Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 619 - Chương 618: Rabbi Và Búp Bê Vải

Chương 618: Rabbi Và Búp Bê Vải Chương 618: Rabbi Và Búp Bê VảiChương 618: Rabbi Và Búp Bê Vải

Mấy bóng người mặc áo khoác tối màu hoặc áo choàng có mũ trùm đầu đang bước đi sâu trong khu rừng rậm rạp.

Một làn khói đen mờ nhạt bao trùm xung quanh bọn họ, xích sắt cộng sinh đen kịt kéo dài ra từ trong cơ thể bọn họ, ác ma biển sâu dữ tợn và đáng sợ đi cùng hai bên bọn họ - Richard và những "đồng bào" của hắn đã hoạt động trong giấc mơ này một thời gian, theo tình huống mà chim báo tử cảm nhận được, bọn họ đã ở rất gần "Bức tường im lặng”.

Nhưng đội ngũ đột ngột dừng lại.

Bầu không khí trong khu rừng đã thay đổi một cách tỉnh tế - bắt đầu từ một thời điểm nào đó, một lớp sương mù mỏng không biết từ đâu bốc lên, lưu động trong khoảng trống giữa những tán cây, mà đi đôi với sự xuất hiện của sương mù, toàn bộ khu rừng rậm rạp đang ngày càng trở nên..."yên tĩnh" hơn trước.

Dumont nghiêm nghị nhíu mày, hắn còn nhớ rõ lúc mới đi vào Giấc mơ của kẻ vô danh, hắn còn có thể nghe được đủ loại âm thanh trong rừng rậm này - tiếng chim không biết tên vỗ cánh bay cao, tiếng thú vật không biết tên gâm rú nơi xa. Mặc dù từ đầu đến cuối không thể nhìn thấy bóng dáng của những "chim muông” đó, nhưng những âm thanh đa dạng tượng trưng cho sức sống luôn hiện diện.

Nhưng bây giờ, những âm thanh đó đều đã biến mất, trong trừng chỉ còn lại tiếng gió thoảng qua cùng tiếng lá cây rung rinh, cọ sát vào nhau - ngược lại khiến nơi đây càng thêm tĩnh mịch.

Mọi thay đổi trong Giấc mơ của kẻ vô danh đều phải để ý một cách thận trọng.

"Những đám sương mù này có chút bất thường,' Một giáo đồ Nhân Diệt khác thấp giọng nói, một đám sứa giống như khói bụi bay lơ lửng bên cạnh hắn, những xúc tu mọc ra từ phía dưới của con sứa đang đung đưa nhẹ giữa không trung, có chút lo lắng bất an: "Ác ma của tôi cảm nhận được sự hoảng loạn và căng thẳng... những cảm xúc được giải phóng bởi chính 'khu rừng' này.'

"Giấc mơ của kẻ vô danh có những thay đổi về mặt cảm xúc, bản thân nó tương đương với một tâm trí khổng lồ," Dumont nghiêm túc nói: "Cảm xúc của nó đột nhiên thay đổi, có thể là có người tiếp xúc tới khu vực cốt lõi của tâm trí này... Lế nào đã có người tìm thấy 'Bức tường im lặng' rồi?"

"Có thể nào là người của chúng ta không?" Giáo đồ Nhân Diệt cộng sinh với sứa khói bụi hỏi.

"Vẫn chưa xác định được, chúng ta ở đây không thể liên lạc được với những đồng bào khác được phái vào hành động ở hội nghị, Dumont nói rồi, sau đó khẽ cau mày nhìn về phía một bóng người ở cuối đội - bóng dáng đó từ nãy tới giờ cứ gãi trên người miết: "Richard, anh đang làm gì vậy?"

Richard chợt tỉnh lại và nhận ra mình vẫn luôn gãi vùng da gân cổ và thắt lưng. Hắn có chút bối rối giơ tay lên và thấy trong kẽ móng tay mình không hiểu sao xuất hiện rất nhiều sợi nhỏ màu trắng, trông giống như...

"Bông." Hắn khẽ giọng nói.

"Bông? Bông gì?" Dumont cau mày: "Trạng thái của anh dường như không ổn lắm”"

"Không, tôi rất tốt mà,' Richard lập tức ngẩng đầu lên, rồi lại phủi phủi quần áo bị hành động gãi của mình làm xộc xệch: "Tôi chỉ cảm thấy trên người hơi ngứa, sương mù khiến tôi khó chịu."

Dumont gật đầu, không nghi ngờ gì, mà chuyển ánh mắt sang những người khác: "Đáng lẽ chúng ta đã bước vào phạm vi ảnh hưởng của Bức tường im lặng, theo cách nói của những 'đạo sĩ truyền đạo kia, đây chính là 'khu tâm trí để ý' của Celantis, nếu như mọi người nhìn thấy hoặc nghe thấy thứ gì đó mà trước đây chưa từng thấy trong rừng, nhất định phải nói cho người khác biết."

Nghe giọng nói phát ra từ bên tai, Richard cảm thấy có chút chán nản.

Dumont đã bắt đầu dẫn đội với dáng điệu "người lãnh đạo', thái độ tự cho mình là đúng và ngạo mạn luôn rất khó ưa... Trong đội quả thực cần người phát hiệu lệnh, nhưng vốn dĩ vai trò này phải là bản thân mới đúng...

"Thật khiến người ta tức giận mà..." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu Richard: "Rabbi cảm thấy điều này rất không công bằng, Rabbi cảm thấy khó chịu thay ngươi..."

"Thật không công bằng,' Richard hơi khép mở miệng, thì thâm bằng một giọng chỉ mình hắn nghe được: "Nhưng đây là sự sắp xếp của Thánh đồ... Hơn nữa Dumont quả thực có năng lực...

"Nguyên nhân quan trọng nhất không phải vì ở đây vẫn còn rất nhiều người phiên phức đang nhìn sao?" Giọng nói trong đầu thì thầm, mang theo sự quan tâm thân thiết và giọng điệu đáng tin cậy: "Nếu không có người nhìn thì không phiền phức chút nào..."

Richard cau mày, chậm rãi lắc đâu, dường như theo bản năng cảm giác được có gì đó không ổn, hắn vẫn đang do dự: "Nhưng mà... ta nên làm thế nào..."

"Nhẫn nại, nhẫn nại một chút, búp bê vải dễ thương, Rabbi chỉ đang nói với ngươi một số khả năng thôi, nhưng bây giờ không phải lúc... sẽ có cơ hội, khi ai đó lạc đàn..."

Richard che trán, do dự: "Nhưng ta không thể... Bọn họ đều là đồng bào của ta..."

"Đúng, bọn họ đều là đồng bào của ngươi, búp bê vải dễ thương, ngươi không thể làm tổn thương bọn họ, Rabbi cũng không hy vọng nhìn thấy các ngươi làm tổn thương lẫn nhau - vì vậy ngươi phải giúp bọn họ mới được."

"Giúp bọn họ? Làm thế nào để giúp bọn họ?”

"Ngươi không để ý thấy sao? Các đồng bào của ngươi... bụng của bọn họ trống rỗng, ngay cả bông cũng không có, đáng thương cỡ nào hả. Không có bông, không có hơi ấm, không có bông, không có linh hồn, không có bông, thứ gì cũng không có hết... Ngươi đã có bông rồi, búp bê vải đáng yêu, cũng cho bọn họ một ít bông đi, Rabbi có thể cho ngươi mượn bông, miễn là... nhớ trả lại..."

Giọng nói dễ thương trong đầu dần dần biến mất.

Richard chớp mắt, đột nhiên cảm thấy có chút nghi ngờ, hắn cảm giác như vừa rồi mình nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, thậm chí còn nhớ rõ mình đã nói chuyện với đối phương, nhưng chỉ thoáng qua, giọng nói đó đã biến mất, giống như... tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Dumont trước mặt, cùng những đồng bào khác bên người.

Đáng thương biết bao hả.

Bọn họ thậm chí còn không có bông.

"... Chúng ta ở chỗ này thiết lập ấn ký điểm," Dumont dường như không chú ý đến đường nhìn của Richard, hắn đã bắt đầu phân công công việc tiếp theo theo kế hoạch: "Nơi này đã có thể ảnh hưởng đến tâm trí tâng thấp nhất của Celantis, là một khu vực phóng chiếu thích hợp."

Các giáo đồ xung quanh lần lượt gật đầu, sau đó mỗi người lấy từ trong người ra một đạo cụ nghỉ thức - một con dao nhỏ kỳ lạ có màu sẫm và lưỡi cong.

Richard ngẩn người một lát, sau đó cũng thò tay vào trong ngực, moi ra con dao xương của mình.

Đó là một con dao điêu khắc nhỏ chỉ bằng bàn tay, dùng xương đen chế thành, bê mặt phủ đầy những hoa văn kỳ lạ và phức tạp, tản ra khí tức đáng ngại.

Richard nhớ lại, nguyên liệu của con dao này là xương cốt do ác ma biển sâu thất bại trong nghỉ thức triệu hồi để lại - Không phải nghi thức triệu hồi và cộng sinh nào cũng có thể thành công, những giáo đồ Nhân Diệt tư chất không tốt sẽ dùng huyết thanh của bọn họ rửa tế đài, những ác ma chết đi do nghi thức mất kiểm soát sẽ để lại một số mảnh xương, có thể dùng để chế tạo đạo cụ.

Đây vốn là "thường thức" mà mỗi một giáo đồ Nhân Diệt thăng cấp đến thần quan đều biết, nhưng không hiểu sao, giờ phút này nhớ lại kiến thức này Richard lại cảm thấy một cảm giác... mới lạ kỳ diệu.

Hắn lắc đầu, gạt cảm giác kỳ lạ này sang một bên, ánh mắt nhìn vê phía Dumont: "Chúng ta phải dốc hết khả năng thiết lập 'ấn ký' trước khi giấc mơ này kết thúc, phân ra hành động hiệu suất có lẽ sẽ cao hơn."

".. Phân tán đồng nghĩa với nguy hiểm,' Dumont nghiêm túc cân nhắc đề nghị này, rồi lắc đầu: "Đừng quên thất bại mà các anh đã gặp phải khi trước - Đồng bào hành động riêng lẻ gần như không có sức chống trả khi đối mặt với người đi theo 'hắn'"

Dumont dường như thật sự chỉ đang nghiêm túc nhắc nhở, trong lời nói không hề có chút giêu cợt hay khinh thường, nhưng Richard lại cảm thấy mình nhìn thấy một chút châm chọc nơi đáy mắt đối phương, đột nhiên cảm thấy lửa giận trong lòng dâng lên như ngọn lửa độc.

Hắn cảm thấy mình đã chịu sỉ nhục quá lớn. Nhưng giây tiếp theo, cơn giận dữ đột nhiên tắt ngấm, thay vào đó là lý trí lạnh lùng, Richard cũng rất ngạc nhiên bản thân lại có thể bình tĩnh như vậy —

Hắn nhìn Dumont, vẻ mặt đặc biệt chân thành và điêm tĩnh, trong lời nói toát ra sức thuyết phục: "Đương nhiên không thể hành động riêng lẻ, ý tôi là một nhóm hai đến ba người, có thể đảm bảo chiếu cố lẫn nhau, lại có thể mau sớm hoàn thành nhiệm vụ - Hơn nữa nói thật, cho dù thực sự gặp phải những kẻ đi theo' đó và rơi vào thế bất lợi, chúng ta cũng có thể nhanh chóng rút lui khỏi giấc mơ này, căn cứ vào sự quan sát lần trước của tôi, những 'kẻ đi theo đó dường như không thể tới lui tự nhiên trong giấc mơ như chúng ta..."

Vẻ mặt chân thành của Richard và sự điềm tĩnh trong giọng nói của hắn đã phát huy tác dụng.

Dumont lại nghiêm túc suy xét lần nữa.

Một đồng bào trong giáo có kinh nghiệm nhiều lần vào giấc mơ thăm dò - Mặc dù trạng thái của hắn sau lần thăm dò trước không phải luôn rất tốt, nhưng bây giờ đề nghị của hắn rõ ràng đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng và đáng tin cậy, mỗi một lý do đều hợp lý.

Tiếp tục phớt lờ hoặc bác bỏ đề nghị của đối phương trong tình huống này, dễ cho thấy bản thân đang cố tình nhắm vào những người có kinh nghiệm - hình tượng hà khắc và nhỏ mọn không tốt đối với việc dẫn đội.

Dumont cảm thấy mình nên chấp nhận lời đê nghị này — với tư cách là một người lãnh đạo mới trong vô hình, việc chấp nhận lời đề nghị cũng là một phần trong việc củng cố quyền uy.

Dù sao nếu đến chừng đó thật sự xảy ra chuyện gì, thì trách nhiệm cũng thuộc về Richard.

"Được, vậy chúng ta hai người một nhóm, bố trí ấn ký điểm dọc theo ranh giới của sương mù,' Dumont gật đầu, nhanh chóng sắp xếp, sau đó lại nhìn vê phía Richard: "Richard, anh và tôi một tổ."

"Tất nhiên là được." Richard mỉm cười, dường như rất hài lòng với sự sắp xếp này.

Dumont cũng rất hài lòng.

"Vậy thì bắt đầu hành động thôi."

Những giáo đồ Nhân Diệt ngay lập tức hành động.

Bọn họ hai người một nhóm, mang theo dao găm nghi thức dùng để để lại "ấn ký", đi theo nhiêu hướng về phía những con đường rừng nơi làn sương mù mỏng đang lưu động, rôi nhanh chóng biến mất sâu trong khu rừng rậm rạp.

Richard cũng cầm dao găm nghi thức đi về phía Dumont — nhưng hắn rất thận trọng, hắn biết mình còn phải chờ thêm một lát, phải đợi cho đến khi những nhóm khác cách đủ xa, phải đợi cho đến khi Dumont tập trung sự chú ý vào "công việc" bố trí ấn ký điểm.

Sau đó, hắn sẽ có thể "giúp đỡ' đối phương rồi.

"Chúng ta bắt đầu thôi, búp bê vải dễ thương." Giọng nói vang lên trong đầu. "Chúng ta bắt đầu thôi, Dumont,' Richard nói.
Bình Luận (0)
Comment