Chương 639: Nghênh Hướng Tà Dương
Chương 639: Nghênh Hướng Tà DươngChương 639: Nghênh Hướng Tà Dương
"Mặt trời" xâm phạm thế giới từ từ hạ xuống - Nó không thể so sánh với mặt trời thật, nhưng vẫn to lớn như một ngọn đồi và toát ra uy năng khủng khiếp.
Nó lơ lửng cách mặt đất cực gần, trông gần như đã hoàn toàn "hạ xuống" bề mặt quả đất, ngọn lửa phụt ra bên rìa nó liếm vào mặt đất. Mà dưới sự chiếu sáng của nó, cát đá dân dần tan chảy và hóa thành dòng dung nham, không khí vặn vẹo trong cái nóng như thiêu đốt, cuốn lên những làn sóng nhiệt trên dòng dung nham dần chảy. Những viên đá lớn nhỏ dường như cũng chịu sự nhiễu loạn của uy năng vô hình, trôi nổi xung quanh "con cháu mặt trời", hóa thành vệ tỉnh nóng bỏng chuyển động xoay quanh nó.
'Nhật luân rơi xuống' khổng lồ sử dụng vô số nhãn cầu lạnh lùng bên trong nó nhìn chằm chằm vào phàm nhân gần như có thể được mô tả như một hạt bụi trước mặt, lặp lại mệnh lệnh ngắn gọn kia một lần nữa —
"Quỳ xuống."
Đó là một uy áp hoàn toàn khác với tồn tại siêu phàm bình thường hoặc cá thể dị đoan. Đó là uy năng do Cổ thần làn tràn ra - Quả câu lửa dị dạng này là hậu duệ thực sự của mặt trời đen. Bản thân lời nói của nó có giá trị hơn mười triệu câu thần chú và bí thuật.
Fanna cảm thấy cơ thể mình gần như muốn bốc cháy, ngọn lửa thiêu đốt dường như đang chảy trong cơ thể nàng ta, ngay cả luồng không khí bản thân hít thở cũng trở thành một phần của ngọn lửa.
Nhưng nàng ta chỉ im lặng cúi đầu liếc nhìn quả cầu nhỏ sáng rực trong tay mình.
Một lúc sau, nàng ta cẩn thận đặt nó vào người, rồi lại quay người trong im lặng, đi vê phía cây thủ trượng khổng lồ cắm sâu trong cồn cát - Nàng ta đưa tay trái ra về phía nó, dùng sức kéo nó ra từng chút một, sau đó vác nó lên vai.
Cây thủ trượng của người khổng lồ lớn quá mức đối với một người phàm. Cho dù là Fanna khi vác cây thủ trượng, cũng không giống mang một món vũ khí, ngược lại giống vác một cây đại thụ hơn.
Nhưng nàng ta không hề để tâm đến điều này, món "vũ khí" nặng nề này vừa vặn đối với nàng ta.
Nàng ta quay người, tay phải nắm chặt thanh kiếm khổng lồ do hàn băng kết thành, tay trái giữa chặt cây thủ trượng vác trên vai, bình tĩnh nhìn chằm chằm "mặt trời" rơi xuống mặt đất kia.
"Ngươi từ chối rồi," Con cháu mặt trời phát ra một loạt tiếng rít và run rẩy ồn ào, ý niệm của nó thâm nhập thẳng vào não Fanna: "Nhưng ngươi phải giao ra Hằng tinh đó."
Gió trong sa mạc càng lúc càng mạnh, từng trận cuồng phong không ngừng nghỉ dường như muốn cuộn lên toàn bộ sa mạc, cuồng nộ trong đường nứt cuối cùng giữa hai thế giới. Cát bụi xa xa bay lên trong gió mạnh, tựa như một bức tường màu vàng đất cao ngất trời đang dần di chuyển về phía đây.
Fanna ngẩng đầu lên trong cơn gió mạnh, liếc nhìn thế giới khác đã ngừng rơi xuống trên bầu trời và bình tĩnh hỏi: "Là ngươi đang quấy nhiễu trận... va chạm này?"
"Ngươi đang cố gắng kêu gọi lực lượng phương xa - nhưng không ai có thể giúp ngươi,' "Mặt trời" rơi xuống đất một lần nữa phát ra tiếng rít và tiếng ồn run rẩy: "Ta đã cắt đứt liên lạc giữa hai thế giới, bây giờ ngươi bị mắc kẹt trong sa mạc này, không ai có thể nghe thấy tiếng nói của ngươi, Kẻ soán hỏa không thể, Nữ vương Leviathan cũng không thể, chống cự là vô ích... giao nó ra đi, ta có thể thả ngươi đi.
Fanna không đáp lại hậu duệ của Cổ thần, nàng ta chỉ hơi nheo mắt trước cơn gió ngày càng dữ dội.
Quả thực, nàng ta không còn liên lạc được với thế giới bên ngoài, thuyền trưởng hay Nữ thần Bão Tố - Mặc dù bên tai vẫn vang lên tiếng sóng biển êm dịu và ấn ký do ngọn lửa linh thể để lại vẫn cháy bỏng trong cơ thể mình, nhưng nàng ta đã không thể nghe thấy "đầu nguồn" của chúng.
Lực lượng lúc hai thế giới va chạm đã bị dẫn truyền vào bình phong ngăn cách, biến sa mạc thành một chiếc lồng kín. Mà điều khiển tất cả những điều này rõ ràng là... thứ báng bổ trước mặt.
Gió mạnh bắt đầu tụ lại, bức tường cát vàng dâng lên từ xa đang nghiền ép đến từng chút một dưới sự lôi cuốn của cuồng phong. Đó là một cơn bão kinh hoàng, trong lực lượng không ngừng tích góp, vô số cát bụi đang lao nhanh cuồn cuộn hệt như những cơn sóng khổng lồ trong bức tường cát vàng.
Fanna hít một hơi nhẹ nhàng, vật chất giống như tro bụi bay theo hơi thở của nàng ta vào trong không khí.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào con cháu mặt trời trên mặt đất nơi xa, trong đôi mắt đang phản chiếu ảo ảnh của bão và lửa.
Nàng ta đặt cây thủ trượng khổng lồ trên vai xuống, sau đó cất bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mặt trời báng bổ - Cây thủ trượng và thanh kiếm khổng lồ kéo ra những khe rãnh dài thườn thượt trên mặt đất, trong thoáng chốc, lại tựa như những đường ký hiệu khắc trên đất.
Nếu người khổng lồ ở đây, có lẽ ông ta sẽ thật sự khắc xuống câu thế này —
Sau ngày tận thế, người lữ hành khởi động công kích về phía mặt trời xâm phạm.
Nhưng người khổng lồ đã không còn nữa, lịch sử của thế giới này đã kết thúc - Cơn gió mạnh đã xóa sạch khe rãnh dài để lại phía sau Fanna, cát bụi bay lên trời khép lại sau lưng nàng ta như một tấm màn khổng lồ.
Bước chân của nàng ta ngày càng nhanh hơn, dần dần hóa thành đòn tấn công trước giờ chưa từng có.
Con cháu mặt trời sẽ cảm thấy kinh ngạc không? Có lẽ trong toàn bộ nhận thức của nó, danh mục như "một người phàm phát động tấn công hậu duệ của Cổ thần" chưa bao giờ xuất hiện - Nhưng liệu một sinh vật giống như nó, có những cảm xúc giống con người không?
Fanna rất tò mò về điều này, nhưng nàng ta không cách nào biết được câu trả lời, nàng ta chỉ biết rằng "mặt trời" kiêu hãnh cuối cùng đã có phản ứng.
Từng tầng sóng nhiệt đan xen thành một lớp mạ ánh sáng đúc thành như tổ ong trên bề mặt mặt trời, ngọn lửa bùng lên và bốc lên trong không trung, ánh nắng chết người thiêu đốt cơ thể nàng ta, cố gắng giết chết nàng ta trên đường lao tới.
Tuy nhiên, cơn bão cát bụi từ nơi tận cùng trái đất đã dần khép lại xung quanh nàng ta, hóa thành một bức bình phong che chể có thể tạm thời chống lại ánh nắng mặt trời.
Fanna dùng hết sức lực chạy về phía trước, vừa chạy vừa từ từ giơ thanh kiếm khổng lồ và cây trượng dài trong tay lên. Nàng ta hít thở trong làn sóng nhiệt rực lửa, theo mỗi hơi thở, tro bụi cũng bay lên không trung.
Nàng ta cảm thấy như mình đang cưỡi gió rẽ sóng.
Một giọng nói tựa như vang lên nơi đáy lòng nàng ta. Nàng ta đã không còn phân biệt được đó là giọng của chính mình hay là giọng nói của Nữ thần Bão Tố hay là giọng nói của thuyền trưởng. Nàng ta chỉ biết rằng, giọng nói này đang nói với nàng ta rằng —
Biển cát cũng là biển.
Nàng ta phải dấy lên một cơn bão trên biển rộng.
Bởi vì nàng ta là Thánh đồ của Bão Tố.
Trong cơn gió mạnh, bức tường cát vàng khép lại, bóng dáng Fanna biến mất trong cơn bão cát tráng lệ, như thể bị cát vàng nuốt chửng trong chớp mắt, lại giống như hòa nhập với cơn gió mạnh.
Giữa hai mảnh đất va chạm với nhau chỉ còn lại một cơn bão sa mạc cao ngàn mét gần như kết nối hai thế giới, lao về phía trước với tiếng nổ vang rung chấn đại địa.
Trong cơn bão cát to lớn, một mũi tên sắc nhọn bay lên thật cao, sau một giây tạm dừng, thì ùn ùn hướng về phía "con cháu mặt trời" xâm nhập.
Hôm nay, nàng ta muốn thử dập tắt vâng mặt trời này.
Trùng kích dường như đủ xé toạc toàn bộ trái đất lập tức nổ ra.
Gió bão khổng lồ băng qua sa mạc co lại thành một mũi tên, đụng thẳng trực diện vào bề mặt của "mặt trời". Người sau thì cấu tạo ra một quầng sáng rực rỡ ngay trước khoảnh khắc va chạm xảy ra - quầng sáng phát nổ một cách đáng kinh ngạc trong quá trình va chạm, kéo theo đó là một trận mưa rào vật chất mang tính hủy diệt.
Toàn bộ sa mạc dường như bị đốt cháy trong vụ nổ này, làn sóng lửa kinh hoàng đã quét sạch tất cả những cồn cát và tảng đá gần đó chỉ trong tích tắc, khiến những tảng đá gồ ghề tan chảy và chảy đi, lấp đầy những khe rãnh và hố sâu trên mặt đất. Trong vụ nổ lớn của "quầng sáng mặt trời", cơn bão cũng bị xé tan tành và phân tán, cơn gió dữ dội đột ngột hóa thành luồng khí lưu hỗn loạn, tràn ra và tản mạn giữa đất trời; cát vàng ngưng tụ thành tường và hóa thành mũi tên sắc nhọn chia năm xẻ bảy trong sóng nhiệt, một phần rơi xuống đất, một phần lại dường như mất đi trọng lực và bị ném vào giữa hai thế giới, tụ tập như những đám mây xung quanh Celantis lộn ngược.
Sau một khoảng thời gian không xác định, cát vàng xung quanh điểm trùng kích mới bị cơn gió hỗn loạn thổi bay đi.
Một chùm tia sáng đầu tiên xuất hiện trong lớp bụi đang dần phân tán.
Con cháu mặt trời vẫn tồn tại - hào quang của nó đã mờ đi,'quầng sáng mặt trời giả" cấu tạo vội vàng chống đỡ trùng kích của cơn bão trong vụ nổ, nhưng cũng đã xé nát một phần bản thể của nó. Giờ đây, những xúc tu cuộn tròn bên trong vỏ ngoài ngọn lửa của nó xoắn lại và run rẩy bất thường, một thứ màu đỏ vàng như ngọn lửa lưu chuyển lại giống như huyết dịch từ giữa lớp vỏ ngoài đang cháy thẩm thấu ra ngoài, trôi nổi trên hồ dung nham xung quanh, vừa chảy vừa cháy.
Vô số con mắt không phải người đảo tới đảo lui giữa những xúc tu đang co giật, tìm kiếm bóng dáng kẻ thù sau khi cát bụi tản đi.
Bóng dáng kia xuất hiện trước một miệng hố hình quạt sau chấn động cách đó không xa.
Fanna lặng lẽ đứng đó, không khí xung quanh người vặn vẹo trong làn sóng nhiệt, làn gió nhẹ cuối cùng đang tiêu tan từ đầu thanh kiếm dài của nàng ta.
Nàng ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn con cháu mặt trời ở phía xa.
Giây tiếp theo, cơ thể nàng ta tan biến trong gió và hóa thành vô số tro bụi bay lả tả, nhẹ nhàng rải rác khắp mặt đất dưới ánh nắng.
Một quả cầu nhỏ phát ra hào quang sáng chói rơi xuống trong không khí và rơi trên chỗ tro bụi vẫn còn nóng bỏng.
".. Suy cho cùng là một phàm nhân, nhưng đáng được tôn kính.”
Con cháu mặt trời phát ra tiếng rung mơ hồ, sau đó từ từ bay lên cao, điều khiển một lực lượng vô hình, dự định lấy đi "Hằng tinh viễn cổ" rơi trong đống tro tàn.
Hằng tinh đó vẫn không nhúc nhích.
"... Hửm?"
Lân đầu tiên, hậu duệ của Cổ thần có chút bối rối.
Giây tiếp theo, một cơn gió bất chợt quét qua bãi cát vàng, cuốn theo tro bụi vương vãi trên mặt đất!
Ngọn lửa màu u lục từ trong tro tàn chậm rãi hiện ra, sau đó gân như trong nháy mắt bốc cháy rực rỡ. Một loại quang ảnh hỗn loạn không tên nào đó lướt qua đống tro tàn, tựa như đang tái tạo linh hồn, hóa thành hình thể hư ảo, rồi sau đó tất cả tro bụi lơ lửng giữa không trung dưới sự dẫn dắt của ánh lửa màu u lục, đồng thời nhanh chóng ngưng tụ, định hình lại, lấy lại màu sắc và kết cấu - Gần như chỉ trong vòng vài giây, chúng ngưng tụ lại thành hình dáng của Fanna.
Thậm chí ngay cả bộ giáp bị hư hỏng cũng được phục hồi theo ngọn lửa màu u lục lướt qua - giống như quay ngược thời gian.
Fanna cúi xuống, đưa tay nhặt lấy thanh trường kiếm và cây thủ trượng, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mặt trời giả vẫn đang bùng cháy kia.
Nàng ta nhìn thấy những xúc tu đang co giật của nó và chất màu đỏ vàng chảy ra từ vỏ ngoài ngọn lửa.
Một nụ cười hiện lên khóe miệng nàng ta.
"Hóa ra ngươi cũng sẽ chảy máu —"
Nàng ta bước về phía trước.
Gió mạnh lần nữa quét qua bầu trời và mặt đất, cát vàng lại nổi lên trong cơn bão.
"Vậy câu hỏi tiếp theo - Ngươi có biết sợ không?”