Chương 637: Va Chạm
Chương 637: Va ChạmChương 637: Va Chạm
Có một cái bóng, một cái bóng bên ngoài Celantis, từ đầu đến cuối luôn trôi nổi trong không gian tối tăm rộng lớn được xây dựng từ giấc mơ và ký ức của Celantis.
Bây giờ, lần đầu tiên Duncan phát hiện ra sự tồn tại của nó.
"Nhân danh Laheml" Rune mở to mắt, nhìn cấu trúc khổng lồ cuối cùng hiện ra phía trên không gian tối tăm dưới sự chiếu sáng của ánh lửa màu u lục, kêu lên thất thanh: "Đó là gì vậy?!
Duncan không trả lời, anh chỉ bước tới cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường nhìn chằm chằm vào cấu trúc tối tăm tựa như nghiền ép phía trên Celantis nhưng lại ngưng trệ trong một khoảnh khắc nào đó. Sau một lúc, ánh mắt anh cuối cùng hơi thay đổi, đột nhiên hiểu ra một số chuyện —
"Đại hủy diệt... thì ra là như thế này.......
Hủ hóa và méo mó đang lan rộng trong khu rừng, lan rộng khắp đất liền và lan rộng khắp thế giới.
Thứ vô hình gì đó đang "chìm vào" cố thổ của Tinh linh. Bất cứ nơi nào nó tràn ngập, đất đai ngọ nguậy phập phông như máu thịt sưng tấy. Những chiếc răng nanh và đôi mắt vô tận mở ra trong bóng tối. Cây cối mọc bừa bãi, rồi lại tan biến và bốc lên như ngọn lửa... Mọi điều mọi vật đều như mất đi trật tự hiện có và biến thành diện mạo khác trong sự thay đổi mạnh mẽ, điên cuồng và quái đản giống như cơn ác mộng.
Những tiếng gầm và tiếng hú sắc bén và đáng sợ không ngừng vang vọng xuyên suốt toàn bộ khu rừng, gầm rú xuyên qua cấu trúc tán cây khổng lồ của Celantis, vang vọng dữ dội giữa trời đất như muốn xé nát linh hồn.
Shirley kinh hoảng nhìn mặt đất bên dưới, thấy vùng đất tràn đầy sự sống một khắc trước còn xanh tươi mơn mởn chớp mắt đã biến thành một luyện ngục hoang đường mà ngay cả những cơn ác mộng cũng không thể diễn tả được; nhìn những cái miệng khổng lồ của vực thẳm mở ra trong rừng cùng máu thịt và bóng tối không ngừng co giãn bất định, vô thức nắm chặt lấy chỗ nhô ra của mép "thuyền giấy".
"Thứ này thực sự sẽ không rơi xuống sao?"
Cô ta lại liếc nhìn "con thuyền nhỏ" được gấp bằng giấy dưới chân mình và xác nhận với nữ phù thủy bên cạnh một cách vô cùng bất an.
Trước đó không lâu, khi hiện tượng "ăn mòn" khủng khiếp bất ngờ bùng phát trên toàn bộ khu rừng, mắt thấy đã không còn bất kỳ đường lui nào, Lucrecia lấy ra một tờ giấy và gấp một con thuyền trước mặt cô ta, rồi kéo cô ta cùng nhau nhảy lên thuyền - Shirley hoàn toàn không hiểu nguyên lý của loại "vu thuật" quỷ dị này rốt là gì, cô ta chỉ biết rằng con thuyền hiện đang trôi lơ lửng trên không trung của vùng đất khủng khiếp đó, xúc cảm con thuyền giấy dưới chân mình truyền đến khiến cô ta còn không dám thở mạnh. Ngay cả A Cẩu bên cạnh cũng cẩn thận thu lại móng vuốt, co rúm người lại, như sợ không cẩn thận làm xước thủng đáy thuyền giấy.
"Dù sao tôi chưa rơi xuống bao giờ,' Lucrecia đã lấy ra thêm tờ giấy trắng, vừa khéo léo gấp thành thứ có hình dạng kỳ lạ hơn vừa nói cũng không ngẩng đầu lên: "Nếu cô lo lắng quá, chỉ cân nhắm mắt lại và giả vờ như mình đang nằm trên ghế sofa ở nhà."
"Làm sao có thể làm được như vậy hải" Shirley vô thức kêu lên, tiếp đó kêu lên kinh hãi vì con thuyền lắc lư trong gió, sau đó cô ta lại chú ý tới động tác tay của Lucrecia: "Cô lại đang gấp gì vậy?!"
"Sĩ binh, loại chiến binh bay có cánh được Ginny Headway mô tả trong "Thành phố trên mây”"”" Lucrecia thản nhiên nói: "Chúng ta cần biết tình hình của những nơi khác, nếu thực sự gặp phải kẻ địch, cũng cần phải có sức chiến đấu để bảo vệ con thuyền này."
Nói rồi, nàng ta thuận tay ném origami gấp xong trong tay lên không trung bên ngoài thuyền giấy - một số hình origami tuyệt đẹp dang rộng đôi cánh trong không trung, kích thước cũng nhanh chóng trở nên giống người thật. Chúng hướng về Lucrecia cúi đầu kính chào, sau đó nhanh chóng bay về phía xa.
Shirley trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, nhưng ngay khi cô ta vừa mở miệng muốn nói gì đó, một giọng nói dường như xuyên thẳng vào đầu, làm gián đoạn cuộc trao đổi của cô ta với Lucrecia: "... Ban đầu, những 'sự ăn mòn đó xuất hiện, tại biên giới của thế giới, mọi thứ bắt đầu biến thành dáng vẻ quỷ dị và đáng sợ..."
Shirley và Lucrecia đồng thời nhìn nhau, cả hai đều nghe thấy giọng nói - Đó là giọng nói nghe có chút trẻ con, giống như của một cô bé.
Đó là giọng nói của Celantis.
Tiếng gió gào thét khuấy động thêm cát bụi, nhưng cơn bão trên sa mạc lúc nào đó đã tan biến, chỉ còn bụi mù hỗn loạn bốc lên trong tâm nhìn, làm mờ tâm nhìn và bóp méo khung cảnh phía xa.
"Khi thời tiết vừa thay đổi, một số học giả đã đưa ra cảnh báo và kêu gọi mọi người chuẩn bị - Nhưng có thể chuẩn bị được gì chứ?"
Giọng nói của người khổng lồ vang lên trong gió cát, hùng hậu và trâm ổn, giống như đá đứng trong gió.
Fanna đứng trong gió cát vô tận, nhìn về "tòa tháp khổng lồ" phía xa.
Nàng ta đã theo người khổng lồ trở lại nơi được gọi là "kho lưu trữ hồ sơ", quay trở lại cái hố lớn tượng trưng cho sự kết thúc của nền văn minh. Nàng ta không biết tại sao người khổng lồ muốn đưa mình trở lại đây, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được, một sự thay đổi long trời lở đất nào đó đang diễn ra - với "kho lưu trữ hồ sơ" này làm trung tâm, một thứ đáng sợ đang kéo ra bức màn che.
Âm thanh của thứ gì đó bị xé toạc đột nhiên vang đến, tiếng động lớn dường như đủ sức phá Vỡ núi non. Fanna kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía vết nứt màu đỏ cực lớn trên bầu trời, nhìn vào ánh sáng đỏ tượng trưng cho sự kết thúc - Trong luông ánh sáng màu máu dâng trào, nàng ta nhìn thấy bóng đen nhấp nhô liên miên, thứ hủy diệt thế giới này, cuối cùng đã bắt đầu lộ ra diện mạo thật trước mắt nàng ta —
Trong rừng xuất hiện ánh lửa - không có nguồn gốc chính xác, dường như chỉ trong chốc lát, vô số cây cối đã trở thành những ngọn đuốc rực cháy, thủy triều như hủy diệt bắt đầu thiêu rụi cây thế giới bao phủ mặt đất trong chớp mắt.
Shirley kinh hãi nhìn ngọn lửa lan rộng khắp tâm nhìn, quan sát mọi thứ — mặt đất vặn vẹo, khu rừng tươi tốt, bóng tối trong không trung, xúc tu và máu thịt trải dài sinh sôi giữa đất trời, tất cả đều bị bao phủ trong ngọn lửa trong nháy mắt.
Cô ta nghe thấy tiếng ồn ào to lớn, vô số sinh linh gào thét trong ngọn lửa. Cô ta lại nghe thấy tiếng sấm kinh hoàng, không đến từ bầu trời, mà từ cành khô Celantis bị gãy trong ngọn lửa và vặn vẹo, tựa như đỉnh núi liên miên to lớn nện xuống mặt đất.
Con thuyền giấy lắc lư trái phải trong cơn sóng nhiệt âm ầm. Cảnh tượng kinh hoàng trời đất cùng lúc bốc cháy khiến Shirley vô thức co rúc người trong thuyên, vừa cuộn tròn vừa nhìn lên bầu trời và thấy cành lá ở rìa Celantis trên bâu trời gấy lìa rơi xuống, ngọn lửa rực cháy gào thét rơi xuống xung quanh con thuyền. Trong sự sụp đổ ầm ầm của tán cây, cô ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hình dáng thực sự của bầu trời.
Bóng tối ngột ngạt và đáng sợ tràn ngập tâm nhìn của cô ta, cô ta cảm thấy tim mình như ngừng đập vào khoảnh khắc đó.
Cô ta nghe thấy Celantis đang nói chuyện nơi đáy lòng mình — hoặc có thể cả thế giới đang kể cho cô ta nghe về sự hủy diệt và cái chết xảy ra trước năm tháng vĩnh cửu —
"... Sau đó, bầu trời đã sụp xuống, sự vật vô hình tấn công thế giới của chúng ta, tấn công thế giới của chúng ta trong từ từ... Chúng ta không nhìn thấy nó, không thể hiểu nó, cũng không thể nghĩ về nó... Các ngươi thì sao? Những thứ sinh sôi sau bóng tối như các ngươi có nhìn thấy được nó không?”
Fanna trợn to hai mắt, nàng ta nhìn vết nứt đẫm máu trên bầu trời dần dần nở ra trong tâm nhìn, toàn bộ bầu trời dần dần bị xé toạc ra giống như một loại vỏ trứng rạn nứt, rồi sau đó lại lõm vào giữa theo phương thức làm người ta không rét mà run, rồi sau đó nữa, biển lửa cháy từ từ nghiền ép xuống từ bầu trời rách nát —
"Là thần của bọn họ, ta cảm giác được sự xuất hiện của 'nó' sớm hơn bọn họ một bước. Ta cảm giác được có thứ vô hình nào đó đang đến gần thế giới của chúng ta. Ta cảm giác được sự kết thúc của lịch sử - cột mốc thời gian trong tay ta, một vết nứt xuất hiện, sau đó mọi điều mọi vật không còn được ghi lại nữa, ngọn lửa... tắt ngúm ở cuối tâm nhìn của ta."
Tiếng rít trầm thấp đè nén và tiếng cọt kẹt quái dị phát ra từ bầu trời và mặt đất, như thể chính thế giới đang phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng. Fanna cuối cùng hiểu được những thứ mình nhìn thấy, cuối cùng hiểu được "đáp án" mà người khổng lồ vẫn luôn không thể hiểu được. Một bóng dáng cao lớn bước ra khỏi dư quang nơi khóe mắt và đi đến rìa của cái hố khổng lồ.
Fanna nhìn thấy người khổng lồ đang đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
"Bắt đầu từ lửa và đá, kết thúc từ lửa và đá - Lữ khách, ta cảm nhận được, nó lại đến rồi... Cô nhìn thấy nó rồi, phải không? Cô thấy rõ hơn ta... bởi vì cô đến từ một dòng thời gian khác với của ta, cô đến từ sau bóng tối, cô có một đôi mắt được sinh ra sau đó, cô có thể hiểu được nó...
Trên con thuyền giấy gấp, trong tâm nhìn của Shirley và Lucrecia, mặt đất lộn ngược không ngừng rũ thấp xuống, cuối cùng họ đã có thể nhìn thấy rõ nhiều cấu trúc trên bề mặt của nó —
Trong một khoảnh khắc nào đó, Shirley cảm thấy mình dường như nhìn thấy núi liên miên và sông dồi dào trên lục địa lộn ngược đó; nhìn thấy thành đá khổng lồ sừng sững trên quần sơn và bình nguyên; nhìn thấy kênh nước khổng lồ và con đường trùng điệp nối liên vô số đèn đuốc, mà dưới ngọn đèn là vô số đất đai màu mỡ.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cô ta lại nhìn thấy vùng đất trở nên hoang tàn, sau một loại ảo ảnh...'sôi sục” nào đó, vùng đất biến thành dáng vẻ tràn ngập sa mạc và sỏi đá.
Một thế giới khác đã nghiền ép xuống.
Mảnh đất từ trên trời rơi xuống đầu tiên chạm vào tán cây Celantis.
Trong im hơi lặng tiếng, sự sụp đổ cuối cùng của vạn vật lan từ "điểm tiếp xúc" đó ra toàn thế giới...
Trong gió cát ngày càng cuồng loạn và vô trật tự, trước mắt Fanna, tòa tháp khổng lồ tượng trưng cho "người cuối cùng trên thế giới" dường như đã thay đổi.
Nó bắt đầu rung chuyển và bắt đầu nứt ra. Bê mặt tâng trên giống như một tảng đá đen kịt của nó đột nhiên nứt ra. Sau khi tan rã và rơi ra lại lộ ra một loại...'da dẻ" màu trắng xám.
Tòa tháp khổng lồ bắt đầu co lại, như thể thời gian đã quay ngược, nó đang co lại từng chút một, dần dần trở lại hình dáng "con người".
Một khu rừng bùng cháy lộn ngược đã thay thế hoàn toàn toàn bộ bầu trời. Một lục địa khác đã nghiền ép đến thế giới này. Trong khu rừng bùng cháy hừng hực, Fanna cuối cùng cũng nhìn thấy một vài địa hình mà những người bạn đồng hành của mình từng mô tả khi hành động trong Giấc mơ của kẻ vô danh thấy được.
Tòa "tháp" đó cuối cùng cũng sụp đổ.
Tại thời điểm cả thế giới đang hồi tưởng lại ngày tận thế, hắn cũng đang nhớ lại hình dáng ban đầu của mình trong ký ức.
Hắn biến thành một con người.
Một người Sâm Kim với làn da sờ vào như đá và đường nét trên cơ thể như kim loại.
Kích thước của hắn tiếp tục thu nhỏ lại, chẳng mấy chốc, sắp nhỏ đến mức ở khoảng cách của Fanna cũng không thể nhìn thấy rõ.
Hắn dường như đang phát ra tiếng kêu hoảng sợ - Trong phút cuối cùng trước Đại hủy diệt,/'người" bị đóng băng vô số năm tháng này cuối cùng đã cất bước trong dòng chảy thời gian.
"Lữ khách” Giọng nói của người khổng lồ vang lên, thân linh già nua mặc áo choàng rách rưới cúi xuống về phía Fanna, ông ta cắm cây thủ trượng khổng lồ xuống đất, sau đó tay kia móc móc trong ngực, lấy ra một thứ đặt trước mặt Fanna: "Mang nó đi đi."
Fanna kinh ngạc nhìn thứ người khổng lô đưa cho mình.
Đó là một... mặt trời phát ra hào quang sát chói, đang lặng lẽ bốc cháy trong dòng sông dài của thời gian.
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp đặt câu hỏi thì người khổng lồ đã khẽ lắc đầu: "Bây giờ cô có thể mang nó đi rồi - Lữ khách, ta đã nhớ ra, ta đã nhớ ra tất cả rồi... Mặt trời của chúng ta đã được tự do, mang nó đi đi, nó không nên tiếp tục trầm luân trong ảo mộng này."
Fanna có chút mù mịt đưa tay ra - quả cầu nhỏ sáng chói rơi vào lòng bàn tay nàng ta.
Tỏa ra nhiệt lượng ấm áp.
Người khổng lồ cười lên, từ từ đứng thẳng người dậy và quay đầu.
"Ngài muốn làm gì?" Fanna ở phía sau ông ta ngạc nhiên hỏi.
"Bảo hắn đừng sợ."
"Đợi..."
"Không sao đâu, lữ khách, cuộc hành trình rồi cũng phải kết thúc, một ngày nào đó chúng ta phải nói lời từ biệt lẫn nhau... bởi vì Taurijn đã chết, từ rất rất lâu về trước.
"Ngoài ra, cây thủ trượng kia cũng tặng cho cô, coi như một kỷ niệm."
Đến cuối cùng người khổng lồ cũng không quay đầu, ông ta chỉ xua tay rồi bước về phía hố sâu.
Cứ mỗi bước, cơ thể ông ta lại cao thêm.
Nhưng cứ mỗi bước, bóng dáng của ông ta cũng càng trở nên hư ảo hơn.
Tòa phế tích mang tên "kho lưu trữ hồ sơ" kia cũng đang dần biến mất theo bước chân của người khổng lồ.
Thần linh ghi chép lịch sử cuối cùng biến mất trong gió cát, người cuối cùng được lịch sử ghi lại cũng biến mất trong sự va chạm chậm rãi và không thể ngăn cản của hai thế giới —
Trong vùng cát hoang tàn và lộng gió vô tận này, Fanna từ từ ngẩng đầu lên.
Celantis bốc cháy đang treo cao trong thế giới này.
Thời điểm hiện tại là giây cuối cùng của Đại hủy diệt.
Thế giới của người Sâm Kim hủy diệt trong vụ va chạm cuối cùng với Celantis.