Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 643 - Chương 642: Đánh Hủy Tà Dương

Chương 642: Đánh Hủy Tà Dương Chương 642: Đánh Hủy Tà DươngChương 642: Đánh Hủy Tà Dương

Đối với Duncan/'Đại hủy diệt" cuối cùng đã không còn là một bí ẩn hoàn toàn chưa được biết đến, sâu trong bức màn cổ xưa dày vô tận, chân tướng cuối cùng cũng hé lộ cho anh một góc - một góc cực kỳ quan trọng.

"Sự va chạm' lẫn nhau của các thế giới đã dẫn đến sự xuất hiện của Đại hủy diệt, mà hiện tượng "không tương thích" giữa các thế giới khác nhau đã làm biến dạng phế tích sau va chạm thành Thời đại Biển Sâu kỳ quái và nguy hiểm như hiện nay, cảnh tượng tồn tại ở nơi sâu nhất cơn ác mộng của Celantis này là một ảnh thu nhỏ của trận va chạm đó.

Nhưng cũng chỉ là một ảnh thu nhỏ - xảy ra sự va chạm tuyệt đối không chỉ có hai thế giới này.

Duncan có thể cảm giác được, khi bản thân "hiểu" được những chân tướng này, một số thay đổi đang diễn ra và những thay đổi này đang xảy ra với mình.

Vừa rồi có một khoảnh khắc, anh thậm chí còn cảm giác được vạn vật trước mắt đều đã hóa thành... sắc thái hỗn độn và hư vô. Ở chỗ sâu của sắc thái đó anh nhìn thấy bản chất của thế giới, nhìn thấy chúng đều là ánh sao lung lay dao động, từng cụm ánh sao nhạt đều do thông tin trừu tượng mô tả cấu thành;

Anh lại nhìn thấy vạn vật đều nằm vào điểm giới hạn của sự sụp đổ từ từ, bản chất của mâu thuẫn lẫn nhau khiến chúng kéo dài sự sụp đổ và tổ chức lại ở chỗ sâu của thông tin. Anh dường như hiểu được mặt thật của toàn bộ thế giới và gần như tìm thấy "lời giải duy nhất" cho mọi mâu thuẫn và mất cân bằng...

Nhưng điều đó chỉ là một khoảnh khắc.

Anh dường như vẫn thiếu thứ gì đó, thiếu một "tham số" quan trọng nhất.

Lý trí của Duncan trở lại hiện thực, anh chớp mắt, cảm thấy như có vô số âm thanh đang nổ âm trong đầu, sau đó những tiếng nổ ầm đó dần dần đi xa, anh cũng dần dần khôi phục suy nghĩ.

Bản thân đã hiểu bản chất của Đại hủy diệt, hiểu được tại sao Thời đại Biển Sâu hiện nay hình thành... Nhưng "tham số mấu chốt" còn thiếu là gì? Bản thân đã hiểu được chân tướng của thế giới, vậy còn điều gì mà bản thân vẫn chưa hiểu đây?

Trong đầu Duncan vẫn lưu lại ấn tượng mạnh mẽ về việc nhìn thấy mặt thật của thế giới vừa rồi, đồng thời không khỏi nghĩ về những vấn đề trừu tượng và khó giải thích này. Nhưng rất nhanh, anh cưỡng bức kiểm soát suy nghĩ của mình và chú ý đến ánh mắt lo âu mà Lucrecia ném tới.

Bây giờ không phải lúc tiếp tục suy nghĩ về những vấn đề đó.

"Không có gì, chỉ là chợt hiểu ra một số chuyện thôi." Anh xua tay, sau đó quay đầu, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài mạn tàu. Thất Hương Hào đang di chuyển trên bề mặt của bức màn ánh sáng được tạo thành từ ánh sáng mặt trời giả. Ngọn lửa linh thể rực cháy đang nhanh chóng lan rộng trên bức màn ánh sáng này, ăn mòn và nóng chảy xuyên thủng rào cản nhìn có vẻ mạnh mẽ này. Sự tác động lẫn nhau của các lực lượng dấy lên từng cơn bão do ánh sáng và ngọn lửa cấu thành tại nơi xa.

Nhưng nhìn có vẻ như muốn xuyên thủng hoàn toàn "bức tường ánh sáng" này vẫn phải mất một ít thời gian.

Trừ khi... bản thân rào cản này đột nhiên xuất hiện một "điểm yếu”...

Dưới màn ánh sáng và biển lửa, trong thế giới vô danh bị cát vàng bao phủ, một cơn bão sa mạc lần nữa hình thành, trong sâu thẳm cơn bão, một tia chớp khổng lồ lại bùng nổ lần nữa.

Cơn gió mạnh quét qua toàn bộ sa mạc lại lần nữa tiêu tán, trong luồng khí lưu hỗn loạn và không trật tự, bức màn do cơn bão hình thành chia năm xẻ bảy, cát bụi vương vãi trên mặt đất.

Mà trong sương bụi dân dần mỏng đi, một vòng "ánh sáng mặt trời" ngày càng mờ nhạt đang dần hiện ra. Nó trôi nổi trên hô dung nham tràn ra giàn giụa, bề mặt sáng tối bất định và co phồng không thôi mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Gió nhẹ nổi lên, tro bụi tụ lại và dân dân tạo hình.

"Ngươi đến cùng là cái quái gì?!?!"

Tiếng gầm rú run rẩy hỗn loạn cuối cùng lại vang lên, ngôn ngữ mà con người không thể hiểu được trộn lẫn trong tiếng ồn đáng sợ. Dưới lớp vỏ hào quang mặt trời giả, vô số nhãn câu của con cháu mặt trời run rẩy dữ dội, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang bước ra từ đống tro tàn.

Tiếng gầm của nó cuối cùng xuất hiện... cảm xúc giống con người, đó là sự tức giận.

Fanna chậm rãi giơ thanh cự kiếm lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú "mặt trời" rơi xuống trên mặt đất phía trước mặt, chậm rãi nói: "Chung quy chỉ là hợp chất dẫn xuất của Cổ thần, cũng không mạnh đến thế."

Con cháu mặt trời phớt lờ nàng ta và tiếp tục lặp lại: "Ngươi rốt cuộc là cái quái gì?!"

Fanna cuối cùng cũng cúi đầu xuống và liếc nhìn cơ thể mình.

Làn tro tàn cuối cùng đang dần quay trở lại cơ thể nàng ta dưới sức hút của ngọn lửa linh thể. Nàng ta có thể cảm nhận được các giác quan của mình đang dần hồi phục từ trong tê liệt, huyết dịch đang xuất hiện và bắt đồng lưu chuyển trở lại, một trái tim - một trái tim giống như con người, đã khôi phục nhịp đập trong lông ngực của bản thân.

Nàng ta thậm chí có thể cảm nhận được quá trình định hình lại trái tim.

"Một đống tro tàn thôi." Nàng ta nói nhẹ nhàng khi cất bước đi vê phía trước.

"Tro tàn? Không... Ngươi căn bản không phải tro tàn gì!" Rung động khàn khàn trầm thấp của con cháu mặt trời từ xa truyền đến: "Không gian thứ... ngươi có khí tức của không gian thứ, ngươi là bóng ma không gian thứ lọt đến thế giới hiện thực - Ngươi rốt cuộc là cái quái gì?!"

Fanna đột ngột dừng lại. Trong mắt nàng ta hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là suy tư, sau đó, nàng ta dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó, trầm ngâm nói: "Ngươi nói, ta là một bóng ma không gian thứ?"

Con cháu mặt trời không trả lời nghi vấn của nàng ta, mà chỉ phát ra một loại tiếng ôn hỗn loạn trâm thấp làm người ta bất an. Ngọn lửa và ánh sáng lại hội tụ lần nữa, tu bổ và định hình lại tâng “hào quang” trên bê mặt của nó.

Fanna không quan tâm, nàng ta không hề mong đợi sẽ nhận được tất cả câu trả lời từ vật báng bổ này, hay nói cách khác, bản thân nàng ta đã có được câu trả lời.

Đúng vậy, theo định nghĩa, nàng ta mới là một bóng ma không gian thứ - là lực lượng của không gian thứ đã định hình lại đống tro tàn hơn mười năm trước thành "Fanna", mà trong quá trình định hình lại đó, trên bản chất nàng ta đã là một tạo vật của không gian thứ.

Do đó,'sự tồn tại trở về từ không gian thứ" hẳn sẽ trông như nàng ta thế này.

"Vậy... hóa ra thuyên trưởng là một dạng tồn tại khác..."

Fanna nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng ta ngẩng đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào "mặt trời" trên mặt đất phía xa.

Con cháu mặt trời chú ý tới ánh mắt của nàng ta, cảm nhận được trong ánh mắt này mang ý nghĩa làm người khác bất an, bề mặt của nó phông lên rồi co lại, bắt đầu phát ra rung động trâm thấp, tựa như đang uy hiếp, lại tựa như cảnh cáo.

Fanna lại cười lớn, không mảy may để ý đến sóng nhiệt hình thành và ập đến xung quanh, cũng như "ánh nắng" chết chóc đang dần tập trung trên người con cháu mặt trời.

"Ngươi cũng sẽ sợ hãi." Nàng ta thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười nói.

Sau đó, bầu trời bị đốt cháy.

Một biển lửa nhấp nhô lên xuống như đại dương, cuồn cuộn sôi trào như gió bão đột nhiên xuất hiện, gần như trong nháy mắt bao phủ một phần ba bầu trời. Ngọn lửa trong chốc lát xua tan tâng mây và sương mù giữa hai thế giới, đồng thời bắt đầu dần dần lõm về phía mặt đất bên dưới và chùng xuống.

Một cái bóng khổng lồ xuất hiện từ giữa biển lửa, rồi dân dân nghiền ép xuống như muốn xuyên thủng bầu trời. Trong khi cái bóng khổng lồ tiếp tục tiến vào, từng tâng "ánh nắng" màu vàng nhạt thoáng hiện bên rìa biển lửa trong thời gian ngắn, dường như muốn định hình lại kết giới, ngăn chặn cuộc "xâm phạm' này. Nhưng trong giây tiếp theo, những ánh sáng mặt trời đó lại vỡ tan như thủy tinh - Theo tiếng rạn nứt hư ảo, con tàu khổng lồ cuốn theo ngọn lửa cuối cùng từ trên trời giáng xuống.

Con cháu mặt trời phát ra một loạt tiếng gầm hỗn loạn. Nó bàng hoàng phát hiện rằng kết giới mà bản thân chú tâm xây dựng vậy mà đã bị ngoại lực đốt thủng tự lúc nào không hay, thậm chí ngay cả ngọn lửa trên kết giới cũng đã không còn tuân theo mệnh lệnh của bản thân nữa. Rồi sau đó, nó bị con tàu khổng lồ từ trên trời giáng xuống kia thu hút "tâm mắt".

"Vỏ ngoài" do ngọn lửa và ánh sáng đúc thành mở ra, những xúc tu chồng chất bên trong vỏ bất giác vươn dài và giãn ra dưới ánh nắng. Từng con mắt không giống con người hướng về phía bóng hạm của Thất Hương Hào. Chúng nhìn chằm chằm vào chùm ánh lửa đó, nhìn chằm chằm vào một bóng người trong chùm ánh lửa.

Chân lý đã đến.

Một giọng nói từ trên trời truyền tới: "Ngươi nhìn thấy ta rồi."

Thế là, ngọn lửa trên vỏ ngoài của con cháu mặt trời bỗng nhiên nhiễm lên một tầng u lục - ánh lửa màu u lục giống như sinh vật sống, bắt đầu lan tràn toàn thân hợp chất dẫn xuất của Cổ thần, đồng thời đốt cháy và chuyển hóa nó từ trong ra ngoài chỉ trong chớp mắt.

Nhưng nó không hề bị đốt thành tro tàn ngay lập tức - Trong sự đốt cháy nhanh mạnh của ngọn lửa linh thể, nó vậy mà lại vùng vẫy từ mặt đất trôi lơ lửng lên, sau đó đột nhiên lao lên trời.

Gần như cùng lúc đó, mũi tàu Thất Hương Hào phụt ra một luồng lửa sáng rực.

Đó là một ngọn lửa hình cung màu vàng kim - Ngọn lửa lao từ mũi con tàu ma lên trời như một vụ phun trào, không chút do dự lao về phía con cháu mặt trời đang kéo ra đuôi lửa thật dài như sao băng rơi ngược, rồi trong nháy mắt đánh xuyên qua nó.

Tuy nhiên,"quả cầu lửa" đó vẫn không chết đi, nó chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi lại vùng vẫy tiếp tục bay lên trời.

Nó gần như sắp thoát khỏi thế giới này.

Nhưng ngay khoảnh khắc quả cầu lửa đó sắp hóa thành một hư ảnh ở rìa bầu trời, một ảo ảnh khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên đường trốn thoát của nó.

Đó là một con sơn dương đực đen kịt.

Ngài to lớn như một ngọn núi, lơ lửng tại đường chân trời như đám mây đen. Giữa hai sừng ngài có sấm sét hư ảo nhảy ra, nhưng trong hai mắt lại phản chiếu một mảng ánh lửa màu u lục. Thân thể ngài hội tụ thành hình từ trong biển lửa linh thể lưu chuyển trên bầu trời, đồng thời phơi ra tư thái hỗn độn bất định - Ngài hơi cúi đầu về hướng Thất Hương Hào, sau khi im lặng chào hỏi, tức khắc chuyển hướng ánh mắt về phía quả cầu lửa đang cố gắng trốn thoát khỏi nơi này.

Con sơn dương đực lùi lại vài bước trong đám mây, sau đó cúi đầu và đột ngột tăng tốc - biển lửa tụ lại sau lưng ngài lại lan tràn một con đường dưới chân, ngài bắt đầu chạy băng băng dọc theo con đường lửa này, giống như một ngôi sao rơi đen từ trên mây rơi xuống, trong nháy mắt liền tăng nhanh tốc độ đến mức mắt thường không thể bắt kịp, sau đó đụng mạnh vào quả câu lửa đang không ngừng tăng tốc bay lên không.

Nổ tung và trùng kích cực lớn làm vỡ nát tâng mây cuối cùng còn sót lại giữa hai thế giới, thậm chí còn đánh nát quần sơn xa xa và một phần mặt đất đã lung lay muốn sụp đổ. Quả cầu lửa bay lên không tan rã trong lần va chạm này, mảnh vỡ lớn nhỏ ngay lập tức hóa thành bụi bặm trong sự thiêu đốt của ngọn lửa màu u lục. Rồi lại có một "lõi" tỏa sáng lấp lánh khác từ trên trời rơi xuống, nhưng ngay khi rơi được nửa đường, nó đã bị nuốt chửng bởi ngọn lửa linh thể hiện ra một cách vô căn cứ, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu. Sơn dương đen bước ra khỏi cơn bão lửa do vụ nổ lớn gây ra, ngài đi từ đám mây xa xôi xuống mặt đất và hạ xuống trước mặt Fanna cùng với Thất Hương Hào.
Bình Luận (0)
Comment