Chương 611: Ký Ức Sớm Chiều
Chương 611: Ký Ức Sớm ChiềuChương 611: Ký Ức Sớm Chiều
Người khổng lồ này muốn đưa mình đi đâu?
Fanna tò mò và bối rối đi theo bước chân của người khổng lồ, bước vào bãi cát vàng vô tận - cát bụi bị gió thổi tung lên dường như hình thành một thành lũy mông lung ở phía xa, dường như làm mờ đi ranh giới giữa trời và đất. Mà không biết từ lúc nào, phế tích thành phố do những tảng đá lởm chởm màu đen chất đống tạo thành đã biến mất ở chỗ sâu trong cát bụi, khi Fanna muốn quay đầu nhìn lại thì đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi.
Sắc trời đã dần sáng lên, nhiệt độ trên sa mạc cũng dần tăng lên từng chút.
Fanna vung tay triệu hồi thanh kiếm khổng lồ ngưng tụ từ hàn băng, dùng sự bảo vệ của Nữ thân Bão Tố để chống lại sự khó chịu do sa mạc mang đến cho mình, đồng thời lại ngẩng đầu liếc nhìn lên bầu trời.
Vết nứt khổng lồ phát ra ánh sáng đỏ đáng ngại vẫn bao trùm toàn bộ thế giới, không biết có phải là ảo ảnh hay không, tơ máu lan ra từ rìa vết nứt dường như còn rộng hơn so với lần đầu nhìn thấy.
Nơi tâm mắt với tới vẫn không thấy mặt trời, nhưng toàn bộ bầu trời vẫn ngày càng sáng hơn - điều này mang lại cho Fanna một cảm giác, thật giống như khái niệm "ánh nắng” đã in sâu vào một loại "chu kỳ" nào đó giữa đất trời, dù cho mặt trời đã biến mất, ánh sáng và sức nóng mà nó để lại vẫn sẽ xuất hiện trên thế giới này một cách "đúng lúc".
Người khổng lồ bị thu hút bởi thanh kiếm băng trong tay Fanna.
Gã đã thấy qua thanh kiếm khổng lồ trong tay đối phương trước đây, nhưng gã chưa từng thấy quá trình Fanna triệu hồi thanh kiếm này - Gã dường như cảm thấy lực lượng này rất kỳ diệu.
"Thanh kiếm của cô được tạo thành bởi một lực lượng không thuộc về thế giới này. Luồng lực lượng này thật đáng kinh ngạc. Nó có thể thu hút kỳ tích trong cát vàng - Ta đã lâu lắm rồi không nhìn thấy 'băng -"
"Đây là năng lực mà thần linh tôi tín ngưỡng ban cho tôi,' Fanna lập tức nói: "Ngài là chúa tể của bão tố và đại dương, còn hàn băng là quyền hạn mở rộng từ bão tố."
"Thần linh chúa tể của biển cả sao?" Người khổng lồ khẽ giọng nói như có điều suy nghĩ: "Bão tố và đại dương... Nơi này cách đường bờ biển rất rất xa, mà cái gọi là biển cả hiện giờ cũng đã khô cạn. Nhưng ta vẫn nhớ rằng, họ từng xây dựng lên một thành phố rất huy hoàng bên bờ biển. Thành phố đó có tường ngoài màu trắng tinh khiết và nhiều mái nhà màu xanh da trời. Họ đặt tên thành phố theo tên một loại đá quý và chế tạo con tàu đầu tiên trong thành phố có thể vượt đại dương..."
Fanna lặng lẽ lắng nghe người khổng lô kể cho mình nghe về những điều cổ xưa bị lãng quên, sau đó lại chuyển tiếp thông tin mình nghe được cho những người khác đang hành động trong giấc mơ. Sức nóng xung quanh vẫn đang tăng dần, nàng ta liền cầm thanh kiếm khổng lồ trong tay lên đưa bên miệng cắn một cái, vừa nhai đá vừa tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, thành phố đó đã biến mất trong bọt khí. Khi sự ăn mòn xảy ra, nhiều thứ đều đã thay đổi theo cách mà ta không thể hiểu được." Người khổng lồ nói rồi, lại không khỏi cúi xuống liếc nhìn Fanna, nhìn thanh kiếm băng bị đối phương cắn mẻ một miếng: "... Hóa ra nó được dùng như vậy sao?"
"Ở đây có hơi nóng,' Fanna có chút ngượng ngùng: "Tôi... khá sợ nóng."
"Sợ nóng, điều này rất tốt. Có thể cảm thấy khó chịu trong môi trường xung quanh, đây là bằng chứng của sự sống." Người khổng lồ nói xong, sau đó dừng bước: "Chúng ta đến rồi, lữ khách”
Fanna dừng lại, nàng ta nhìn về hướng ánh mắt của người khổng lồ, vẻ mặt đột nhiên có chút choáng váng.
Phía trước có một... hố sụt khổng lô, khảm sâu trong đất như một vết sẹo kinh hoàng. Mà nàng ta và người khổng lồ không biết từ lúc nào đã đi đến bên mép hố, chỉ cách bức tường của hố vài bước.
Sau một thoáng kinh ngạc, nàng ta thận trọng tiến lên một bước, quan sát tình hình trong hố to. Nàng ta nhìn thấy bức tường của hố giống như thủy tinh, nham thạch đen như mực hiện ra trạng thái nóng chảy và đông đặc giống như phế tích thành phố khi trước, rồi lại nhìn thấy cát vàng xung quanh hố to rút đi, mặt đất lộ ra phơi ra một bộ dáng nứt nẻ đáng sợ, kích thước của hố to cực lớn, dường như đủ sức chứa một thành bang khổng lồ giống như Phổ Lan Đức...
Tại trung tâm của hố to, thì có thể mơ hồ nhìn thấy một sự vật cao chót vót đứng sừng sững - Nó trông giống như một tòa tháp có kích thước đáng kinh ngạc, nhưng vào lúc này cũng chỉ còn lại vẻ ngoài vặn vẹo và dữ tợn. Xung quanh "tòa tháp” thì loáng thoáng có thể nhìn thấy con đường tan chảy... cùng đá cao thấp chăng chịt.
"Đó là thứ gì?" Fanna chỉ vào tòa tháp và ngạc nhiên hỏi.
Người khổng lồ lại không trực tiếp trả lời nàng ta, mà từ từ đi đến rìa hố to, ngồi xuống đất, đặt cây thủ trượng to lớn bên người và lặng lẽ trâm tư.
Qua không biết bao lâu thời gian, gã mới phá vỡ sự im lặng.
"Rất nhiều chuyện ta đều không nhớ rõ, nhưng ta vẫn còn nhớ nơi này... Sau khi ý thức được cả thế giới đang dần sụp đổ, mà sức người không thể cứu vấn, họ đã xây dựng một kho lưu trữ hồ sơ khổng lồ ở đây. Cái hố to mà cô nhìn thấy, chính là phế tích của kho lưu trữ hồ sơ - Họ đã cố gắng lưu giữ tất cả bằng chứng về sự tồn tại của mình trên thế giới này trong một tòa kiến trúc.
"Mọi thứ cô có thể nghĩ đến, văn hóa, nghệ thuật, lịch sử, vô số sách cuốn và hàng thủ công mỹ nghệ, cùng với kho hạt giống và tác phẩm điêu khắc khổng lồ, toàn bộ đều được chất thành đống trong nhà kho kiên cố được bảo vệ nghêm ngặt. Họ còn tạo ra những phiến đá khổng lồ, dùng vật liệu có đặc tính ổn định nhất, đem giới thiệu sơ lược về thế giới và nên văn minh khắc cả lên đá. "Sách vở sẽ nhanh mục nát, thiết bị ghi chép tiên tiến dễ gặp trục trặc, phương tiện lưu trữ tỉnh vi không thể đọc trực tiếp được, nhưng chữ khắc trên đá có thể bảo tôn được hàng nghìn hàng vạn năm, thậm chí lâu hơn, nên những tảng đá đó được đặt ở trung tâm nhất của kho lưu trữ hồ sơ và được coi là "trái tim" của nơi này.
“Họ đã không tìm được phương pháp ghi chép lâu dài và đáng tin cậy hơn phương pháp này."
"Vậy... sau đó thì sao?" Fanna không khỏi hỏi, mặc dù trước khi mở miệng, nàng ta đã biết câu trả lời.
"Đá đã biến thành bọt khí," Người khổng lồ cúi đầu và nhìn vào mắt Fanna: "Trong vòng một giây.'
Fanna đột nhiên cảm thấy khó thở.
"Tác phẩm nghệ thuật tan chảy và lưu chảy giống như nước, thấm vào mọi kẽ hở. Sách cuốn biến thành bóng tối và in dấu trên tường. Những tác phẩm điêu khắc thăng hoa trong không khí và hóa thành sương mù nhạt nhòa. Rồi sau đó cả tòa kiến trúc bắt đầu chìm xuống và vỡ tan. Cả vùng đất sụp lún theo đó." Người khổng lồ giơ tay, chỉ vào hố sâu: "Mọi người tập trung ở đó, những người may mắn sống sót cuối cùng, họ muốn ở đó khóc thương nền văn minh của mình và chuẩn bị tốt cho cái chết ung dung. Nhưng sự thật là, khóc thương và chết một cách ung dung cũng là một loại hy vọng xa vời.
"Ngay trước mắt họ, mọi thứ họ ghi lại đã biến thành... thứ gì đó không thể diễn tả được."
"Đây chính là hiện thực: Khi bản thân thế giới bước vào sự hủy diệt, không có gì được ghi lại trên thế giới' sẽ được bảo tồn."
"Vậy... Fanna mở miệng, một lúc lâu sau, nàng ta mới do dự giơ tay lên, lại hỏi: "Tòa tháp đó...
"Đó là nơi an toàn cuối cùng khi toàn bộ tòa kiến trúc đều bắt đầu sụp đổ,' Người khổng lồ thấp giọng nói: "Họ chạy tới nơi đó, giống như rất rất nhiều năm về trước, khi đám cháy đầu tiên lan đến khu dân cư trong rừng. Họ từ trên cây chạy xuống và chạy về phía vùng đồng bằng an toàn. Chỉ có điều lần này, hỏa họa muốn thiêu rụi không chỉ là khu rừng...
"Cuối cùng chỉ có một người chạy đến nơi đó, ta không nhớ dáng vẻ hắn trông như thế nào, cũng không nhớ hắn là nam hay nữ, già hay trẻ.
"Hắn dừng lại nơi đó, sau đó đã chết đứng.
"Vào phút cuối trước khi chết, hắn lớn nhanh như núi, thậm chí giống như sắp chạm tới trời. Cảnh tượng đó, cứ như... tỉ lệ xích có vấn đề. Bởi vì khoa học' của họ nói với ta rằng, cấu trúc cơ thể của người không thể chống đỡ một cơ thể có kích thước như vậy...
Người khổng lồ ngẩng đầu lên, nhìn "tòa tháp" ở giữa hố, dường như sau năm tháng dài đằng đăng như vậy, mối nghi hoặc bấy lâu vẫn còn đọng lại trong lòng gã.
Fanna cuối cùng cũng biết đó là gì.
Đó là người cuối cùng của thế giới này. Nàng ta từ từ mở to hai mắt, trong cơn sốc, nàng ta nhìn chằm chằm vào trung tâm của "hố lớn".
Dù ở khoảng cách xa như vậy, nàng ta vẫn có thể nhìn thấy kích thước đáng kinh ngạc của tòa "tháp cao" đó. Nó còn cao hơn tòa tháp cao nhất ở thành bang Phổ Lan Đức, thậm chí còn hoành tráng hơn cả Đại giáo đường thành bang. Nó làm sao có thể... là một con người được?
Tuy nhiên dần dần, Fanna cuối cùng đã nhìn ra được những chỉ tiết ớn lạnh trong vẻ ngoài quái dị và dữ tợn của tòa "tháp cao" ở phía xa. Nàng ta nhìn thấy cấu trúc nóng chảy biến dạng giống như một cánh tay giơ lên cao, cùng với phần thân xoắn tròn. Trong thoáng chốc nào đó, nàng ta thậm chí còn nghĩ mình đã nhìn thấy một... khuôn mặt làm người ta rợn tóc gáy khảm trên một phần nào đó của tòa tháp cao.
Nhưng nàng ta biết đây chỉ là ảo giác, từ khoảng cách xa như vậy, cho dù trên tháp thật sự có chỉ tiết như vậy, nàng ta cũng không thể nhìn thấy rõ.
Huống hồ, hắn đã bị bóp méo đến mức căn bản không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Fanna khó mà diễn tả được cảm giác của mình lúc này rốt cuộc thế nào. Nàng ta chỉ biết trong lòng mình bị chấn động, nghi hoặc to lớn gần như muốn lấn át tâm trí. Nàng ta nhìn chằm chằm hồi lâu về phía tòa "tháp" màu đen, ngắm nhìn tấm bia mộ cuối cùng do người cuối cùng của nền văn minh cổ đại bị hủy diệt để lại, sau đó lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hồi lâu bầu trời bị vết nứt màu đỏ bao trùm, không thể nhìn thấy mặt trời.
Không biết qua bao lâu, có lẽ vì để xua đi cảm giác nặng nề trong lòng, nàng ta đột nhiên hỏi: "Mặt trời... mặt trời cũng đã biến mất vào thời điểm đó sao?"
"Mặt trời?"
Fanna giơ tay, chỉ lên bầu trời: "Đáng lẽ nó không nên như thế này. Mặt trời chiếu sáng thế giới này đâu?"
"Ồ, đúng, mặt trời, ta suýt quên mất, nó là mặt trời...'
Người khổng lồ nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong giọng điệu có một cảm xúc gì đó mà Fanna không thể hiểu được. Sau đó gã đưa tay, sờ soạng một lúc trong chiếc áo choàng rách nát của mình, dường như cuối cùng cũng tìm thấy thứ gì đó từ phần sâu nhất của bộ quần áo, sau đó lấy thứ đó ra và đặt trước mặt Fanna.
"Mặt trời ở đây."
Người khổng lồ ôn hòa nói.
Fanna trố mắt nghẹn họng nhìn gã, nhìn thứ gã cho mình xem, nhìn thứ nằm lặng lẽ trong tay người khổng lồ, dường như chỉ to bằng nắm tay mình...
Quả cầu chói lọi.
Nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ và một chút ấm áp. Nó dường như đang lơ lửng ở đó, trôi nổi trong một chiêu không gian song song với thực tế.
Thật... nhỏ bé và bình lặng như vậy. "Nó đã rơi xuống,' Người khổng lồ bình tĩnh nhìn Fanna và nói tiếp: "Ta đã nhặt nó lên."