Chương 645: Khôi Phục Lại Bình Yên
Chương 645: Khôi Phục Lại Bình YênChương 645: Khôi Phục Lại Bình Yên
Ngọn lửa bốc lên.
Tựa như một ngọn núi lửa phun ra từ trong bóng tối, hài cốt cuối cùng của cây thế giới ngay lập tức hóa thành tro bụi và ảo ảnh trong lửa. Rồi sau đó ngọn lửa lại uốn khúc di chuyển, hóa thành một biển lửa vô biên trong không gian bóng tối và hỗn loạn - biển lửa đốt mòn ranh giới cuối cùng của Giấc mơ của kẻ vô danh và đưa vạn vật trở về "đúng vị trí" trong chiều không gian thực.
Biển vô biên xuất hiện, nước biển vô biên dấy lên những làn sóng mịn màng trong ngọn lửa nhấp nhô. Bầu trời xuất hiện, xua tan bóng tối phía trên ngọn lửa, dân dần trở nên sáng hơn. Thành bang xuất hiện, nó hình thành một thực thể vững chắc trong sự trào dâng của ngọn lửa, rồi dần dân thắp sáng từng ngọn đèn khi ngọn lửa lui dần.
Toàn bộ thế giới dường như "nổi lên" từ bóng tối, dần dần hiện lên từ trong biển lửa, lân nữa giao hòa cùng chiều không gian thực. Duncan đứng trên mũi tàu của Thất Hương Hào quan sát tất cả những điều này, không biết sao, anh đột nhiên nhớ tới truyền thuyết cố xưa của Tỉnh linh - Trong giấc mơ ban đầu của Tát Tư Lạc Ca, vạn vật trần thế được đắp nặn thành hình từ trong sự hỗn loạn đen tối.
Cảnh tượng trước mắt giống như "Kỷ sáng thế" trong truyền thuyết tái diễn ra lần nữa.
Mà tại cuối Kỷ sáng thế, mặt trời xuất hiện trên mặt biển xanh bao la.
Ngọn lửa dần lui đi lúc nào không hay, ánh nắng sớm mai hoa mỹ và tráng lệ đang lan tỏa từ một chỗ cực xa, bao trùm lấy biển cả vô biên, cùng với Lightwind Harbor đang dần thức giấc dậy vào buổi sáng sớm. Cơn ác mộng lui đi, mọi thứ từng bị cơn ác mộng nuốt chửng đều sẽ trở lại thế giới hiện thực khi mặt trời mọc lên - những thứ từng xuất hiện trở lại trong giấc mơ trong thời gian ngắn, giờ đây cũng đã trở lại trạng thái ban đầu.
Con sơn dương đực đen khổng lồ giãm trên sóng biển, chỉ trong một bước đã đến bên cạnh Thất Hương Hào. Vị thần cổ xưa từng được coi là "Đấng sáng thế" này hơi cúi đầu, ấn cặp sừng sắc nhọn vào cột buồm cao chót vót.
Một chút lửa màu u lục nhảy múa ở đỉnh chiếc sừng sắc nhọn của ngài, quay trở lại Thất Hương Hào.
"Ta đã trả lại ngọn lửa, thuyền trưởng."
"Kỳ thật ta ra tay cũng được thôi,' Duncan nhìn sơn dương đen: "Ngươi cũng không cần..."
"Nhưng do ta đích thần làm chuyện này là thích hợp nhất,' Sơn dương đen lắc đầu: "Ta đã tạo ra nàng ta từ rất rất lâu về trước, bây giờ cũng nên do ta tiễn nàng ta một đoạn cuối cùng."
Duncan không nói, chỉ khẽ gật đầu.
"... Không cần cảm thấy tiếc nuối vì điều này,' Sơn dương đen lại nói: "Đây là chuyện đã được định sẵn sẽ xảy ra, theo một nghĩa nào đó, điều này thậm chí đã xảy ra từ rất lâu rồi - Trước khi bắt đầu Thời đại Biển Sâu, Celantis đã không còn tồn tại nữa, những gì xuất hiện trong cơn ác mộng chỉ là bóng ma mất kiểm soát, để mặc cho cái bóng đó phát triển, mới là sự sỉ nhục lớn nhất đối với nàng ta. Hơn nữa..."
Ngài đột nhiên dừng lại, Ducan có chút tò mò: “Hơn nữa?”
Sơn dương đen dường như mỉm cười: "Hơn nữa... ngài đã mang nàng ta đi rồi, không phải sao?"
Duncan nghe vậy nhướng mày, anh lập tức hiểu được ý tứ trong câu nói của Tát Tư Lạc Ca, điều này khiến anh hơi bất ngờ: "Coi bộ ngươi đã phát hiện ra một số chuyện."
"Không rõ lắm, nhưng ta có thể mơ hồ cảm giác được,' Sơn dương đen chậm rãi nói, trong mắt ngài phản chiếu ngọn lửa màu u lục bốc lên từ boong tàu của Thất Hương Hào, trước đó không lâu, ngài từng được ban tặng ngọn lửa đó trong thời gian ngắn, đồng thời cảm thấy một ít lực lượng thực sự của Duncan từ ngọn lửa: "Ngọn lửa của ngài đã đưa Celantis đến một nơï mà ta không thể hiểu được. Ta không biết đó là nơi nào, nhưng trực giác của ta mách bảo rằng, nơi đó rất tốt, rất thích hợp cho cây non nhỏ của ta ngủ một giấc thật ngon."
Mặt trời dần dần sáng hơn, song tầng phù văn rực rỡ của Dị tượng 001 đang dần nhô lên trên mực nước biển, ánh nắng sớm mai chiếu lên thân thể sơn dương đen, mang đến cho thân thể to lớn ấy một xúc cảm hư ảo bán trong suốt như pha lê.
"Giấc mơ đã kết thúc, nên đến lúc trở lại làm việc,' Sơn dương đen ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Dị tượng 001 ở phía xa, giọng điệu đầy cảm khái: "Họ thực sự đã tạo ra một thứ không thể tin được..."
Giây tiếp theo, thân thể của sơn dương đen lặng lẽ rạn vỡ trong ánh bình minh, giống như bong bóng xà phòng vỡ ra dưới ánh mặt trời, lặng lẽ tan biến trong gió.
Duncan đứng trên boong tàu ngơ ngác một lúc, sau đó quay đầu liếc nhìn Rune đang đứng cách đó không xa - cơ thể của lão Tinh linh này đã trở lại dáng vẻ bình thường, ông ta hơi khom lưng, đứng trong ánh sáng, biểu cảm trông vẫn còn hơi bối rối.
"Ta tưởng ông sẽ tới chào hỏi Tát Tư Lạc Ca" Duncan thản nhiên nói: "Đây là Đấng sáng thế trong truyền thuyết của các người, mà ông có thể sẽ là Tinh linh cuối cùng nhìn thấy hình dạng thân thoại của ngài - Tôi cũng không có nhiều tinh lực để ngài trở lại hình dạng thần thoại thường xuyên.'
Rune rốt cuộc từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, có chút đờ đẫn nhìn Duncan, một lát sau, đột nhiên ảo não vỗ tay: 'Àil Vừa rồi tôi không phản ứng kịp!"
Duncan: ”...'
Sửng sốt hai giây sau, khóe miệng anh giật giật: "Vấn đề không lớn, ông vẫn có thể giao lưu với ngài. Chỉ có điều, việc trao đổi sau này ông chỉ có thể đến phòng thuyền trưởng trò chuyện cùng đại phó của ta."
Nói xong, anh cũng không để ý tới biểu cảm đột nhiên tinh tế của vị "Giáo hoàng" này, xua tay rồi đi về hướng boong tàu. Nina đã vui vẻ chạy về phía bên này: "Chú Duncan!"
Duncan giơ tay đón lấy "mặt trời nhỏ" từ giữa không trung nhảy qua, sau đó lại ngẩng đầu nhìn những người khác cũng đang đi về phía này.
"Lightwind Harbor dường như đã trở lại như cũ," Fanna đi đến trước mặt anh và giơ ngón tay chỉ vào thành bang đang tắm mình trong nắng cách đó không xa: "Chỉ là không biết tình hình hiện tại trong thành phố như thế nào."
"Một lát cập bến tôi sẽ đi xác nhận tình hình của thành bang một lát,' Lucrecia nói: "Về mặt lý thuyết, theo quy luật của Giấc mơ của kẻ vô danh trước đó, mọi thứ đều sẽ khôi phục như cũ sau khi giấc mơ kết thúc, nhưng quy mô của chuyện lần này quả thực quá lớn, phần nhiều sẽ để lại hậu di chứng ' gì đó."
Morris cũng đi tới, ánh mắt lại nhìn về một phương hướng khác - "hạm tàu giáo đường" trông giống như một thành bang nhỏ đang lướt sóng đi tới, mục tiêu rõ ràng là Thất Hương Hào đang dừng trên biển.
"Tàu cứu nạn học viện đang đến gần” Morris nói: "Nhìn dáng vẻ là muốn trao đổi với chúng ta.
"Bình thường, Giáo hoàng' của bọn họ vẫn còn đang ở trên tàu của chúng ta, Duncan nói rồi, giơ ngón tay lên chỉ vào Rune đang đi về phía phòng thuyền trưởng: "Vừa khéo, ông cũng đến chào hỏi thầy của mình đi, hai người hẳn đã rất nhiều năm chưa từng gặp mặt ngoài đời."
Morris gật đầu và đi vê hướng phòng thuyền trưởng.
Duncan quay đầu liếc nhìn Fanna, có chút lo lắng hỏi: "Cô đã ổn rồi à? Không cần về phòng nghỉ ngơi thật tốt sao?"
Anh vẫn còn nhớ rõ, lúc mới được mình đưa về tàu, thiếu nữ xinh đẹp cường tráng này đã tiêu hao hết thể lực, ngay cả việc đi lại cũng khó khăn. Nhưng bây giờ nhìn như sinh khí đã dồi dào.
Fanna cũng cúi đầu nhìn thân thể mình, rôi nhảy tại chỗ hai cái, hoạt động tay chân qua lại, sau đó võ võ ngực, trên mặt lộ ra nụ cười tự hào: "Tôi không sao, ban nãy đã nghỉ ngơi một lát, hiện tại thể lực đã hoàn toàn bình phục."
Khóe miệng Duncan run lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Ngược lại Shirley bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm thở than: "Sinh viên thể thao thật là trâu bò... Để cho mặt trời thiêu chết hai mươi bảy lần, ngồi trên boong tàu lắng đọng một lúc đã bình phục rồi..."
"Là hai mươi tám lần,' Fanna lập tức sửa lại với vẻ mặt nghiêm túc: "Vừa rồi tôi bị đốt đến hơi mơ hồ không rõ, nên lúc nói với cô đã tính thiếu một lần."
Duncan: "... 2"
Anh câm lặng nhìn Fanna và Shirley cứ thế bước đi trong khi trò chuyện "rốt cuộc là hai mươi bảy lân hay hai mươi tám lần", một lúc lâu sau, mới cười lắc đầu.
"Thật là tốt." Anh nghe thấy Alice thì thâm cách đó không xa.
Duncan quay lại và nhìn thấy tiểu thư con rối đang ngồi trên một chiếc thùng gỗ lớn ở mép boong - nàng ta quay mặt về hướng có ánh nắng, ngẩng đầu nheo mắt, để ánh nắng chiếu vào mặt, hai chân khẽ đung đưa bên mép thùng, cơ thể cũng đang lắc lư khe khẽ.
"Thật là tốt ..." Nàng ta lại thấp giọng cảm thán.
"Cái gì thật tốt?" Duncan đi tới, đứng bên cạnh con rối đột nhiên hỏi.
AIlice "A' một tiếng, suýt té khỏi thùng, sau khi nhận ra là Duncan mới yên tâm lại, tiện tay nắm lấy cánh tay của người sau, dùng sức ngôi vững người lân nữa: "Ngài làm tôi sợ hết hồn.”
Duncan mỉm cười, đưa tay ấn lên tóc tiểu thư con rối: "Cô đang cảm thán điều gì vậy?"
"Dáng vẻ bình thường thật tốt,' Alice suy nghĩ một chút, giơ tay chỉ về hướng thành bang: "Không có lửa lớn hay cây quái lạ, mọi thứ đều trông quen thuộc với tôi. Tàu lại quay trở lại vùng biển yên tĩnh và không cần bay trên bầu trời khu rừng quỷ dị lại đáng sợ... tôi lại có thể cọ rửa boong tàu, còn quay lại bếp nấu cơm như thường ngày."
Nói đến đây, tiểu thư con rối dường như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức nhảy xuống thùng, vừa chạy đi về phía xa vừa vẫy tay với Duncan mà cũng không quay đầu lại: "Mặt trời mọc lên rồi! Tôi phải đi làm bữa sáng đây! Thuyền trưởng, ngài đợi nhé!"
Duncan kinh ngạc lại buồn cười nhìn con rối Gothic hùng hùng hổ hổ chạy qua boong tàu như vậy, nhìn nàng ta vấp phải một sợi dây thừng đột nhiên xuất hiện ở giữa, rồi va vào giữa Shirley và A Cẩu, gây ra tình cảnh hỗn loạn, Fanna thì vội vàng chạy đi tìm cái đầu của con rối đã lăn đi đâu đó...
Gần như trong chớp mắt, Thất Hương Hào lại khôi phục dáng vẻ "bừng bừng sức sống" như tháng ngày trước.
Một lúc lâu sau, Duncan mỉm cười lắc đầu, thu hồi tâm mắt, rồi lại liếc nhìn cái thùng gỗ lớn AIlice vừa mới ngồi, giơ chân đá vào mép thùng: "Có phải các ngươi cũng thấy rằng trở lại cuộc sống thường ngày như thế này cũng khá tốt không?”
Thùng gỗ lung lay tại chỗ, nắp thùng đột nhiên mở ra.
Bên trong chứa đầy một thùng bùa hộ mệnh sóng biển.
Bị sinh viên thể thao dùng làm đồ đựng bùa hộ mệnh, bị con rối dùng làm ghế ngôi, bình thường còn có thể biến thành bàn cho A Cẩu làm bài tập và mục tiêu để Shirley viết nguệch ngoạc bất cứ lúc nào, chiếc thùng có vẻ không mấy vui vẻ.
Biểu cảm Duncan có chút tinh tế, anh giơ tay im lặng đóng nắp thùng lại.
Sau đó anh cũng ngôi xuống thùng, lặng lẽ nhìn ánh nắng phía xa.
Thế giới lại khôi phục bình yên, tạm thời - nhưng thật tốt.