Chương 638: Hai Thế Giới
Chương 638: Hai Thế GiớiChương 638: Hai Thế Giới
Một lục địa khác treo ngược từ trên trời rơi xuống, hai thế giới hủy diệt trong một lần "va chạm chầm chậm vượt ngoài nhận thức. Đây là một loại "va chạm' siêu thực, không chỉ là va chạm vật lý đơn giản - Sau khi nhìn thấy sự vặn vẹo, sự hỗn loạn và điên loạn lan tràn không ngừng trong khu rừng, Lucrecia mơ hồ nhận ra chân tướng này.
Nếu là vào một dịp khác, có lẽ nàng ta rất vui lòng triển khai một công việc nghiên cứu lâu dài và gian khổ đối với điều này, nguyện ý vì điêu này liên hệ với các học giả của các thành bang, để khối óc của những người thông minh liên kết nhau, làm rõ mọi bí mật của vụ va chạm này.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp.
Con thuyền gấp giấy đang rung lắc điên cuồng trong sự chấn động dữ dội, giống như một con thuyền nhỏ bị cuốn vào cơn bão. Trận chấn động này lấy Celantis đang không ngừng sụp đổ làm trung tâm, mặc sức phóng thích hướng ra toàn thế giới, sau đó lại nhào ngược trở về như bị "đầu cuối" thế giới phản xạ, vang vọng giữa trời đất từng hồi.
Trong sự chấn động dữ dội và xé nát vượt xa sức người có thể chống lại, con thuyền giấy nhỏ phát ra tiếng xé rách đáng lo ngại, ngay cả "nữ phù thủy biển" mạnh mẽ cũng cảm thấy khả năng điều khiển con thuyền của mình đang nhanh chóng đạt đến giới hạn.
Shirley liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lucrecia, ngay lập tức vừa ôm đầu A Cẩu vừa lớn tiếng kêu lên: "Chúng ta có phải sắp rơi xuống rồi!!!"
Lucrecia cau mày thật chặt, nàng ta không đáp lại tiếng gào của Shirley, mà nhanh chóng quét qua thế giới đã vỡ tan tành, hơn nữa còn đang nhanh chóng kế cận sự hủy diệt, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vê mặt đất phía xa: "Chúng ta tớ bên đó đáp xuống."
"Thế chẳng phải tự tìm đường chết hải!" Shirley đột nhiên hét lên: "Cô nhìn xem trên mặt đất này còn có chỗ đặt chân sao?!"
"Sự ăn mòn đã dừng lại, giai đoạn này ngọn lửa đang thiêu hủy mọi thứ - chẳng qua chỉ là lửa thôi, thân thiện hơn nhiều so với những cái bóng quỷ dị có hình thù quái dị kia." Lucrecia quay đầu liếc nhìn Shirley, không để ý người sau phản ứng thế nào, bắt đầu điều khiển con thuyền giấy lung lay sắp đổ bay nhanh về nơi thế lửa tương đối nhỏ trong rừng.
Theo cùng với tiếng hét chói tai của Shirley, con thuyền gấp giấy xuyên qua khói mù trong rừng, du hành giữa hai thế giới đã hóa thành luyện ngục. Tán cây Celantis sụp đổ trên đỉnh đầu họ, thân lớn và phiến lá bốc cháy tựa như ác mộng sụp đổ rơi xuống đất xung quanh con thuyền. Mảnh lục địa lộn ngược kia thì vẫn đang chậm rãi rơi xuống, lúc này Shirley gần như đã có thể nhìn thấy rõ ràng khe rãnh và cồn cát nhấp nhô liên miên trên mặt đất phía trên -
Nó rơi xuống thật chậm, như thể quá trình này có thể kéo dài mãi mãi. Thế nhưng lần rơi xuống này lại không thể ngăn cản và tiếp tục không ngừng, giống như ngày tận thế đang dần đến gân, nghiền nát vạn vật thế gian từng tấc. Lucrecia dốc toàn lực điều khiển con thuyên nhỏ, ánh mắt không ngừng quét qua khu rừng, cố gắng tìm một bến đỗ tương đối 'an toàn" trong vùng luyện ngục đó.
Một tia sáng mơ hồ đột nhiên thu hút ánh mắt của nàng ta.
Giây tiếp theo, con thuyền lao về hướng đó rất nhanh - nhanh đến mức Shirley gân như tưởng rằng đang rơi xuống sau khi mất kiểm soát - nó xuyên qua cơn mưa lửa từ trên trời rơi xuống một cách cực kỳ ly kỳ, xuyên qua cát bụi không biết từ khi nào bắt đầu tràn ngập trời đất, lơ lửng cuốn lên như ảo ảnh, xông thẳng về phía tia sáng nằm sâu trong rừng.
Tia sáng đó dân dần trở nên rõ nét.
Đó là một bình phong che chở bảo vệ hình nón kích cỡ lớn được hỗ trợ bởi một tấm màn sáng.
Shirley cũng nhìn thấy tấm màn sáng, cô ta kinh ngạc nằm trên mép thuyền giấy, trợn mắt nhìn xuống phía dưới hồi lâu, cuối cùng nhận ra hai bóng người quen thuộc trong bình phong che chở: "AI Là Nina và ông giài"
Đi đôi với tiếng hét kinh ngạc vui mừng của Shirley, con thuyền giấy chở cô ta và Lucrecia gầm rú bay qua khoảng cách cuối cùng, cuối cùng chạm đến giới hạn vào thời khắc cuối cùng khi chạm đất, nó vỡ vụn ra trong chấn động và hóa thành bụi mịn trong chớp mắt.
Shirley ôm A Cẩu, chật vật nhảy ra ngoài vào giây phút cuối cùng, một người một chó ôm nhau lăn luộn mười mấy vòng trên đất, sau cùng mới dừng lại trước ánh sáng nhạt hình nón.
Cô ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy Nina đang đứng bên trong bình phong che chở, cùng với ông Morris đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một đống giấy màu xoáy tròn hạ cánh êm ái bên cạnh Shirley. Lucrecia ngưng tụ ra hình dáng từ trong những mảnh giấy.
Nina bên trong bình phong che chở vẫy tay với họ.
Shirley và Lucrecia nhìn nhau, không chút do dự bước vào "bức màn ánh sáng" tưởng chừng như mỏng manh nhưng thực ra đã chặn đứng làn sóng hủy diệt trong rừng.
Trong phút chốc, tựa như cả thế giới đều trở nên im lặng.
Tiếng gào thét kinh hoàng trong rừng trở nên nhỏ không thể nghe thấy, cơn bão thiêu đốt quét qua toàn bộ vùng đất bị màn ánh sáng ngăn bên ngoài, khói cay xè và sương mù độc bốc hơi trong ánh lửa cũng bị ngăn cách bên ngoài. Shirley thậm chí còn cảm thấy một luồng không khí trong lành thổi tới - cô ta cúi đầu xuống, thậm chí còn nhìn thấy một vài ngọn cỏ dưới chân mình, bên cạnh còn có một bụi cây nhỏ.
"Lợi hại..." Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Nina và Morris: "Mọi người làm sao làm được điều này? Tôi và Lucrecia cũng chỉ có thể trốn lên trời..."
"Không phải chúng tôi." Nina chỉ khẽ lắc đầu, sau đó quay người sang một bên, giơ ngón tay lên chỉ về một hướng nào đó phía sau cô và Morris.
Shirley kinh ngạc nhìn nơi đó, giây tiếp theo, cô ta hơi mở to mắt. Một cái cây nhỏ lặng lẽ bén rễ ở đó, cắm rễ trên vùng đất đang tan rã.
Thân cây của cô ta mảnh mai và thanh tú, cành dài vươn thẳng lên trời, rồi lại rủ xuống từ mép tán, đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Lấy cái cây nhỏ này làm trung tâm, một bức màn ánh sáng hình nón tạo nên chỗ che chở an toàn cuối cùng.
Trong thoáng chốc, Shirley dường như nghe thấy một giọng nói —
"Theo tôi, tôi sẽ đưa mọi người đến Bức tường im lặng..."
Sau đó, âm thanh biến mất trong gió.
"Bây giờ chúng ta đã đến Bức tường im lặng,' Nina quay đầu lại và nhìn vào mắt Shirley: "Bức tường im lặng thực sự cuối cùng."
Shirley sửng sốt một lúc, sau đó mới chậm rãi đi tới chỗ cái cây nhỏ, cành cây rủ xuống từ mép tán cây cọ vào vai cô ta, cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Cô ta quay đầu lại và nhìn ra ngoài bức màn ánh sáng mỏng manh.
Thế giới đang sụp đổ, tán cây hùng vĩ của Celantis đang dần uốn cong, tan rã và rơi vỡ dưới "sức nặng" của một thế giới khác. Khu rừng đang bốc cháy, mắt đất ở phía xa bị lực lượng vô hình vén lên, từ từ cuộn lên hướng về sa mạc đảo ngược trên bầu trời. Ngọn lửa dường như cũng lan đến sa mạc, trong mơ hồ, bề mặt của "thế giới đó" đang nổi lên một tâng khói mù mịt.
Nhưng mọi âm thanh đều xa xăm, như thể đến từ một thế giới khác, giống như những làn sóng nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ đóng kín vọng đến lúc chạng vạng.
"Đúng... thực sự rất yên tĩnh."
Ngay cả Shirley cũng biết rằng, sự yên tĩnh này nhìn chung sẽ không kéo dài quá lâu.
Nhưng ít nhất trong giây phút này, thế giới tan rã kia không còn đuổi theo cô ta nữa, ngay cả khi thứ ngăn cản tất cả... chỉ là một lớp bong bóng xinh đẹp.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Fanna hơi nheo mắt lại trong gió.
Nàng ta nhìn thấy thế giới lộn ngược kia đã dần dần chạm vào mặt đất dưới chân mình - thứ đầu tiên nó chạm đến là "cây thế giới" to lớn đến kinh ngạc, tán cây của nó bây giờ đã chạm vào bê mặt quả đất, đó từng là nơi người khổng lồ biến mất lúc sau cùng, mà bây giờ, nơi đó đã trở thành "điểm tiếp xúc" lần đầu tiên của hai thế giới lần; thứ tiếp xúc sau đó là quần sơn phía xa, núi sông trong rừng và dãy núi cuối sa mạc xảy ra tiếp xúc, ở đó bây giờ đang bùng nổ tia chớp kéo dài liên tục, dường như đang lên men một cơn bão đủ xé nát thế giới.
Biển lửa lan rộng trên đỉnh đầu nàng ta, nàng ta có thể thấy thế giới tươi tốt đang bị chia năm xẻ bảy trong ngọn lửa - mà điều tương tự cũng đến với sa mạc dưới chân nàng ta.
Nhưng sự "va chạm' của hai thế giới đang trở nên ngày càng chậm hơn, như thể có một lực lượng nào đó đang cưỡng ép trì hoãn tiến trình của nó và can thiệp vào ngày tận thế này. Fanna cúi đầu, nhìn quả cầu sáng rực rỡ trong tay mình - ngọn lửa nho nhỏ đang lưu chuyển trên bê mặt mặt trời, rồi hào quang phụt ra từ trong ngọn lửa từng chiếu sáng một nên văn minh huy hàng xán lạn trước Thời đại Biển Sâu.
Cho đến hôm nay, nắng vẫn còn đó.
Nàng ta lại ngẩng đầu lên và nhìn vê chỗ cách mình không xa.
Cây thủ trượng khổng lồ kia vẫn lặng lẽ cắm trong cồn cát. Biển lửa treo ngược trên bầu trời chiếu sáng thân trượng và đầu trượng xù xì giống như thân cây và đá. Ánh lửa lưu chuyển trên bê mặt giống đá của nó, trong quang ảnh phản chiếu ra vô số chữ viết được người khổng lồ khác lên.
Trong sự bàng hoàng, Fanna dường như đọc hiểu được chúng - Nàng ta nhìn từng dòng chữ và ký hiệu tỉ mỉ bên trên, như thể nghe thấy giọng nói trâm thấp và ôn hòa của người khổng lồ vẫn đang thuật lại bên tai mình.
"... Tại đây, bọn họ đã học được cách sử dụng lửa.
"Tại đây, bọn họ đã phát hiện ra bí quyết trồng trọt.
"Tại đây, từng có một trận lũ lụt — nước tràn vào đất liền, mang đến chết chóc và hoảng loạn, nhưng rồi lại để lại mảnh đất màu mỡ...
"Bọn họ đã học được cách đóng tàu...
"Bọn họ đã học được cách lợi dụng sức mạnh của sấm sét..."
Fanna từ từ đến gân cây thủ trượng, ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng trống cuối cùng ở đầu cuối của nó.
Nơi đó bây giờ đã không còn trống nữa.
Từ lúc nào đó, người khổng lô đã khắc dòng chữ viết cuối cùng lên đó - Thần linh ghi chép lịch sử đã hoàn thành ghi chép cuối cùng trên cột biên niên sử của ông ấy:
"Taurijin và lữ khách đã hoàn thành cuộc hành trình cuối cùng."
Một mùi lạ và một âm thanh xào xạc đáng lo ngại từ xa truyền đến, nhiệt độ khác thường đang lưu chuyển trong không khí và ngưng tụ trong vô hình.
Fanna quay người lại và nhìn theo một hướng nhất định mà nàng ta cảm nhận thấy.
Nàng ta nhìn thấy những luồng ánh sáng đó đang không ngừng hội tụ - Trong ngọn lửa cuồng nộ và quang ảnh méo mó do sự va chạm của hai thế giới gây ra, những luồng ánh sáng hỗn loạn chui vào nơi này từ một loại "khe hở" nào đó. Những luồng ánh sáng đó dần dần tản mát ra nhiệt lượng nóng bỏng, đồng thời hội tụ thành một quả cầu lửa ngày càng lớn trên bầu trời cách đó không xa.
Quả cầu lửa bắt đầu phơi ra hình thái tựa như mặt trời. Bên rìa của nó rung chuyển, phân hóa ra dòng lửa phun trào. Nó bắt đầu lơ lửng giữa hai thế giới giống như mặt trời, mặc sức giải phóng ra uy áp và sóng nhiệt làm người ta bất an - Sau đó, nó dần dần hạ xuống độ cao trên sa mạc và từ từ quay mặt thật của nó về phía Fanna.
Vô số xúc tu xoắn xuýt xếp chồng lên nhau ẩn giấu trong lớp vỏ ngoài của mặt trời rực rỡ. Những con mắt không giống con người giữa xúc tu thờ ơ nhìn chăm chú thẩm phán quan đứng cạnh cồn cát.
"Quỳ xuống."
Hậu duệ của thần linh nói.