Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 618 - Chương 617: Chân Tướng Của Bức Tường Im Lặng

Chương 617: Chân Tướng Của Bức Tường Im Lặng Chương 617: Chân Tướng Của Bức Tường Im LặngChương 617: Chân Tướng Của Bức Tường Im Lặng

Nina hoàn toàn không nghĩ tới cảnh tượng này sẽ xảy ra - Cô tưởng tượng qua sau khi thây Morris chạm vào bức màn ánh sáng có thể sẽ xuất hiện một số thay đổi, chẳng hạn như bên trong bức màn ánh sáng chạy ra thứ gì đó, chẳng hạn như hoàn cảnh xung quanh trời long đất lở, cô thậm chí tưởng tượng qua một tiếng vang lớn răng rắc, chú Duncan và cả Thất Hương Hào từ trên trời giáng xuống, nhưng điều duy nhất cô không nghĩ tới sẽ như thế này.

Bức màn ánh sáng nghi là "Bức tường im lặng" này lại... vỡ tan trong im hơi lặng tiếng như bong bóng xà phòng.

Bức tường ánh sáng hùng vĩ tạo thành kết giới ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh, cấu trúc từng nâng đố trời và đất tan biến thành bụi ánh sáng trong chớp mắt.

Tại khoảnh khắc kết giới vỡ tan và biến mất, dường như toàn bộ khu rừng đều rơi vào trạng thái đình trệ trong thời gian ngắn. Mà rồi lại một giây nữa trôi qua, sương mù tràn ngập khu rừng bắt đầu tiếp tục lưu động - Nina cuối cùng cũng phản ứng lại và bỏ chạy đến bên cạnh thây của mình.

"Thầy Morris!" Cô kêu lên thành tiếng: "Thầy không sao chứ? Thứ này sao đột nhiên lại..."

"Thầy không biết... Morris hiển nhiên cũng có chút không hiểu, lão tiên sinh trong ngày thường luôn tỏ vẻ trầm ổn, đáng tin cậy, lại tao nhã này dường như có chút lúng túng, khóe miệng run run, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới bảy quy tắc chung trong khảo cổ học mà thây Rune đã dạy cho mình nhiêu năm trước khi bản thân còn học ở Học viện Chân Lý —

Thứ nhất, không nên chạm lung tung vào đồ vật; Thứ hai, cẩn thận xử lý môi trường; Thứ ba, không nên chạm lung tung vào đồ vật; Thứ tư, không nên kết luận vội vàng; Thứ năm, không nên chạm lung tung vào đồ vật; Thứ sáu, kính sợ dấu vết của nên văn minh; Thứ bảy, mẹ kiếp, không nên chạm lung tung vào đồ vật...

Lão tiên sinh cúi đầu, có chút bối rối nhìn vào tay mình, sau nhiều năm, ông ta cuối cùng lại có cảm giác "Chuyện này tuyệt đối không được để thầy biết được".

Nhưng rất nhanh sau đó, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu ông ta bị gián đoạn bởi một tiếng kêu khẽ bất ngờ từ Nina bên cạnh.

"A —" Nina không kiêm được nhỏ giọng kêu lên. Tại ranh giới của bức màn ánh sáng vỡ tan, trong làn sương mù không ngừng lưu động tràn ra từ khu rừng, cô mở to mắt nhìn về phía xa - nơi từng được "Bức tường im lặng" bao phủ.

Morris vô thức ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Nina.

Đó là màn trời với sắc trời mờ tối và đục ngầu, sương mù hỗn loạn bao trùm vạn vật; đó là đầu cuối của khu rừng, chỗ tiếp nối giữa những dãy núi và mô đất thoáng đãng; trong làn sương mù vô tận, có sự vật khổng lồ dần lộ ra đường nét.

Lúc đầu, Morris nghĩ đó là một ngọn núi, một ngọn núi có hình thù kỳ dị, lởm chởm và ngoằn ngoèo. Sau đó ông ta phát hiện, đó là một cái cây, một cây... đại thụ gân như đã bị xé thành từng mảnh, xác phủ đầy mặt đất trong tư thế vặn vẹo và chằng chịt, khiến người ta gần như không thể tưởng tượng được hình dáng ban đầu của nó.

Tàng cây từng bao phủ cả bình nguyên nay đã đổ rạp, thân cây cũng đã gãy lìa, màu xanh tươi tốt trên thân nó đã tàn lụi từ lâu, như bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại những cành cây xiêu vẹo như xương cốt dữ tợn, lởm chởm và quái dị chỉa lên bầu trời.

Nơi đó cành cây khổng lồ như tòa tháp, rễ tàn khuyết như tòa thành, đống đổ nát kinh hoàng tạo thành một vùng hoang dã như ngày tận thế, tro tàn và bụi bặm như tro cốt lấp đầy từng tấc khe rãnh trên mặt đất, rắc một vùng trắng xám man rợ xung quanh cây đại thụ - Morris và Nina đứng ở rìa quốc độ tuyệt diệt này, như thể đứng ở biên giới ngày tận thế, nhìn vào ngày hủy diệt của cổ xưa.

Một cơn gió nhẹ thổi tới từ bầu trời phía trên vùng đất tro tàn, cuốn lên một lớp tro mịn trắng xám, trộn lẫn với sương mù khuếch tán từ khu rừng, luẩn quẩn quanh Morris và Nina như quấn chân.

Trong cơn gió không trật tự, Nina dường như nghe thấy ai đó thì thâm bên cạnh mình - giọng nói đó nghe quen quen:

"... Bởi vì ngay từ đầu nàng đã biết, Bức tường im lặng không thể cứu được ai. Nàng chỉ là một cây con. Khi ngày đó đến, tất cả những gì nàng có thể cho họ, chỉ là một bong bóng xinh đẹp...

Nina hơi mở mắt ra, lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhưng không có ai ở đó cả, chỉ có một cái cây nhỏ.

Một cái cây nhỏ gầy yếu, lặng lẽ bám rễ giữa bụi bặm và tro tàn, thân và cành của nó mọc lên một cách cong queo, những cành ngoài cùng lại rủ xuống, đung đưa qua lại trong gió, nhìn... giống như cái cây Shireen hóa thành lúc sau cùng mà Shirley nhắc đến.

Bất kỳ cái cây nào trong Giấc mơ của kẻ vô danh đều cao lớn và khỏe khoắn hơn nó.

Nina chậm rãi đi tới chỗ cái cây nhỏ, do dự một lúc, cô mới tiến lên một bước, đặt tay lên thân cây, ngập ngừng nói: 'Shireen?”

Cây nhỏ không nói lời nào, chỉ có những cành rũ xuống từ mép ngọn đung đưa trong gió.

Lời thì thầm vừa lọt vào tai dường như chỉ là ảo giác, nơi đầu ngón tay truyền tới cũng chỉ là xúc cảm thô ráp và cứng rắn của vỏ cây.

Tuy nhiên, Nina lại không khỏi tưởng tượng tới thiếu nữ Tinh linh đã đưa mình và thầy Morris đi trên một cuộc hành trình dài, cuối cùng hào hứng trở vê nhà trong làn sương mù của Bức tường im lặng, vượt qua ranh giới của khu rừng rậm rạp và băng qua bức màn ánh sáng, sau đó đến rìa của vùng đất tro tàn này, lặng lẽ hóa thành một cái cây ở nơi có thể nhìn thấy xác của Celantis.

“Nina, nhìn bên này." Giọng Morris đột nhiên vang lên cách đó không xa, cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô.

Nina nhất thời tỉnh lại, lập tức đi đến bên cạnh Morris, nhìn vê hướng ngón tay của thầy.

Trong tầm nhìn của cô lại xuất hiện thêm nhiều cây nhỏ hơn - Ở rìa xác cây đại thụ, trên ranh giới giữa vùng đất tro ràn và bụi bặm với khu rừng, tại biên giới ngày tận thế này, từng cây nhỏ nối tiếp nhau thành hàng, như thể đang canh giữ tro tàn và hài cốt.

Hoặc là canh gác khu rừng tươi tốt được phác họa ra trong giấc mơ bên ngoài đống đổ nát.

Toàn bộ phế tích được bao quanh bởi vô số cây nhỏ không tên.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cái cây nhỏ đung đưa cành nhánh, tạo ra âm thanh rất vi tế, khiến người ta khó có thể phân biệt được là tiếng gió hay là tiếng cây.

Nina ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không biết qua bao lâu, cô mới không khỏi lẩm bẩm: "Nhiều như vậy... đây đều là Shireen..."

Morris không nói gì, vị học giả già chỉ lặng lẽ nhìn những cái cây nhỏ xếp quanh hài cốt của Celantis. Sau đó dường như lại nghĩ tới điều gì đó, ông ta đi đến một con dốc gần đó, nhìn hướng mình và Nina đi tới, nhìn khu rừng rậm rộng lớn ở phía xa.

Sương mù tràn ra từ khu rừng rậm rạp, hòa lẫn với tro tàn và bụi bặm trên bình nguyên, phác họa ra một "biên giới" mờ mịt.

Ông ta đi xuống dốc và đến chỗ Nina với vẻ mặt trầm tư.

Nina chú ý đến biểu cảm trên mặt thầy: "Thây Morris, thây phát hiện thấy gì sao?"

"... Thầy có một suy đoán táo bạo — 'Shireen chính là Bức tường im lặng." Morris trâm giọng nói.

Nina có chút ngẩn người.

"Celantis đã tạo ra Bức tường im lặng và giao cho nó sứ mệnh bảo vệ Tinh linh, nhưng đây là một nhiệm vụ bất khả thi, hơn nữa có vẻ như Celantis, Đấng sáng thế, đã biết điêu này ngay từ đầu - nhưng Bức tường im lặng vẫn luôn thực hiện mệnh lệnh này,' Morris nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thây vừa mới quan sát khung cảnh ở bìa rừng và xác nhận rằng những 'cái cây không tên đó đều xếp hàng dọc theo đường phân chia giữa khu rừng và khu phế tích, hơn nữa trong sự sắp xếp mơ hồ có quy luật, giống như một loại... trận liệt nào đó, chứ không phải là sự phân bố tự nhiên ngẫu nhiên. Đây là dấu vết của sự thiết kế cẩn thận."

"Vậy..." Nina do dự chốc lát, nhịn không được hỏi: "Nhưng chúng ta không phải là Tinh linh..."

"Nhưng đây cũng không phải là Celantis và 'giấc mơ ban đầu' thật sự,' Morris lắc đầu nói: "Đừng quên, đây chỉ là 'Giấc mơ của kẻ vô danh”

Nina nghe vậy ngẩn ra, lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của thầy.

Đây chỉ là Giấc mơ của kẻ vô danh.

Thời đại được mô tả trong thần thoại cổ xưa của Tinh linh, Đại ma thần "Tát Tư Lạc Ca" đã tạo ra thế giới trong giấc mơ và cây thế giới "Celantis" bảo vệ Tinh linh trong giấc mơ, thời đại mà họ thực sự hoạt động, rất lâu trước Thời đại biển sâu.

Thời đại đó đã kết thúc từ lâu — kết thúc trong Đại hủy diệt.

Những gì xuất hiện ở Lightwind Harbor hiện nay không gì khác hơn là một dị tượng quy mô lớn gây ra bởi sự trục trặc của mặt trời và sự đến gần của "hoàng hôn", một "tiếng vang" nghi rằng lưu lại trong ký ức của chủng tộc Tinh linh.

Celantis và Bức tường im lặng trong "tiếng vang" sẽ coi mọi cá thể đi vào khu rừng này với thiện ý đều là "Tinh linh”.

Bởi vì họ đã chết từ rất rất nhiều năm về trước — trước khi thế giới này xuất hiện những chủng tộc trí tuệ khác ngoài Tinh linh.

"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Nina hỏi.

Morris không trả lời ngay, mà lập tức trầm xuống, câu thông với thuyền trưởng ở chỗ sâu tinh thần - Ông ta báo cáo lên hết thảy mọi chuyện xảy ra ở nơi này, sau đó kiên nhẫn chờ đợi. ...

Duncan có chút bối rối.

Giờ phút này anh vẫn đang cùng Agatha ở đáy tàu "Thất Hương Hào trong mơ”, nghiên cứu xương sống kích thước khổng lồ của Cổ thần, hy vọng có thể tìm được thêm một số thứ hữu ích ở đây, liên quan đến thông tin "Đại ma thần Tát Tư Lạc Ca", hoặc khai quật thêm những bí mật về bản thân Thất Hương Hào.

Anh không ngờ rằng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mình không chú ý đến như vậy, đội của Morris và Nina lại thực hiện một việc gây sốc như vậy.

Họ đã chọc thủng Bức tường im lặng, nhìn thấy chân tướng bên trong Bức tường im lặng, thậm chí... nhìn thấy Celantis đã hóa thành hài cốt.

Duncan cảm thấy có chút không thực trong trạng thái xuất thần.

"Nữ phù thủy" và nhóm mù chữ vẫn đang lang thang trong rừng. Vận động viên vẫn một mình cắm rễ trong sa mạc. Nhưng nhà sử học đã dẫn học trò của mình chạy đến giữa bản đồ đào cả mộ của Cổ thần ra rồi.

Một cảm giác kích thích khi khai cuộc cử hai điều tra viên đi, sau ba lượt đã phát hiện Cthulhu đã phơi thây ở cửa.

Duncan lắc đầu, tạm thời gạt đi những suy nghĩ lung tung chợt hiện lên trong đầu.

Morris bên đó vẫn đang chờ chỉ thị của mình.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào không gian tối tăm và đầy sương mù bên mình.

Xương sống của Tát Tư Lạc Ca trải dài dưới chân anh. Cổ thần vỡ vụn này dường như đang truyền đạt một số thông điệp nào đó cho anh bằng phương thức này. Ngay cả Thất Hương Hào xây dựng trên xương sống của Cổ thần này... dường như cũng đang dốc hết khả năng phơi bày ra "ký ức” của mình.

Duncan khế thở ra một hơi. "Đến gần 'phế tích đó,' Anh nói trong đầu: "Điều tra Celantis."
Bình Luận (0)
Comment