Chương 627: “Mẫu Vật” Lưu Tôn Đến Nay
Chương 627: “Mẫu Vật” Lưu Tôn Đến NayChương 627: “Mẫu Vật” Lưu Tôn Đến Nay
Hiện tượng "ngủ sâu” và tiêu tan đáng sợ đang lan rộng khắp thế giới, từ vùng hải vực xa xôi phía Bắc đến vùng hải vực phía Nam, từ biên giới phía Đông giăng đầy sương mù đến quần đảo phía Tây. Hầu hết mọi thành bang đều bắt đầu xuất hiện Tinh linh đột nhiên chìm vào giấc ngủ sâu và hiện tượng tiêu tan" quỷ dị không thể giải thích được.
Tin tức mà Ted Leal phát ra từ sâu thẳm Giấc mơ của kẻ vô danh cũng được lan truyền đến toàn thế giới qua miệng của những Tinh linh ngủ sâu theo đó.
Chuông giáo đường vang lên, điện báo và truyền tin linh năng bắt đầu truyền tải tin tức giữa các thành bang. Các quan chấp chính và tổng giám mục trao đổi tình hình thực tế. Hệ thống giám sát và phòng thủ chung do giáo hội Tứ thần thiết lập cách đây không lâu đang bắt đầu vận hành trong hối hả.
Mọi người vốn tưởng rằng hệ thống này sẽ dùng để giám sát vùng biển sâu bên dưới thành bang, nhưng lại không ngờ rằng lần đầu tiên nó phát huy tác dụng lại do một giấc mơ mất kiểm soát.
Một cơn lốc do giấy màu bay tán loạn tạo thành bay lượn xuyên qua tầng lớp dây leo, lá cây và mái nhà, rồi xoáy vào văn phòng quan chấp chính của Tòa thị chính.
Quan chấp chính Sarah Meyer đang trao đổi sự vụ với một số quan chức của Tòa thị chính lập tức ngẩng đầu lên và nhìn về phía "nữ phù thủy biển" bước ra từ những mảnh giấy màu.
"Tôi chợt nhớ ra nên xem xét tình hình trong Tòa thị chính," Lucrecia đi vê phía chiếc bàn hình bầu dục lớn: "Nhìn ngài có vẻ rất bận."
"Sứt đầu mẻ trán, nữ sĩ;' Sarah Meyer xua tay với các quan chức Tòa thị chính bên cạnh, bảo họ tạm thời lui xuống: "Tôi nghe nói ngài vừa đến trợ giúp lực lượng quan trị an đang gặp khó khăn - vô cùng cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài."
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
"Bên trong thành phố đang hỗn loạn, mười sáu khu phố đã hoàn toàn mất liên lạc, thảm thực vật dày đặc đã chặn mọi con đường, một lượng lớn cư dân không rõ tung tích. Lực lượng trị an và người thủ vệ cũng khó có thể xâm nhập vào những khu vực đó. Trung tâm hơi nước chết đứng, vì lý do an toàn, chúng tôi cũng đóng cửa cung cấp khí đốt cho toàn thành phố - tạ ơn trời đất, thứ đó vẫn có thể đóng được, nhưng không ai biết phải làm gì tối nay,' Sarah Meyer nói ra một hơi: "Về phần bên ngoài thành phố... chắc hẳn ngài cũng biết chuyện xảy ra ở những nơi khác, vô số tin tức được truyền đến từ nhiêu kênh khác nhau. Nhưng tôi e rằng mình không còn sức lực để chú ý đến tình hình ở các thành bang khác."
"Tin tức truyền đến từ Ted Leal ư? Ngài biết chuyện này sao?"
"Đúng vậy, tôi biết,' Sarah Meyer gật đầu: "Đầu tiên, hai giờ trước, đội hành động mà Taran AI tham gia đã gửi tới một tin nhắn nói rằng, sau khi đội hành động thoát khỏi giấc mơ, người coi giữ bí mật của Chân Lý không có quay trở lại thế giới hiện thực. Nửa giờ trước, tôi nhận được tin tức mới nhất, người coi giữ bí mật đã bị mắc kẹt ở nơi sâu nhất trong Giấc mơ của kẻ vô danh..."
Ông ta dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp khó có thể hình dung, dường như muốn phát ra một tiếng thở dài, nhưng cuối cùng chỉ giật giật khóe miệng như co quắp: "Tinh linh tự hào về truyền thừa lâu dài và trọn vẹn. Chúng tôi tin chắc rằng những truyền thuyết và thần thoại cổ xưa đó là lịch sử đã từng tồn tại, tượng trưng cho nền văn minh cổ đại của chúng tôi — Giờ đây, truyền thuyết và thân thoại của chúng tôi muốn tới giết chúng tôi."
Lucrecia im lặng nhìn quan chấp chính đáng kính, một lát sau, nàng ta mới chậm rãi nói: "Nhưng cho đến đêm qua, thông tin chúng ta có được vẫn là Celantis muốn bảo vệ tất cả Tinh linh - Thậm chí cho đến nay, tôi vẫn có lý do cho rằng 'sự bảo vệ' này vẫn đang tiếp tục có hiệu lực, chỉ là... theo một phương thức cực kỳ nguy hiểm."
Sarah Mayer nhăn mặt: "... Phải, bởi vì Celantis đã điên."
"Tôi muốn gặp Taran AI và những người bảo vệ tri thức khác đã cùng ông ấy bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh," Lucrecia nói: "Tôi không tìm thấy họ ở trường đại học thành bang bên đó."
"Họ đang được theo dõi và tra hỏi trong một cơ sở cách ly. Tôi sẽ cho ngài biết vị trí.......
Đại giáo đường Bão Tố uy nghiêm đứng lặng ở nơi có địa thế cao nhất Phổ Lan Đức. Trên quảng trường phía trước Đại giáo đường vẫn náo nhiệt như mọi khi - Vào mỗi ngày mở cửa, rất nhiều thị dân đều sẽ tập trung tại đây, hoặc vào giáo đường để lễ bái, hoặc nhận phước lành, chữa trị, hoặc chỉ đơn thuần là ghé thăm các cơ sở gần giáo đường.
Duncan mặc một chiếc áo khoác màu nâu và quần đen đơn giản, theo các đội ngũ tiến vào giáo đường tham quan khác băng qua mái vòm tráng lệ, sau đó đi dọc theo con đường Fanna chỉ dẫn trong đầu hướng vào nơi sâu trong giáo đường.
Anh đi qua chính điện và con đường thờ cúng mở cửa cho du khách, đi qua hành lang tắt cạnh nơi thuyết pháp, đi dọc theo một con đường mà ngay cả nhiều nhân viên giáo đường cũng không quen thuộc.
".. Ngài đi qua cánh cửa nhỏ màu đen phía trước, sau khi vào thì rẽ phải, cách đó khoảng hai mươi mét có một ngã ba, con đường mòn bên trái dẫn vào sân trong...
"Con đường này yên tĩnh nhất, đi đến cuối ngài sẽ có thể nhìn thấy cửa hông của nhà thờ bên trong. Tôi đã nói trước với Giáo chủ Valentine, bảo ông ấy đợi ngài trong nhà thờ là được. Trên đường đi đã có sự sắp xếp, sẽ không có ai ngăn cản. Thủ vệ trên đường cũng không biết thân phận của ngài... Đúng, chỉ có Giáo chủ Valentine biết tình hình thực sự...
"Sau này nếu ngài muốn đến Đại giáo đường lần nữa cũng có thể đi theo con đường này. Căn phòng tôi nghỉ trong Đại giáo đường ngày trước nằm cạnh nhà thờ, ngài cũng có thể đến... Tôi biết ngài không cần..."
Nghe thấy giọng nói của tiểu thư thẩm phán quan truyền đến trong đầu, Duncan ngước mắt lên.
Đã đến nhà thờ nội bộ - cơ sở này không mở cửa cho công chúng và chỉ được sử dụng bởi các thần quan cấp cao của Giáo hội Biển Sâu, một cánh cửa gỗ màu đen đơn giản đứng lặng lẽ ở cuối con đường, hai người thủ vệ giáo hội được trang bị vũ trang đây đủ dáng người cao ngất đứng ở đó, tựa như hai pho tượng u ám.
Duncan bước về phía cửa.
Thủ vệ canh cửa thậm chí không hề di chuyển tâm mắt, như thể hoàn toàn không nhìn thấy Duncan, vẫn giữ ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía trước.
Đây rõ ràng cũng kết quả của sự sắp xếp trước, Duncan gân như có thể tưởng tượng được những mệnh lệnh mà thủ vệ dọc đường đã nhận được —
Một "vị khách" đặc biệt sẽ đến thăm Đại giáo đường ngày hôm nay.
Đừng nghe, đừng nhìn, đừng hỏi, đừng suy nghĩ.
Anh mỉm cười lịch sự với họ, sau đó đi ngang qua hai người thủ vệ và nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ đen vẽ nhiều phù văn thần thánh.
Một trận tiếng sóng khe khẽ như có như không vang lên, khí tức ẩm ướt lạnh lẽo dường như xuất hiện trong chốc lát rồi lại nhanh chóng lắng xuống, Duncan cảm thấy mình đã vượt qua một rào cản vô hình, sau đó bước vào một căn phòng rộng rãi rực rỡ ánh đèn.
Giáo chủ tối cao của thành bang Phổ Lan Đức, Valentine đang đứng ở giữa phòng.
Ông lão với mái tóc trắng thưa thớt này mặc áo choàng thần quan nền đen viền vàng, quay lưng về phía cửa, hướng mặt về phía bức tượng Nữ thần Bão Tố trong phòng, tràn ngập bầu không khí thần bí và thánh thiện, dường như đang thành tâm cầu nguyện. Sau khi nghe thấy tiếng cửa mở, ông ta quay người lại, nhìn vị "vị khách" đặc biệt đang đứng ở cửa.
Có thể thấy ông lão có vẻ hơi lo lắng - mặc dù ông ta đang cố gắng kiểm soát điều này.
"Xin chào, Giáo chủ Valentine, chúng ta lại gặp nhau rồi,' Duncan nở nụ cười và đi về phía đối phương: "Nhưng có lẽ đây là lân đầu tiên ông nhìn thấy diện mạo này của tôi."
Valentine tò mò quan sát "Duncan' bước vào phòng.
Những gì ông ta nhìn thấy chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường mặc một chiếc áo khoác cũ đơn giản, không cao cũng không cường tráng, dường như có thể nhìn thấy bất cứ nơi đâu trong thành bang.
Nhưng chỉ một giây sau, một lời cảnh báo mạnh mẽ từ trong lý trí đã thúc giục ông ta chuyển ánh mắt và ngừng nhìn chăm chú vào "lớp vỏ' trông giống con người đó.
"Tôi biết, đây là hóa thân mà ngài dùng để hoạt động trong thành bang, tôi đã nghe Fanna nhắc tới,' Valentine hơi hạ ánh mắt xuống: "Tôi cũng nghe cô ấy nói về tình hình hiện tại, thứ mà ngài cần đều đã được chuẩn bị xong."
Vị giáo chủ già giơ tay chỉ vào chiếc rương gỗ lớn bên cạnh Thánh tượng.
Nơi đó cất giữ tài liệu ban đầu trong quá trình xây dựng Thất Hương Hào cách đây một thế kỷ, cùng với... một trong những "mẫu vật" quan trọng nhất.
Xung quanh rương gỗ được đặt tạm thời mấy cây nến sáng, ánh sáng ảo ảnh thỉnh thoảng bốc lên trong ánh nến chứng tỏ chúng đã được gia trì lực lượng ban phúc. Hai mặt của rương gỗ lại có thể nhìn thấy sự vật phong ấn như phiến đá và xích sắt, rõ ràng cũng là một phần của các biện pháp an toàn.
Có vẻ như ngay cả sau khi đưa ra khỏi phòng phong ấn và đặt trong nhà thờ được nữ thần trực tiếp để mắt tới, chiếc rương "lưu trữ hồ sơ đóng tàu" này cũng nhận được toàn bộ sự chú ý. Giáo chủ valentine canh giữ trước ở đây, sợ e cũng đang phòng trường hợp thứ trong rương vượt quá tâm kiểm soát.
"... Thật sự nguy hiểm như vậy sao?" Duncan đi vê phía rương gỗ lớn, lại không khỏi quay đầu hỏi: "Những biện pháp phong ấn này hữu dụng không?”
"Trên thực thế không hữu dụng - bởi vì rương đồ vật này vốn dĩ cũng chưa từng có 'dị động Valentine nói ra khá thẳng thắn.
Duncan nghe vậy sửng sốt: "Thế các ông đây là..."
"Yên tâm/' Valentine thản nhiên nói: "Bản thân thứ trong rương không có dị động, nhưng mỗi một người đều biết rằng giữa chúng và Thất Hương Hào chắc chắn tồn tại mối liên hệ siêu nhiên, nên dứt khoát sử dụng các loại phương pháp phong ấn lên nó — Những gì ngài thấy đã là một phiên bản đơn giản hóa, trong phòng phong ấn nơi chiếc rương gỗ này ban đầu được cất giữ, còn có nhiều 'biện pháp an toàn hơn thế này."
Duncan không nói nên lời.
Một lúc sau, anh lắc đầu, phớt lờ bầu không khí đột nhiên có chút gượng gạo, bước tới mở rương gỗ ra.
Rương không khóa - khóa đã được tháo khi nó được mang đến đây.
"Bản thiết kế ban đầu, thông số kỹ thuật, cùng với nhật ký công trình của Thất Hương Hào - Thực ra tư liệu đầy đủ phải nhiều hơn nhiều, nhưng những thứ ít liên quan hơn đều đã bị đốt thành tro trong vụ cháy xưởng đóng tàu hồi đó, chỉ còn lại những thứ này bị phong ấn và cất giữ trong chiếc rương này..."
Giọng nói Valentine từ bên cạnh truyền đến, vị giáo chủ già đi tới bên cạnh Duncan, nhìn đồ vật trong rương, trầm giọng nói.
"Tất nhiên, tôi đoán thứ ngài thực sự muốn không chỉ là những bức vẽ này, mà là... thứ ở giữa rương.
"Một mẫu long cốt được gìn giữ theo thói quen đóng tàu buồm cách đây một thế kỷ."
Ánh mắt của Duncan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm gỗ hình vuông màu xám đen đang nằm giữa tấm vải lụa đen.
Đó là một "mẫu vật" được cắt từ vật liệu long cốt ban đầu của Thất Hương Hào.