Chương 631: Lời Mời Và Tiếp Xúc
Chương 631: Lời Mời Và Tiếp XúcChương 631: Lời Mời Và Tiếp Xúc
Hai bên dừng lại ở một khoảng cách rất ngắn - đối với hạm tàu cỡ lớn mà nói, ở mức độ có thể sử dụng tàu đổ bộ để nhanh chóng thực hiện một chuyến chạy đi chạy lại.
Duncan tò mò quan sát con tàu hành hương cứu nạn quy mô lớn, nhìn vào cơ sở đại học được xây dựng ở khu vực phía trên và các cấu trúc tháp cao san sát. Anh thấy rất nhiều bóng người đang di chuyển gần bức tường, một số có thể là thủ vệ và thủy thủ của con tàu cứu nạn học viện, nhưng một số khác nhìn từ cách ăn mặc trông giống học giả hay học viên bình thường. Anh còn nhìn thấy xe đi bộ địa hình bằng hơi nước - những người máy nhện kích thước lớn đó đang leo trên bức tường ốp bên rìa tàu cứu nạn, trông linh hoạt hơn nhiều và rõ ràng là có trình độ kỹ thuật cao hơn so với xe đi bộ địa hình anh từng thấy ở các thành bang khác.
Duncan biết rằng những người trên con tàu hành hương cứu nạn đó chắc hẳn cũng đang quan sát Thất Hương Hào.
Trên mặt biển sóng gợn lấp lánh, gió nhẹ thổi qua làm biển cả lăn tăn, mặt trời chiêu lặn dân phủ lên những con sóng nhấp nhô một lớp vàng nhạt. Nhưng trong những ánh sáng vàng nhạt đó lại xen lẫn những sợi tơ màu xanh lá nhạt, mặt nước hiện lên ánh lửa màu u lục lấy Thất Hương Hào làm trung tâm, lan rộng thẳng ra phía ngoài, cho đến rìa tàu hành hương cứu nạn mới dừng lại - Nơi đó có một "biên giới" rõ ràng, trên đường biên đó, Duncan có thể cảm nhận được 'lực cản" rõ ràng tồn tại.
Con tàu ma và hạm tàu giáo đường lặng lẽ đối mặt nhau trên biển cả như vậy.
Đứng sóng đôi kéo dài không biết bao lâu, Duncan đột nhiên có chút khó hiểu nhìn sang cái bóng bên cạnh: "Bọn họ đang đợi điều gì?"
"Có thể vẫn đang quan sát động tĩnh của Thất Hương Hào?" Giọng nói của Agatha từ trong bóng tối truyền đến, nghe có vẻ do dự: "Nhưng ít nhất bọn họ cũng nên gửi liên lạc tới..."
Trên đài điều khiển bỗng nhiên có chút im lặng. Duncan suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói với vẻ không chắc chắn: "Cô nói xem, có khả năng bọn họ đang cố gắng gọi đến Thất Hương Hào bằng bộ đàm không?”
Agatha: "... Trên tàu có thiết bị truyền tin vô tuyến sao?"
"Không có, nhưng ta vẫn luôn muốn lắp một bộ. Lần này đến Lightwind Harbor vốn đã có dự định này...
Agatha: ....
Đúng lúc này, những tia sáng đột nhiên sáng lên từ thượng tầng của tàu hành hương cứu nạn, làm gián đoạn trao đổi giữa Duncan và Agatha - Mà đi cùng với ánh đèn tín hiệu theo quy luật, Duncan lại chú ý tới lá cờ đang vẫy gần ngọn đèn.
Sau cùng, vẫn là ánh đèn và cờ hiệu truyền thống lại đáng tin cậy phát huy tác dụng.
"Bọn họ đang mời Thất Hương Hào đậu gần tàu hành hương cứu nạn?" Duncan nhận ra ý nghĩa của những tín hiệu đó, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Bọn họ nghiêm túc sao?"
"Thuyền trưởng, đây có thể là một cái bẫy,' Giọng nói của Đầu Sơn Dương ngay lập tức truyền tới từ mối liên hệ tinh thần, với một thuyết âm mưu và cảnh giác tự nhiên đối với phía giáo hội như thường lệ: "Ngài phải cẩn thận."
"Ta hiểu được sự cảnh giác của ngươi, nhưng lúc này khó có khả năng,' Duncan lắc đầu: "Hơn nữa mặc kệ đó có phải là cạm bãy hay không, kế hoạch ban đầu của ta cũng là muốn gặp gỡ người trên tàu - hiện tại bọn họ chủ động mời, đó ngược lại là đúng ý."
Vừa nói, anh vừa chậm rãi điều khiển Thất Hương Hào bắt đầu di chuyển đến gần con tàu cứu nạn khổng lồ cách đó không xa, đồng thời lại càng thêm thận trọng chú ý tới động tĩnh của tàu hành hương cứu nạn cùng các chiến hạm xung quanh. Song anh mượn nhờ lực lượng của ngọn lửa, để nhận thức của mình tiếp tục lan rộng ra vùng biển xung quanh.
Đương nhiên anh sẽ không mất đi cảnh giác cơ bản nhất - Mặc dù về mặt logic, anh không cho rằng đây là một cái bẫy, nhưng đây dù sao cũng là tiếp xúc trực tiếp với vũ lực cấp cao của một trong giáo hội Tứ thần. Ai biết được Giáo hoàng của Thần trí tuệ Lahem lúc này đang nghĩ gì?
Hơn nữa, Duncan tin rằng người trên con tàu cứu nạn đó có lẽ cũng đang lo lắng điều tương tự - Họ đã gửi lời mời đến Thất Hương Hào, nhưng họ có hoảng sợ không?
Họ cũng hoảng sợ.
Từ góc nhìn của họ - Ai biết được "thuyền trưởng ma' trên Thất Hương Hào sẽ lên kế hoạch gì.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Thất Hương Hào đã tiếp xúc với rất nhiều thành bang và lực lượng của giáo hội. Duncan biết rằng, những "tiếp xúc" này có hiệu quả, giáo hội Tứ thân đang cố gắng tìm hiểu con tàu ma trở về từ không gian thứ này. Fanna được cử đến tàu chính là chứng cứ rõ ràng. Đây quả thực là một tín hiệu thân thiện. Nhưng Duncan đồng thời cũng rất rõ - Thất Hương Hào đối với thế giới này mà nói vẫn là một biểu tượng khó nắm bắt, bí ẩn trùng trùng và đầy rẫy nguy hiểm.
Giáo hội Tứ thần trong mắt Duncan cũng hệt như vậy.
Cảnh giác, xem xét, thăm dò và tiếp xúc, ngay cả khi đã thiết lập trao đổi ở mức độ nhất định, thậm chí thiết lập sự hiểu biết ngâm ở mức độ nhất định, song phương vẫn phải thận trọng thực hiện các bước xác nhận "an toàn" từng chút một đối với nhau. Họ muốn xác nhận xem thuyền trưởng ma trở về hiện thực có nhân tính thực sự hay không, phải xác nhận xem chuỗi hành động gần đây của Thất Hương Hào là thiện chí thực sự hay là sự ngụy trang được thúc đẩy bởi sự hỗn loạn của không gian thứ - Trong khi Duncan phải xác nhận sự hiểu biết ngâm và sự tin tưởng được gửi đến bởi đối phương có bao nhiêu.
Đồng thời, anh cũng đang trao đổi với những người đi theo mình.
Morris từng học tại Học viện Chân Lý - người cố vấn của ông ta vào thời điểm đó thậm chí còn là "Giáo hoàng" nắm giữ con tàu cứu nạn học viện. Đây chính là "truyền thống" bất đồng giữa Học viện Chân Lý và giáo hội Tam thần khác - những người đi theo Thần trí tuệ lấy "kế thừa tri thức" làm giáo lý cốt lõi, hệ thống "thần quan" của họ đều được duy trì dưới hình thức thây và trò, điêu này ngay cả Giáo hoàng cũng không ngoại lệ.
Gần như tất cả các học giả xuất sắc trên thế giới này đều đã học tại Học viện Chân Lý. Những người may mắn nhất trong số họ đã may mắn được lên tàu cứu nạn học viện và trở thành học trò của Giáo hoàng Rune.
"... Tôi nghĩ ngài có thể yên tâm, tôi từng cùng giáo viên hướng dẫn trao đổi rất nhiều chuyện về Thất Hương Hào. Trong số các Giáo hoàng của Tứ thần, thái độ của thây khi đối mặt với Thất Hương Hào có lẽ là bình tĩnh, lý trí và khách quan nhất..."
"Ta ngược lại không quá lo lắng về 'thái độ của người cố vấn của ông. Ta chỉ có chút tò mò tại sao tàu hành hương cứu nạn của Học viện Chân Lý lại đích thân đến Lightwind Harbor, mà còn đến nhanh như vậy." Duncan nói nơi đáy lòng: "Phải biết rằng, lúc trước động tĩnh ở Phổ Lan Đức lớn như vậy, Đại giáo đường Bão Tố cũng chỉ vội vã đến sau khi sự việc kết thúc; đối với Hàn Sương bên đó, tàu cứu nạn của Giáo hội Tử Vong thậm chí còn chưa từng xuất hiện."
"Lightwind Harbor ở gần biên giới, tàu hành hương cứu nạn của giáo hội hầu hết thời gian đều tuần tra gần biên giới, đến nhanh là điều rất bình thường,' Morris giải thích: "Lightwind Harbor có thể đã phát tín hiệu cầu viện đến trụ sở chính của học viện nhiều ngày trước. Ngoài ra....
Ông ta nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, mấy giây sau mới chậm rãi nói tiếp: "Ngoài ra, hơn một nửa số người trên tàu cứu nạn học viện đều là Tinh linh."
Duncan hơi nheo mắt lại.
Tàu hành hương cứu nạn đã ở gần. Tạo vật đáng kinh ngạc này giống như một thành bang nhỏ lơ lửng trước Thất Hương Hào. Một phần "mạn tàu" của nó phóng to trong tâm nhìn của Duncan, đến cuối cùng thậm chí còn phơi ra kết cấu gần như có thể được gọi là "đường bờ biển".
Sau đó, ánh đèn và cờ hiệu dẫn đường xuất hiện trên "đường bờ biển", lại kèm theo những làn sóng gầm trâm thấp cùng tiếng gâm nhẹ của van hơi nước cỡ lớn lúc giảm áp, Duncan nhìn thấy một phần mép của "hạm tàu giáo đường" vô cùng đặc biệt đột nhiên biến dạng và một cấu trúc lớn kéo dài từ tường ốp của nó đến tận trong biển.
Ở đó xuất hiện một bến tàu, Thất Hương Hào có thể cập bến tạm thời.
Duncan buông tay lái ra.
Thất Hương Hào bắt đầu tự điều chỉnh vị trí và góc độ, cẩn thận "quan sát" gần bến tàu cơ giới đưa ra từ tàu cứu nạn học viện, rồi cuối cùng từ từ tiến đến cầu tàu.
Chẳng biết tại sao, Duncan cảm thấy "hành động" của Thất Hương Hào thậm chí còn truyền đạt một loại... cảm xúc ghét bỏ.
Nhưng sự chú ý của Duncan rất nhanh chuyển sang nơi khác. Anh ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời phía trên tàu cứu nạn học viện.
Một lần nữa anh lại "nhìn" thấy cấu trúc quái dị mơ hồ, như có xúc tu. Giống như một linh hồn rời thể xác, linh thể hư vô to lớn khó tả trải dài ra từ bên trong hạm tàu cứu nạn, lơ lửng bên trên vùng trời của con tàu khổng lồ giống như mây và sương mù, bên rìa kéo dài ra không biết bao nhiêu tay chân và bóng mờ với hình dạng thay đổi bất định!
Duncan chăm chú nhìn những "ảo ảnh" xuất hiện từ tàu cứu nạn học viện.
Trước đây khi Đại giáo đường Bão Tố đến thăm thành phố Phổ Lan Đức, anh cũng đã nhìn thấy qua thứ tương tự!
Lúc đó, anh tưởng đó là Thần linh được Giáo hội Biển sâu tôn thờ - một loại "lực lượng" của Nữ thần bão Gormona, tượng trưng cho sức mạnh của biển sâu. Nhưng giờ đây có vẻ như... hạm tàu cứu nạn của Học viện Chân Lý cũng có thứ này?!
Lẽ nào trên hạm tàu cứu nạn của các giáo hội khác cũng có?
Thứ này đi kèm với bốn hạm tàu cứu nạn? Nó rốt cuộc là thứ quái gì!
Trong lòng Duncan nhất thời nổi lên nghi vấn cực lớn. Nhưng tại lúc này, dư quang nơi khóe mắt anh nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên "cầu tàu" nối liền Thất Hương Hào và tàu cứu nạn học viện.
Anh nhanh chóng thu lại những suy nghĩ lộn xôn trong đầu và tập trung sự chú ý vào những "vị khách" vừa bước xuống từ con tàu cứu nạn học viện.
Có bốn xe đi bộ địa hình bằng hơi nước - chúng hộ tống một nhóm nhỏ người lên cầu tàu, sau đó dừng lại ở vị trí giữa Thất Hương Hào và hạm tàu cứu nạn, hạ thấp thân ở hai bên cầu tàu đợi lệnh. Trong khi nhóm nhỏ nhân viên tiếp tục đi về phía Thất Hương Hào, trong đó có hộ vệ mặc đồng phục của người bảo vệ tri thức của học viện và tùy tùng ăn mặc như người học việc. Mà đi đằng trước những người này là một ông già mập lùn mặc áo choàng học giả.
Duncan nhớ lại mô tả trước đây của Morris vê người cố vấn của mình.
Đó hẳn là người đứng đầu Học viện Chân lý, người phát ngôn của Thần trí tuệ Lahem trên nhân gian, người cố vấn của Morris - Rune.
"Giáo hoàng" thực sự đích thân chạy ra ngoài - chỉ với một vài tùy tùng như vậy, đi thẳng đến Thất Hương Hào như vậy?
Trong đầu Duncan nổi lên một ý nghĩ. Giây tiếp theo, bóng dáng anh đã hóa thành một luồng lửa - Luồng lửa bay vút qua boong tàu, cuối cùng rơi thẳng xuống đầu cầu tàu, lần nữa ngưng tụ ra bóng hình anh.
Nhóm người từ tàu cứu nạn học viện đi xuống hiển nhiên bị bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho giật mình. Bọn họ theo bản năng tiến lên phía trước bảo vệ xung quanh Rune. Nhưng người sau chỉ thờ ơ xua tay, sau đó lộ ra nụ cười với Duncan bước ra khỏi ngọn lửa.
"Rất vui được gặp ngài, Thuyền trưởng Duncan Abnomar,' Ông lão Tinh linh gật đầu lịch sự và ôn hòa: "Đây là lân đầu gặp mặt của chúng ta."
"Ta cũng rất vui được gặp ông." Duncan gật đầu lịch sự.
Nhưng ngay khi định nói thêm gì đó, anh lại đột nhiên phát hiện một chút dị thường trên người đối phương.
Cơ thể của vị "Giáo hoàng” này... lại trông có vẻ mơ hồ và trong suốt!