Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 613 - Chương 612: Mặt Trời Không Thể Mang Đi

Chương 612: Mặt Trời Không Thể Mang Đi Chương 612: Mặt Trời Không Thể Mang ĐiChương 612: Mặt Trời Không Thể Mang Đi

Fanna cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng.

Nàng ta không lạ gì cảm giác đầu óc không đủ dùng như thế này - Khi còn ở độ tuổi sinh viên, mỗi lần nghe thây Morris giảng bài nàng ta đều có loại cảm giác này, nhưng từ khi bước vào độ tuổi thiếu niên, sau khi thành công thay thế hầu hết công việc của não bộ bằng bắng thịt, loại cảm giác này chưa từng có qua trong rất nhiều năm.

Bây giờ, loại cảm giác quen thuộc này lại quay trở lại.

Nàng ta nhìn "quả cầu nhỏ phát sáng" trong tay người khổng lồ và chớp mắt vài lần, mới hiểu được lời nói của người kia và thứ trong tay gã một cách lý trí và đúng nghĩa đen, nhưng phần cảm tính của nàng ta vẫn bối rối - đây chính là... mặt trời một thời của thế giới này?

"Muốn chạm vào nó không?" Người khổng lồ nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Fanna, mỉm cười thân thiện rôi đưa "mặt trời" trong tay qua cho Fanna: "Không còn nóng nữa."

Fanna cảm thấy câu nói này còn quỷ dị hơn bao giờ hết, nhưng lại không biết phải phản ứng thế nào.

Mà sau vài giây do dự, nàng ta đã đưa tay ra như quỷ thần xui khiến - với một cảm giác mà cả bản thân cũng không thể giải thích được, nàng ta tò mò chạm vào quả cầu nhỏ phát sáng trong tay người khổng lồ.

Nó chỉ to bằng nắm tay - nắm tay của con người, nhưng trong tay người khổng lồ, nó trông giống như một hạt châu tinh xảo. Trên bề mặt hạt châu dường như còn có rất nhiều cấu trúc tinh tế đang vận hành, có quang diễm tinh tế nhộn nhạo, có vùng sáng tối xen kẽ, thỉnh thoảng còn có một ít ánh sáng giống như sợi tóc bay lên rồi lại rơi xuống trở về bê mặt.

Chạm vào chỉ có cảm giác hơi ấm, giống như nước nóng cao hơn nhiệt độ cơ thể một chút.

Fanna ngơ ngác, nàng ta nghĩ đến hình dáng quen thuộc của mặt trời - mỗi ngày nhô lên khỏi mặt biển, vòng tròn mang theo song tầng phù văn huy hoàng, có thể mang đến ánh sáng và hơi ấm cho toàn thế giới, một "kỳ tức" quy mô kinh người, một "dị tượng" hùng vĩ cổ xưa.

Đồng thời, nàng ta cũng nhớ rằng thuyền trưởng từng nói mặt trời còn có một diện mạo khác, huy hoàng hơn và to lớn hơn - cách đây không lâu, thuyên trưởng bắt đầu cố gắng nói cho những người đi theo mình một số kiến thức bắt nguồn từ không gian thứ, trong số những kiến thức đó cũng bam hàm cả khái niệm về ngôi sao và vũ trụ.

Thành thật mà nói, Fanna không quá hiểu lời giảng của thuyền trưởng. Ngay cả thầy Morris và cô Lucrecia dường như cũng không hiểu hoàn toàn. Nhưng ít nhất có một điều Fanna hiểu rõ... Dù mặt trời có như thế nào, cũng không nên là một... quả cầu nhỏ to bằng nắm tay.

"Mặt trời nhỏ" ấm áp rời khỏi tay.

Người khổng lồ ngồi trên mặt đất bên rìa hố, đặt "mặt trời" vào lòng bàn tay, đặt tay lên đùi, cụp mắt xuống, như đang chìm đắm trong hồi ức và suy nghĩ. Qua hồi lâu, gã mới thấp giọng nói: "Họ tràn đầy trí tuệ, giỏi sử dụng các phương pháp khác nhau để giải thích sự vận hành của thế giới. Tuy bản chất yếu đuối, nhưng họ có thể dựa vào 'khoa học' để chống lại những thứ mạnh mẽ hơn họ nhiều. Ta vẫn luôn nghĩ rằng, nếu họ vẫn còn, nếu họ có thể phát triển cho đến nay, có lẽ sẽ có thể giải thích được mặt trời' này là thế nào...

"Nhưng khi nó rơi xuống, thế giới đã trở nên yên tĩnh, người cuối cùng đã hóa thành tòa tháp, những bộ óc thông minh cùng những hiểu biết sâu sắc tuyệt vời đều đã biến mất khỏi thế giới này - mà ta thì không tỏ tường chuyện này."

Fanna im lặng một lúc lâu, nhưng nàng ta không chỉ im lặng - nàng ta đang kể cho thuyền trưởng những gì đã xảy ra ở đây.

Nàng ta nói với thuyền trưởng rằng - nàng ta có thể đã tìm thấy "mặt trời" mà những tín đồ tà giáo đã đề cập trong cuộc họp.

Nó nằm trong tay người khổng lồ tự xưng là thần linh này, hơn nữa xem ra... thực sự có thể "lấy đi", chỉ bằng một tay.

Người khổng lồ thì dường như không để tâm đến sự im lặng của Fanna và sự giao tiếp của nàng ta với một số tôn tại chưa biết đến nào đó ở tâng diện ý thức. Hồi ức đang bao trùm lấy vị thân ngày xưa cô độc này. Gã nhìn chằm chằm vào vật nhỏ trong tay mình một lúc lâu,'Hằng tinh" từng chiếu sáng thế giới này, chiếu sáng con dân người phàm của gã. Một lúc lâu sau, gã mới nói ra như lẩm bẩm một mình: "Ta vẫn đang suy nghĩ, suy nghĩ rốt cuộc là thứ gì đã phá hủy nơi này... Nó không xảy ra trong chớp mắt, lữ khách, nó có một quá trình rất dài."

“Quá trình?" Fanna lập tức chú ý tới từ này.

Người khổng lồ gật đầu và nói trong hồi ức: "Ban đầu là một số hiện tượng bất thường mà kiến thức hiện có không thể giải thích được. Mây đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, trong bầu khí quyển sinh ra những tia chớp không rõ nguyên do, thời tiết xuất hiện vấn đề, thực vật cũng không còn phát triển bình thường;

"Sau đó, hiện tượng bất thường bắt đầu lan rộng đến lãnh vực sâu hơn, làm người ta bất an hơn — trọng lực xuất hiện sự thay đổi, thời gian trôi qua ở các nơi không liên tục;

"Trong quá trình này, chúng ta quan sát thấy ánh sáng đỏ ngày càng gay gắt, giống như một vết nứt. Nó từ ngoài bầu trời tràn ngập tới, tựa như cố định trên bầu trời và bao trùm thế giới của chúng ta, làm vặn vẹo ánh sao phía xa, một loại... biến dạng' ăn mòn thế giới. Tất cả mọi người đều bó tay đối với điều này.

"Kho lưu trữ hồ sơ bắt đầu thành lập từ đó."

Người khổng lồ nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, rồi lại nhìn về phía tòa tháp cao. Dường như vì không quen giao tiếp với mọi người, nên luôn đột nhiên rơi vào suy nghĩ hoặc thất thần như vậy khi nói đến giữa chừng. Nhưng rất nhanh, gã lại nói tiếp:

"Quá trình dài đằng đẳng có một kết thúc nhanh chóng. Khi kho lưu trữ hồ sơ bị phá hủy, ta từng thoáng cảm thấy... có thứ' gì đó đã chạm vào thế giới của chúng ta. Thứ đó mất một thời gian dài mới đến gần và dẫn đến ngày tận thế kéo dài trong quá trình đến gần. 'Cái chạm cuối cùng của nó là sự buông xuống và kết thúc cuối cùng của sự hủy diệt. Tuy nhiên, thời gian trôi qua rất lâu, ta vẫn không thể làm rõ được thứ đó rốt cuộc là gì."

"Ngài nói ngài cảm thấy có thứ' gì đó chạm vào thế giới này?" Fanna không khỏi mở to mắt, trong lúc vô tình, nàng ta đã dùng kính ngữ khi nói chuyện với người khổng lồ: "Ngài thật sự một chút cũng không nhìn thấy thứ đó rốt cuộc là gì sao?"

Người khổng lồ nghiêm túc nhớ lại và tỏ vẻ có lỗi với Fanna: "Xin lỗi, lữ khách, ta có thể nhìn ra được cô rất quan tâm đến điều này, nhưng những gì ta nói đã là toàn bộ những điều ta biết."

Fanna mím môi, nàng ta đành phải đè nén sự tiếc nuối trong lòng, rồi hướng ánh mắt về phía "mặt trời nhỏ" trong tay người khổng lồ.

Không thể để thứ này thật sự rơi vào tay con cháu và tàn dư của mặt trời đen.

Sau nhiều lần do dự, cuối cùng nàng ta quyết định thành thật hơn.

"Có người không có hảo ý, bọn họ đã để mắt tới 'mặt trời' trong tay ngài... Tôi không biết liệu bọn họ có tìm được nơi này hay không, cũng không biết nên giải thích lai lịch của bọn họ với ngài như thế nào, nhưng..."

Nàng ta vừa nói được nửa chừng, người khổng lồ lại giơ tay lên và đặt "quả cầu ánh sáng” trước mặt nàng ta: "Cô muốn mang nó đi sao?"

Người khổng lồ nói giọng ôn hòa, trên mặt nở nụ cười mỉm.

Fanna sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng xua tay sau khi phản ứng lại: "Không, tôi không có ý này, ngài có thể đã hiểu lầm..."

"Không sao đâu, lữ khách,' Người khổng lồ lại ngắt lời Fanna lân nữa, gã vẫn nói với giọng điềm tĩnh và thân thiện: "Ta có thể cảm nhận được ý tốt của cô, hơn nữa... ta nghĩ cô chưa chắc có thể lấy được nó khỏi tay ta."

Fanna hơi giật mình, sau khi nhận ra người khổng lồ không có ý nói đùa, cuối cùng nàng ta ngập ngừng đưa tay về phía quả cầu phát sáng - lân này không phải để chạm vào, mà là muốn thử cầm nó lên.

Xúc cảm ấm áp lại truyền đến, Fanna có cảm giác như mình đang cầm một thực thể, tuy nhiên, khi nàng ta định dùng lực thì xúc cảm đó đột nhiên biến mất.

Quả cầu biến thành một ảo ảnh và xuyên qua lòng bàn tay nàng ta.

Nàng ta hơi ngạc nhiên nhìn mặt trời không thể cầm lên được đó.

"Không biết từ khi nào, nó đã trở thành một phần của ta; Giọng nói của người khổng lồ từ bên cạnh truyên đến: "Chắc có lẽ là ngày ta nhặt nó lên... Một ảo ảnh nhặt một ảo ảnh khác, không thể tách ra được nữa.

"Lữ khách, nếu cô không thể mang nó đi, vậy xem ra những kẻ không có hảo ý trong miệng cô hẳn cũng không thể mang nó đi được."

Người khổng lồ từ mặt đất đứng dậy. Gã phủi nhẹ lớp bụi trên áo choàng, cẩn thận thu cất "mặt trời" vào người, sau đó cúi xuống nhặt cây thủ trượng to lớn lên: "Chúng ta nên đi rồi, lữ khách."

Fanna vô thức hỏi: "Phải đi đâu?"

"Đi dạo thế giới, nơi này còn có rất nhiều thứ, mặc dù bây giờ đã không thể nhìn rõ dáng vẻ, nhưng ta muốn giới thiệu với cô câu chuyện và hình dáng trước đây của chúng,' Người khổng lồ quay đầu, nhìn biển cát phía xa xa: "Trên đường đi cô cũng có thể kể cho ta nghe về lai lịch của những kẻ không có hảo ý' kia - Thế giới này đã chết nhiều năm, lâu lắm rồi ta không nói chuyện với người khác, đây là lần đầu tiên nghe được... tin tức từ người bên ngoài đến."

Gã dừng lại, cúi đầu liếc nhìn Fanna: "Ta gần như đã quên mất tò mò là thứ gì, cảm ơn cô làm ta nhớ lại."

"Chúng ta không đi xuống đó xem một chút sao?" Fanna chỉ vào tòa tháp cao ở giữa hố: "Tôi còn tưởng..."

"Ở đó đã chẳng còn gì để xem nữa, những gì cô thấy ở đây chính là toàn bộ của nó,' Người khổng lồ lắc đầu, gã đã quay người bước đi xa rồi: "Đi thôi, trời lại sắp tối rồi, sự luân phiên giữa ngày và đêm ở đây luôn rất nhanh, nhưng có lẽ chúng ta có thể đến một phế tích khác trước hoàng hôn - nơi đó từng có thể nhìn ra biển khởi."

Nghe những lời người khổng lồ nói, Fanna quay đầu liếc nhìn tòa "tháp cao", nàng ta thâm nói lời tạm biệt trong lòng rồi quay người đi theo người khổng lồ đã cách đó hơn mười mét. ...

Duncan ngồi sau bàn hải đồ, giữ nguyên tư thế này rất lâu, không biết qua bao lâu, anh mới hít một hơi thật sâu.

Fanna đã tìm thấy "mặt trời”, tìm thấy nó ở một trạng thái rất... không thể tin được.

Nhưng không hiểu sao, sau khi nghe được tình huống Fanna báo cáo, ngoài sự ngạc nhiên và bối rối ban đầu ra, anh không còn cảm xúc nào khác, thậm chí ngay cả sự ngạc nhiên cũng nhanh chóng phai nhạt, chỉ còn lại một loại cảm giác... thì ra là như vậy”.

Có lẽ là do bản thân đã tận mắt chứng kiến "mặt trăng" có đường kính mười mét, hoặc cũng có thể là do bản thân từ sớm đã nhìn thấy một "quầng mặt trời" có thể nhảy nhót trên boong tàu, sau khi sinh tôn trong thế giới quỷ dị và méo mó này thời gian lâu như vậy, năng lực tiếp nhận của anh đã hoàn toàn được tôi luyện ra.

Vậy thì chỉ còn lại một vấn đề —

Fanna không thể mang "mặt trời" đó đi.

Điều này khiến người ta có chút không yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment