ nhân, xem xem ngài có thực sự đang duy trì nhận thức và 'nhân tính' của con người bình thường hay không. Lão chủ nhân không chừng sẽ để tâm đến điều này..."

"Ta không hề có ý thăm dò cha, chỉ là... không nghĩ nhiều như vậy thôi,' Lucrecia thản nhiên nói, nhưng sau đó liền cau mày, nhìn ảo ảnh mờ nhạt hiện ra trong quả cầu pha lê: "Ngược lại là ngươi, vậy mà còn có thời gian rảnh lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ta và cha - nghe ra khá nhàn nhã.”

"Rabbi đang xoa dịu áp lực, Rabbi đang trong nguy hiểm - Rabbi phải dùng trạng thái tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ cô chủ giao cho -" Giọng điệu the thé lại đáng ghét của con thỏ búp bê lập tức phát ra từ quả cầu pha lê: "Nơi này chỉ có tín đồ tà giáo đáng sợ, bọn chúng ngu xuẩn lại xấu xí, Rabbi phải nói chuyện với cô chủ, mới có thể kiểm soát trạng thái của mình và tránh - ăn sạch - bọn chúng -'

Lucrecia phớt lờ những phần thái quá và kỳ quặc trong lời nói của Rabbi, mặt vô cảm nói: "Sao cũng được, ta không quan tâm ngươi dự định hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, dù sao nếu thực sự bị tên "Thánh đồ đó phát hiện, đừng mong ta đi cứu ngươi."

"Nhưng cô chủ nhất định sẽ đến, Rabbi biết điêu đó - Cô sẽ lại tìm Rabbi về từ Linh giới, sau đó khâu Rabbi vào trong một con búp bê vải mới - Lần sau có thể là một con gấu nhỏ được không?”

"Thật lắm lời." Lucrecia tiện tay gõ gõ vào quả cầu pha lê.

Con thỏ cuối cùng cũng yên lặng lại. ...

Dị tượng 001 khổng lồ đang dần chìm xuống, mặt trời hóa thành ráng chiều huy hoàng vượt qua những con sóng biển, tia sáng hắt vào từ cửa sổ trở nên dịu dàng hơn. Mà sau cả ngày tự phục hồi, tình trạng của chim báo tử cuối cùng đã được cải thiện rất nhiều.

Thời gian tụ hội đã gân đến, bây giờ thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài khoang tàu truyền đến, còn có tiếng các đồng bào chào nhau. Người đàn ông cao gầy với khuôn mặt hung ác nham hiểm rời giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Hắn gần như đã nằm trên chiếc giường này cả ngày, điều chỉnh trạng thái của mình và chim báo tử, bây giờ đã nằm đủ.

Giáo đồ Nhân Diệt tên Richard hít một hơi dài, đi đến trước tủ quần áo trong góc và lấy ra chiếc áo choàng trùm đầu màu đen mặc để tham gia hội nghị.

Thực ra hắn không thích loại áo choàng này - Mặc dù hầu hết các tín đồ trong bóng tối đều quen với lối ăn mặc này và cho rằng loại trang phục có thể che phủ toàn bộ cơ thể này giúp xoa dịu tinh thần và giúp họ đến gần hơn với sự dẫn dắt của Chủ trong trầm tư, nhưng hắn thì chưa bao giờ cho rằng như vậy.

Loại áo choàng này mặc không thoải mái, hoàn toàn không thích hợp để hành động trong thành bang. Nó có kiểu dáng cổ hủ, mặc vào khiến người ta có cảm giác mình như những tù nhân bị đày ải ẩn náu trong hang động thối rữa dần từ hàng trăm năm trước. Về tác dụng "xoa dịu tỉnh thần" của nó thì còn nực cười hơn —

Một người sùng đạo chân chính sao lại cân đến một chiếc áo để tập trung tinh thần để đến gần Thánh chủ?

Nhưng bây giờ, Richard phát hiện mình bắt đầu thích lối ăn mặc này.

Đi lại giữa đồng bào che phủ toàn thân mình cũng không tệ đến vậy.

Hắn khoác áo choàng lên người, kéo mũ xuống thấp nhất có thể, cho đến khi che khuất ánh mắt mình - Theo đó trong lòng dâng lên cảm giác yên tâm, hắn nhẹ nhàng thở dài, rồi bước ra cửa.

Trước khi đẩy cửa ra, trong khoang tàu đột nhiên nổi lên một cơn gió bất chợt, tựa như có một thân thể nhẹ nhàng đang nhảy tới, Richard cảm giác được thân thể mình hơi nặng xuống, giống như có thứ gì đó đang treo trên vai mình.

Một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai hắn: "Ngươi đã lấy đi bông của Rabbi... Bây giờ, chúng ta xuất phát thôi."

"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."

Richard nhỏ giọng lẩm bẩm, cùng với sự rung động của dây thanh quản và khí quản, hắn dường như cảm thấy ngực mình có thứ gì đó đang ngứa ngáy, ấm áp và mềm mại...

Chỉ là bông thôi mà.

Bông đang phát triển.

Hắn yên tâm mỉm cười, đưa tay ra mở cửa.

Những bóng người mặc áo choàng và trùm đầu cùng màu đen như nhau đang đi qua hành lang, hướng tới địa điểm họp ở sâu trong khoang tàu. Bọn họ đang thấp giọng nói chuyện, thảo luận vê Giấc mơ của kẻ vô danh, Thánh đồ, đồng minh và tin tức vê Chung Yên truyền đạo sĩ. Sau đó, Richard và Rabbi đã xuất phát.
Bình Luận (0)
Comment