Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 644 - Chương 643: Sau Khi Vạn Vật Mất Đi

Chương 643: Sau Khi Vạn Vật Mất Đi Chương 643: Sau Khi Vạn Vật Mất ĐiChương 643: Sau Khi Vạn Vật Mất Đi

Dư âm của vụ nổ lớn đưa tới rung chấn lặp đi lặp lại giữa hai thế giới, cơn gió hỗn loạn cuốn lên làm xáo trộn mái tóc dài màu trắng bạc của Fanna. Nàng ta giơ tay lên che gió cát trước mắt, nhìn con tàu ma đang cháy rực với ngọn lửa từ từ hạ xuống biển cát, rồi lại nhìn thấy con sơn dương đen khổng lồ từ đám mây đi xuống, đi từng bước một đến bên cạnh Thất Hương Hào.

Sau đó, một ngọn lửa giống như sao băng rơi xuống từ boong của Thất Hương Hào, đột nhiên lan rộng âm ầm thành một cánh cửa trước mắt nàng ta, bóng dáng của Duncan bước ra khỏi cửa.

"Thuyền trưởng!" Fanna lập tức tỉnh táo lại, nàng ta bước về phía Duncan, nhưng vừa bước được nửa bước thì cảm thấy cơ thể lắc lư, thiếu chút nữa ngã nhào về phía trước - Tại giây cuối cùng sắp ngã xuống, nàng ta dùng cây thủ trượng người khổng lồ để lại chống đỡ cơ thể, lắc hai lần, cuối cùng ổn định lại.

Duncan bước nhanh tới chỗ nàng ta: "Tình huống thế nào?"

Fanna một tay chống thủ trượng, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, gượng cười: "Lần này hình như... thật sự có chút mệt mỏi."

Sau đó, nàng ta thản nhiên buông thanh trường kiếm trong tay còn lại, rồi lại thò tay vào quần áo, lục tìm "mặt trời" vẫn đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ và ấm áp, hơi run rẩy đưa nó cho Duncan: "Giao cho ngài, đây chính là mặt trời' Taurijin để lại... nguyên vẹn không tổn hao gì."

Duncan lập tức chú ý tới cái tên này: “Taurijin?'

"Đúng vậy, người khổng lô đó... tên Ngài là Taurijn" Fanna khẽ gật đầu: "Ngài là thần ghi lại lịch sử, cách đây rất rất lâu, ngài đã ngã xuống vào ngày Đại hủy diệt xảy đến."

Duncan cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm vào "ngôi sao" viễn cổ tỏa ra ánh sáng ấm áp trong tay Fanna, giữa vô số thăng trầm của suy nghĩ, cuối cùng anh cũng đưa tay ra và cầm lấy quả cầu.

Một cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, ngọn lửa di chuyển chậm rãi trên bê mặt quả cầu nhẹ nhàng liếm vào lòng bàn tay anh - Nhưng bây giờ vẫn còn có một chuyện quan trọng hơn.

Duncan thuận tay ôm "mặt trời" vào lòng, bước tới nắm lấy cánh tay Fanna, tay còn lại câm lấy cây thủ trượng to lớn trông giống như một thân cây xù xì mà người sau đang cầm - Anh có thể nhìn ra được, thiếu nữ xinh đẹp cường tráng này thật sự sắp không cầm cự được nữa.

Fanna cũng không khách sáo, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người thuyền trưởng, đồng thời ngẩng đầu lên liếc nhìn con sơn dương đen khổng lồ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh Thất Hương Hào, trâm ngâm hỏi: "... Đó là 'đại phó ?"

"Làm thế nào cô nhận ra được?" "Hình dáng khuôn mặt, tuy rằng phóng to lên nhiều lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, Fanna nói rồi, lại không khỏi bổ sung thêm: "Ngoài ra, tôi còn có thể dùng đầu óc để suy luận."

"Xác thực là hắn - Ta đã tu sửa long chốt của Thất Hương Hào, rồi lại chia cho hắn một phần ngọn lửa của mình, để hắn có thể khôi phục lại tư thế này trong thời gian ngắn,' Duncan vừa nói, vừa dẫn Fanna về phía cánh cửa lửa vẫn dừng bên cồn cát: "Chỉ tiết cụ thể sau này sẽ thảo luận sau, bây giờ quay lại tàu trước, sự việc vẫn chưa kết thúc."

Như để xác nhận lời của Duncan, trước khi anh dứt lời, tiếng nổ ầm trầm thấp kỳ dị và tiếng rít đáng lo ngại dần dần truyền đến từ xa. Như thể hai cối xay khổng lồ lại bắt đâu nghiền ép xé nhau, rung chấn và tiếng vang lớn đáng sợ vang vọng cùng lúc trong hai thế giới!

Ở chân trời xa xa,va chạm" vốn đã trì trệ một thời gian lại bắt đầu, núi non sụp đổ, mây mù bắt đầu sôi sục. Trên bầu trời, ánh lửa khổng lồ lại xuất hiện ở sâu trong Celantis đã hóa thành phế tích, khu rừng và mặt đất vốn đã bị bóng tối nuốt chửng gần như hoàn toàn dần dần tạo hình lại như thể thời gian đã bị đảo ngược, nhưng trong quá trình tái tạo lại, lại phơi ra đủ tư thế vặn vẹo và đáng sợ - Rồi giây tiếp theo, những khu rừng và mặt đất lần nữa hiện ra và vặn vẹo đó lại nhanh chóng băng giải, một lân nữa bị bóng tối nuốt chứng, toàn bộ quá trình bắt đầu lặp lại nhiều lần, từng bước hướng tới điên cuồng.

Mà xung quanh Fanna, một cơn gió dữ dội đáng sợ lại cuộn lên trong sa mạc vô tận, nhưng lần này không phải do nàng ta điều khiển "gió bão" - Dường như có vô số ảo ảnh gầm thét và hung dữ ẩn giấu trong cơn gió dữ dội đó, mỗi ảo ảnh đều đang kêu la tên người đã khuất. Bức tường bão cát khổng lồ cũng đang hình thành trong gió, ảo ảnh về thành phố và quần sơn mờ nhạt hiện ra trong bức tường.

Sự va chạm và hợp nhất cuối cùng của hai thế giới đã bắt đầu.

Vào giây cuối cùng khi cơn bão ập đến, Fanna được Duncan kéo vào cánh cửa lửa xoay tròn.

Một giây tiếp theo, nàng ta đã đứng trên boong tàu của Thất Hương Hào - Ngọn lửa linh thể rực cháy tạo thành một bức tường bên ngoài con tàu ma, cảnh tượng kinh hoàng khi hai thế giới va chạm biến thành ảo ảnh vặn vẹo và mơ hồ bên ngoài ngọn lửa. Nhưng cho dù cách lớp lửa này, nàng ta dường như cũng có thể nghe thấy tiếng gâm rú mà hai thế giới cùng phát ra, có thể nghe thấy tiếng nổ ầm kinh hoàng khi vạn vật băng giải!

"Tôi tưởng rằng tất cả đều đã kết thúc..." Nàng ta kinh ngạc nhìn thế giới đang vỡ vụn bên ngoài boong tàu, cảm nhận dao động ngày càng mãnh liệt từ boong tàu truyền đến, đột nhiên có vẻ có chút phản ứng không kịp: "Tại sao..."

"Chúng ta chỉ mới tiêu diệt con cháu mặt trời xâm phạm Giấc mơ của kẻ vô danh - nhưng cơn ác mộng của Celantis sẽ không vì vậy mà kết thúc,' Giọng nói của Duncan vang lên từ bên cạnh: "Đây là nơi sâu nhất trong ký ức của chủng tộc Tinh linh, cảnh tượng lúc Đại hủy diệt khắc sâu ở đây - Sự va chạm và mai một của hai thế giới là kết cục định mệnh của cơn ác mộng này."

Sự rung lắc của cả con tàu càng lúc càng dữ dội, Fanna vừa cố gắng đứng vững, vừa mở to mắt nhìn vạn vật băng giải ở phía xa, cuối cùng không nhịn được nói: "Chúng ta nên làm sao để ngăn chặn hết thảy những điều này..." Duncan nghe vậy lại chỉ quay đầu lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: "Ngăn chặn? Ngăn chặn cái gì? Ngăn chặn sự va chạm của hai thế giới? Hay ngăn chặn Đại hủy diệt xảy ra?"

Fanna nghe vậy ngẩn ra, dường như dần dần phản ứng lại.

"Đại hủy diệt đã xảy ra rồi - trong lịch sử chân thực, kể từ khi bắt đầu Thời đại Biển Sâu, nó đã sớm xảy ra và kết thúc, những gì lưu lại ở đây, chỉ là 'ký ức' đã xảy ra từ lâu, chúng ta không thể ngăn chặn nó, cũng không cần thiết phải ngăn chặn nó,' Duncan chậm rãi lắc đầu: "Việc chúng ta phải làm chỉ là ngăn chặn Celantis thôi."

Fanna ngừng nói và chỉ tỏ vẻ trâm tư.

Duncan chậm rãi đi đến mép boong tàu, nhìn về phía xa, nhìn cảnh tượng ngày tận thế thế giới bị hủy diệt.

Sự hợp nhất của hai thế giới bắt đầu rồi - cuối cùng của sự "va chạm, hai mảnh đất treo ngược không thực sự chồng lên nhau về mặt vật lý, mà tan rã trước thời khắc đó; định hình lại và biến dạng hết lân này đến lần khác dần dần hóa thành một loại...'sự vật" đen tối và hỗn loạn nào đó trong giải thể.

Bên trên và bên dưới Thất Hương Hào, xung quanh boong tàu và bên ngoài mạn tàu, rừng núi, sa mạc và sông ngòi trước đó bị xé toạc và nhanh chóng mất đi màu sắc và đường nét rõ ràng, ánh sáng của toàn bộ thế giới đều đang giảm bớt, rồi sau đó, những mảnh vỡ lớn nhỏ dần dần biến thành những "khối" với đường nét hỗn loạn trong bóng tối, những khối này trôi nổi trong bóng tối vô tận, càng va chạm và hòa vào nhau, hóa thành những cái bóng vặn vẹo và quái đản hơn.

Sau đó lại không biết qua bao lâu, giữa vạn vật gân như hoàn toàn chìm vào bóng tối, một luông ánh sáng hỗn loạn và tối tăm đã xuất hiện - phảng phất như linh hồn còn sót lại sau khi thế giới cháy hết và tắt ngúm, phảng phất như chút ánh lửa cuối cùng trong than hồng, luông ánh sáng tối tăm xuất hiện giữa những khối bóng tối kỳ dị, lưu chuyển một cách hỗn loạn trong tầm nhìn của Duncan.

Trong sâu thắm của những luồng ánh sáng tối tăm và hỗn loạn, trong đống đổ nát và phế tích của sự va chạm của thế giới, cuối cùng chỉ còn lại một hình thể miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra đường nét.

Đó là một cái cây khổng lồ.

Nàng ta lặng lẽ trôi nổi trong vực sâu tối tăm, nơi vạn vật đã mất đi; trôi nổi trong thời gian và những năm tháng đã ngừng trôi sau ngày tận thế.

Nàng ta đã chết, chết hoàn toàn khi thế giới va chạm. Sự xung đột giữa pháp tắc và trật tự đã tiêu diệt vạn vật. Thân đã chết trước quá trình này, cây thế giới do thần tạo ra đương nhiên cũng không ngoại lệ - Celantis chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh đã biến mất từ lâu.

Nhưng nàng ta lại không thể chết đi thực sự.

Bởi vì sâu trong ký ức của "Tinh linh", luôn nhớ rằng có một cây thế giới như vậy. Ngay cả khi đó là một Tỉnh linh đã được tái tạo, ngay cả khi đó là một Tinh linh được phục hồi bởi "Thánh chủ biển sâu" trong đêm dài thứ ba - Sau khi tận mắt chứng kiến chân tướng của Đại hủy diệt, Duncan đã mơ hồ ý thức được Thời đại Biển Sâu hiện nay, bản chất của "vạn vật" rốt cuộc là gì?

Không gì có thể thoát khỏi sự xung đột pháp tắc trong sự va chạm của các thế giới, chiến sĩ mạnh mẽ nhất vương quốc không được, cây thế giới do thần tạo ra không được, thậm chí bản thân thần linh cũng không được.

Duncan không biết "Tứ thần" hiện nay, bao gồm "Ngọn lửa thiêu đốt vĩnh cửu Taurijin' rốt cuộc là tôn tại dạng nào. Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn, toàn bộ Thời đại Biển Sâu hiện nay, nói đúng ra kỳ thực đều chỉ là sản phẩm sau đêm dài thứ ba, Thánh chủ biển sâu đã hôi phục từ "bản thiết kế”.

Đều là than hồng.

Duncan im lặng nhìn chăm chú đến Celantis đang trôi nổi yên bình trong bóng tối, nhìn chăm chú vào hài cốt của nàng ta và những cái bóng hỗn loạn từng là quê hương của một chủng tộc xung quanh nàng ta.

"Cây thế giới" xuất hiện trong ký ức của chủng tộc Tinh linh, nói đúng ra thì đây thực chất cũng là một bản sao - nhưng nàng ta không thể hiểu được điều này.

Tương tự, nàng ta cũng không nhận ra những "Tinh linh' được tạo hình lại từ "tro tàn”.

Có ánh sáng nhạt dân dần khuếch tán từ đống đổ nát của Celantis.

Những tia sáng nhỏ bé giống như đom đóm, từ hài cốt của cái cây khổng lồ chậm rãi thẩm thấu ra bên ngoài, dần dân hội tụ thành một dòng sông trong hỗn loạn. Dòng sông này uốn khúc, nhẹ nhàng bao bọc lấy chân Celantis. Giống như rất rất lâu về trước, trong khu rừng cố hương của Tinh linh, từng có dòng sông chảy qua đất liền, bồi dưỡng cây thế giới.

Mỗi điểm sáng trong dòng sông là một tâm trí đang ngủ say.

Dưới sự "bồi dưỡng" của dòng sông này, hài cốt của Celantis lại bắt đầu sinh trưởng trở lại - trong trạng thái "thi hài" vẫn còn, các nhánh của cây thế giới bắt đầu mọc lên, vươn dài, rồi từ rìa mọc ra lá trắng xoắn mịn một cách quỷ dị, giống như thây ma đứng dậy từ nấm mồ, muốn bò từ quốc độ của người chết đến trần thế.

Sự chống cự cuối cùng của Ted Leal đã thất bại.

Duncan đưa tay ra về phía trước.

Thất Hương Hào lặng lẽ di chuyển trong bóng tối về phía "cây chết" nhợt nhạt và vặn vẹo đã bị cháy thành tro nhưng vẫn đang phát triển và lan rộng không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment