Chương 630: Tàu Cứu Nạn Học Viện
Chương 630: Tàu Cứu Nạn Học ViệnChương 630: Tàu Cứu Nạn Học Viện
Ở đó có vô số sợi, nổi lên từ biển như tóc dày, bồng bềnh giữa không trung như không trọng lượng - Hơn nữa hiện tại còn đang không ngừng tăng lên, càng ngày càng nhiều.
AIlice trợn to hai mắt, bối rối lại kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Rồi ngay sau đó, đáy mắt nàng ta lóe lên ánh lửa màu u lục - ngọn lửa tương tự lóe lên trong đôi mắt của Duncan, thế là,'sợi" chỉ có con rối nhìn thấy cũng hiện ra trước mắt Duncan.
"Đây là... người của Lightwind Harbor sao?" Alice ngây người hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm phá vỡ sự yên lặng: "Bọn họ không thấy người đâu, nhưng sợi đều vẫn còn à?"
Duncan lại không nói gì, chỉ nhìn những sợi mảnh dày đặc lơ lửng trong không trung với vẻ mặt nghiêm trọng. Mặc dù không thể xác nhận bằng mắt thường, nhưng anh có thể mơ hồ cảm thấy có quá nhiều "sợi" - Cho dù tính toán dựa theo trên người một người có thể kéo dài ra năm sợi, thì số lượng chúng đại diện cũng vượt xa dân số Tinh linh ở Lightwind Harbor. Cứ như thể... sợi tơ linh hồn của Tinh linh trên toàn thế giới đều tập trung về đây vậy.
Số lượng khổng lồ khiến những sợi liên tục này trông có vẻ mơ hồ. Chúng khẽ rung rinh trong gió một cách vô định hình, giống như một làn sương mù không tan bao phủ trên vùng hải vực Lightwind Harbor, mang lại cảm giác... mỹ miêu như giấc mơ.
Cùng sự quỷ dị làm người ta rợn tóc gáy.
Lúc này, Alice đã khôi phục lại trạng thái từ sự sợ hãi ban đầu, tò mò quan sát bó sợi trên biển, giống như một con mèo nhìn thấy vô số cuộn len, lộ ra vẻ không thể kiềm chế được nhưng lại do dự. Nàng ta vẫn nhớ lời căn dặn của thuyền trưởng trong ngày thường, nên cẩn thận thu tay lại, cố gắng không chạm vào bất kỳ sợi tơ nào xung quanh, nhưng ánh mắt lại cứ đảo quanh, muốn tóm lấy nhưng lại không dám.
Điều này tất nhiên không thể giấu được khỏi mắt Duncan.
"Thuyền trưởng, tôi chỉ chạm nhẹ một chút thôi, tôi sẽ không tóm lấy... Tôi muốn xem trạng thái' của chúng..." Nhận thấy ánh mắt của Duncan lia qua, Alice lập tức thận trọng nói, rồi lại đưa tay ra làm một cử chỉ nhỏ, để thể hiện rằng mình "chạm nhẹ" thực sự rất "nhẹ".
Duncan im lặng gật đầu, đồng thời cẩn thận chú ý đến chuyển động của bàn tay con rối.
Anh đương nhiên tin tưởng Alice - nhưng anh không tin tưởng lắm vào độ đáng tin của Alice.
Con rối nhận được sự cho phép, lập tức tỏ ra vui vẻ, sau đó cẩn thận đưa tay ra chạm vào sợi tơ vô hình gần mình nhất.
Giây tiếp theo, nàng ta phát ra một tiếng kêu khe khẽ, nhanh chóng buông sợi ra.
Duncan lập tức hỏi tình huống: "Sao vậy?”
"... Thứ quái lạ." Alice ngơ ngác nhìn sợi và lẩm bẩm bối rối.
Duncan cau mày khi nghe điều này: "Thứ quái lạ?" "Tôi không biết đó là gì, nhưng khác nhiều với 'sợi' tôi từng chạm vào trước đây,' Alice ngập ngừng nói, dường như cố gắng chuyển hóa thành lời cảm nhận của mình: "Tôi cảm giác được... một thứ đặc biệt đặc biệt to lớn, ẩn giấu ở đầu dây bên kia sợi, nhưng thứ đó rất mơ hồ, hơn nữa dường như còn đang không ngừng thay đổi..."
Vừa nói, nàng ta vừa giơ tay chỉ về nơi sâu nhất của làn sương mù như vải mỏng.
"Hình như ẩn giấu ở trong đó, nhưng tôi cũng không nhìn thấy được."
Duncan cau mày nhìn về phía "sương mù trắng" mơ hồ. Anh cũng không nhìn thấy "thứ quái lạ' mà Alice miêu tả, nhưng anh biết "thứ quái lạ" đó là gì.
Celantis đã bắt đầu ngưng tụ dần dần một thực thể tâm trí trong ý thức của chủng tộc Tinh linh.
Sau một chút do dự, anh cũng đưa tay về phía một sợi tơ mờ ảo trong tâm nhìn và thận trọng chạm vào một cái.
Anh không cảm thấy gì - Nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nói cho cùng, khả năng "nhìn thấy" sợi tơ vô hình của anh lúc này cũng chỉ là "mượn từ Alice thông qua sự kết nối của ngọn lửa, sử dụng tới tất nhiên sẽ không thuận lợi như vậy.
"Đầu Sơn Dương,' Sau một thoáng do dự, Duncan phát ra tiếng gọi nơi đáy lòng: "Ngươi có cảm nhận được gì không?”
"Không có,' Giọng nói của Đầu Sơn Dương lập tức vang lên, nghe có chút luống cuống và hoảng hết: "Xin lỗi, thuyên trưởng, tôi..."
"Không sao, đây không phải lỗi của ngươi."
Duncan cắt đứt lời nói của Đầu Sơn Dương, đồng thời bước tới mép boong, đưa tay ra ngoài mạn tàu.
Một ngọn lửa linh thể màu u lục ngưng tụ trong tay anh, sau đó lại rơi xuống biển như nước. Ngọn lửa lặng lẽ lan rộng trên mặt biển, rồi lại lưu chuyển về phía những sợi vô hình đang trôi nổi đó.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, ngọn lửa xuyên qua từng sợi vô hình, nhưng Duncan không cảm nhận được bất kỳ "phản hồi" nào truyền tới. Tựa như... những sợi tơ đó nằm vào một chiêu không gian hoàn toàn không bị quấy nhiễu.
Duncan cau mày nhìn một màn này, nhưng cũng không quá kinh ngạc, chỉ trâm tư lẩm bẩm: "... Xem ra quả nhiên không dễ dàng như vậy."
Ngay tại lúc này, một hồi còi du dương từ biển xa truyền đến đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của anh.
Duncan ngay lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Anh nhìn thấy một đường nét cao ngất hiện ra trên biển nơi xa cùng với tiếng còi, giống như giữa bầu trời và biển cả đột nhiên vén ra một tấm màn, cự vật khổng lồ lớn chừng một phần tư thành bang "nhô" ra một cách vô căn cứ, đồng thời di chuyển chậm lại theo hướng này.
Sau đó, anh lại dần thấy rõ dáng dấp của cự vật khổng lồ - Đường biên của nó thẳng đứng như một vách đá, tường cao trắng tinh bao quanh nền móng nó. Những tòa kiến trúc cao thấp chi chít nằm trên khu đất cao bên trong các bức tường, trong đó có thể nhìn thấy tháp chuông, tháp nhọn và lầu cao. Những tòa kiến trúc có tường ngoài màu trắng và mái ngói xanh không mang nhiều bầu không khí tôn giáo, mà ngược lại khiến người ta không khỏi nghĩ đến trường đại học thành bang nổi tiếng ở trung tâm thành bang Lightwind Harbor - cả hai mơ hồ giống nhau về phong cách.
Mà xung quanh cự vật khổng lồ, Duncan lại nhìn thấy bóng dáng của những con tàu khác - tất cả đều là tàu chiến chủ lực tân duệ và tân tiến, nhưng trước hạm tàu cứu nạn khổng lồ, bóng dáng của chúng đặc biệt khó thấy, mới đầu Duncan thậm chí suýt lờ đi chúng.
Ngay lúc này, trên bầu trời "thành bang di động" khổng lồ lại bốc lên một làn sương trắng, trên nóc đỉnh tòa nhà đại học mà nó cõng phun ra một luồng hơi nước khổng lồ, theo sau là tiếng còi du dương vượt qua mặt biển xa xôi, lần nữa lọt vào tai Duncan.
Tiếng còi thứ hai là một loại tín hiệu, mơ hồ mang ý thân thiện.
Duncan đã nhận ra đó là gì —
Đó là "tàu hành hương cứu nạn" của Học viện Chân Lý và hạm đội hộ tống của nó!
Trước đây anh từng thấy qua tàu hành hương cứu nạn của Giáo hội Biển Sâu và có ấn tượng sâu sắc đối với "thành bang di động" khổng lồ đó. Anh biết giáo hội Tứ thân có hạm tàu cứu nạn của riêng mình và kích thước của tất cả các tàu cứu nạn gần như xấp xỉ — Cự vật khổng lồ xuất hiện trên biển ở phía xa có kích thước tương đương với "hạm tàu cứu nạn của Giáo đường Bão Tố” mà anh từng thấy ở Phổ Lan Đức hồi đó, phong cách kiến trúc thượng tâng của tàu cứu nạn tiết lộ ra nơi chốn của nó.
"Thuyền trưởng!!" Giọng nói của Đầu Sơn Dương đột nhiên vang lên trong đầu, cắt ngang suy nghĩ của Duncan. Trong giọng nói của đại phó rõ ràng có chút kinh ngạc cùng một chút lo lắng: "Là tàu hành hương cứu nạn của giáo hội!"
"Ta nhìn thấy rồi,' Duncan bình tĩnh trả lời: "Ngươi hốt hoảng như vậy làm gì?"
"Đó là tàu hành hương cứu nạn của giáo hội!" Đầu Sơn Dương hiển nhiên không hiểu tại sao thuyên trưởng vẫn có thể bình tĩnh như vậy: "Thứ đó không dễ đối phó đâu - Thứ đó thật sự được thần linh trực tiếp bảo vệ..."
"Tại sao ta phải đối phó nó?" Duncan thuận miệng đáp lời: "Ta đâu có tuyên chuyến với giáo hội Tứ thần."
Giọng nói của Đầu Sơn Dương nghe ra vẫn hoảng như cũ: "Nhưng Lightwind Harbor không còn nữa! Một Lightwind Harbor lớn như vậy, giờ không còn nữa!"
Duncan cảm thấy khó hiểu: "Đâu phải ta làm."
Đầu Sơn Dương: '..." Đại phó đáng thương dường như đột nhiên bị mắc kẹt về mặt logic, nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ truyên tới một loạt suy nghĩ hỗn loạn không rõ ý nghĩa. Duncan thì không để ý đến tên này, chỉ quay người đi về phía đài điều khiển ở đuôi tàu, đích thân tiếp quản Thất Hương Hào.
Con tàu ma khổng lồ trong phút chốc 'sống' dậy, cánh buồm linh thể nhanh chóng căng phồng vô căn cứ. Sau đó chiến hạm chạy bằng buồm khổng lồ với sự khéo léo đáng kinh ngạc chuyển hướng và lao thẳng về phía "tàu hành hương cứu nạn" tựa như thành bang cỡ nhỏ trên mặt biển phía xa.
Duncan không chút do dự.
Đầu Sơn Dương bị hành động không chút do dự của thuyền trưởng dọa sợ: "Thuyền trưởng?”
"Tới chào hỏi, tiện thể trao đổi tình hình. Bọn họ hiển nhiên không đi ngang qua con đường này - hẳn là tín hiệu cầu cứu từ Lightwind Harbor đã thu hút tàu hành hương cứu nạn của Học viện Chân Lý." Duncan vừa điều khiển Thất Hương Hào tiến về phía trước vừa thuận miệng nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, Thất Hương Hào một thế kỷ trước quả thực từng có một số trải nghiệm không vui với bốn giáo hội lớn, nhưng ngươi phải nhìn vấn đề từ góc độ phát triển.
"Chúng ta đã có không ít lần liên hệ với mấy thành bang và giáo hội. Cá nhân ta nghĩ rằng kiểu trao đổi tích cực và chính đáng này rất hiệu quả - Còn nhớ tình huống mà Lucrecia đã đề cập trước đó không? Giáo hội Tứ thần đã ban bố thông cáo với các thành bang, lệnh cho các thành phố và các giáo đường tích cực phối hợp với hành động của Hạm đội Thất Hương Hào. Điều này cho thấy bọn họ đã nhận ra sự nhiệt tình của Hạm đội Thất Hương Hào trong việc bảo vệ thế giới văn minh...
Đầu Sơn Dương choáng váng một lúc trước những gì Duncan nói, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng và không khỏi lo lắng nhắc nhở: "Vậy... ngộ nhỡ thì sao? Chúng ta chưa trực tiếp giao thiệp với tàu hành hương cứu nạn của Học viện Chân Lý, hơn nữa bây giờ tình hình của Lightwind Harbor lại như vậy, mục đích của hạm đội đến không rõ, chúng ta tiếp cận như vậy, ngộ nhỡ thật sự có hiểu lầm..."
Duncan không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Linh hỏa bốc lên trên cơ thể anh, khiến thân xác anh trở nên hư ảo và trong suốt như ánh sáng đúc thành. Thất Hương Hào rẽ sóng đi giữa 'sương mù" do vô số "sợi tơ" đan xen tạo thành, lái về phía tàu cứu nạn học viện nơi xa. Dưới mặt biển nhấp nhô sóng nhỏ, là bóng phản chiếu mơ hồ và hư ảo của Thất Hương Hào - Hình ảnh phản chiếu đó đang dần bị ngọn lửa màu u lục bao bọc, những luồng lửa lưu chuyển và lan tỏa trong những làn sóng mịn màng như nước, khiến toàn bộ vùng hải vực dần dần nhiễm lên một lớp ánh lửa màu u lục.
"Nếu không có hiểu lầm thì không có hiểu lâm; nếu có hiểu lầm thì không phải là hiểu lâm — Vậy nên tóm lại, sẽ không có hiểu lầm”"