Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 647 - Chương 646: Tạm Thời Từ Biệt

Chương 646: Tạm Thời Từ Biệt Chương 646: Tạm Thời Từ BiệtChương 646: Tạm Thời Từ Biệt

Theo khí lưu thoát ra khỏi đường ống, thượng tầng của tàu cứu nạn Học viện Chân Lý truyền tới tiếng còi hơi du dương lảnh lót. Thất Hương Hào một lần nữa cập bến bến máy móc hơi nước ở cuối đường bờ biển của tàu cứu nạn. Những người bảo vệ tri thức và các học giả mặc áo choàng màu xanh đậm xuất hiện trên cầu tàu, chuẩn bị nghênh đón Giáo hoàng của họ trở về.

Duncan nhìn thấy Rune vừa mới ra khỏi phòng thuyền trưởng ở boong đuôi tàu.

Ông già Tinh linh lùn mập này trước đó vẫn luôn ở trong phòng thuyền trưởng, trò chuyện rất rất lâu với "Đấng sáng thế" chủng tộc của họ. Duncan không biết đối phương đã nói những gì với Đầu Sơn Dương, anh chỉ biết khi Rune từ phòng thuyền trưởng đi ra, biểu cảm trên mặt trông có chút bối rối.

Cùng một loại bình tĩnh như đầu óc trống rỗng.

Anh đi đến trước mặt vị "Giáo hoàng của Chân Lý" này và chào hỏi đối phương mấy lần, người sau cuối cùng mới bừng tỉnh khỏi sự bối rối và đầu óc trống rỗng.

"Hạm tàu giáo đường của ông đã đợi ở bên cạnh," Duncan giơ tay chỉ vào con tàu cứu nạn to lớn trông giống như một thành bang mô hình nhỏ bên ngoài mạn tàu: "Các học giả và người thủ vệ đến để đón ông trở về."

Rune ngẩng đầu liếc mắt một cái, lúc này mới muộn màng gật đầu: 'Ồ... Đúng vậy, nên về rồi."

Nhìn phản ứng của lão Tinh linh, Duncan không khỏi có chút nghi hoặc: "Ông cùng Tát Tư Lạc Ca đã nói những gì? Lúc mới lên tàu, trạng thái của ông cũng không đến mức thế này..."

"Nói về... rất nhiêu thứ,' Rune ngập ngừng, dường như nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu: "Rất rất nhiều thứ."

Duncan cau mày, mơ hồ phản ứng lại: "Xem ra ông đã nhìn thấy bộ dáng thường ngày của đại phó."

Rune nhất thời giật mình chốc lát, dường như lúc này mới thật sự tỉnh hồn lại. Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Duncan, do dự hồi lâu mới mở miệng: "... Sao mà Ngài lại lắm lời như vậy chứ?"

"Ta thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi Ngài nói ít như vậy khi ở dạng thần thoại,' Duncan lại cười lên, trong nụ cười mang vài phần vui thích: "Những gì ông thấy bây giờ mới là tính cách của Ngài khi ở trên tàu của ta - Nói đúng ra, đó là tính cách của Ngài khi là 'Ðâu Sơn Dương ˆ"

Rune mở miệng, dường như muốn nói gì đó lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nhịn hồi lâu sau lại đột nhiên cười thoải mái: "... Không có gì không tốt, Ngài có vẻ rất thích như thế này."

Trên boong tàu im lặng một lúc, dường như không ai để ý đến con tàu hành hương cứu nạn đang ở bên cạnh đợi Giáo hoàng trở về. Không biết qua bao lâu, Duncan mới phá vỡ sự im lặng: "Ông dự định xử lý chân tướng' của vụ việc này như thế nào? Đặc biệt là về phần của Tát Tư Lạc Ca."

"Hầu hết nội dung sẽ được giới hạn ở kiến thức cấp cao của Giáo hội Tứ thần. Giống như tất cả các sự kiện siêu phàm chỉ hướng thần linh, chúng tôi sẽ phong tỏa tin tức, xử lý tốt hậu quả và đánh giá cẩn thận tác động lâu dài của sự việc này đối với thế giới hiện thực. Đối với xã hội Tinh linh mà nói...

Rune nói tới đây thì dừng lại một lúc, suy tư, rồi khẽ lắc đầu sau một lúc.

"Thời gian cổ xưa đã trôi qua, truyền thuyết... cứ để nó tiếp tục ngủ yên trong truyền thuyết đi, đây cũng là ý nghĩa của 'Ngài

"Như vậy rất tốt, ta không thích phiên phức,' Duncan gật đầu, sau đó đổi chủ đề: "Nhưng có một việc ta cân nhắc nhở ông - đây là thành bang thứ ba rồi."

Rune lập tức hiểu được ý tứ của Duncan, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

"Phổ Lan Đức, Hàn Sương, Lightwind Harbor... Căn nguyên và quá trình của mỗi vụ việc dường như đều khác nhau. Mỗi vụ việc dường như đều chỉ là một tai họa đặc biệt' độc lập với nhau. Bàn tay đen lớn nhất đằng sau mỗi vụ việc dường như chỉ là đám tín đồ tà giáo kia. Nhưng chỉ dựa vào một đám tín đồ tà giáo, không thể nào làm lung lay được trật tự cơ bản nhất của thế giới." Duncan nói một cách nghiêm túc: "Điều thực sự hiện ra đằng sau những sự cố này là nền tảng' của thế giới này đang bị lung lay - Ta muốn biết, giáo hội Tứ thần rốt cuộc có cách đối phó với điều này hay không, các người rốt cuộc biết điều gì, có phương án ứng phó như thế nào."

Rune trầm lặng, sắc mặt trâm như nước, hồi lâu sau mới mới khẽ gật đầu.

"Ta hiểu ý của ngài... Hiện tại ta cũng đã xác nhận được lập trường của ngài. Ít nhất theo nhận định của cá nhân ta, hiện tại quả thực đã đến lúc bỏ đi nghi ngờ và hợp tác hơn nữa."

Duncan nhìn ông ta: "Nhưng ông vẫn phải cân nhắc phản ứng của giáo hội Tam thần còn lại, đúng không?”

"Không chỉ xem xét phản ứng của họ... mà còn cả phản ứng của thần linh," Rune nói rất thản nhiên: "Ta sẽ sớm thương nghị chuyện này với ba giáo hoàng còn lại. Bất kể kết quả thế nào, ta cũng sẽ cho ngài một câu trả lời — Tương tự, cho dù kết quả thế nào, ít nhất Học viện Chân Lý sẽ dành sự tín nhiệm và phối hợp tối đa cho Hạm đội Thất Hương Hào kể từ bây giờ."

Duncan gật đầu, biết rằng đây chính là lời hứa lớn nhất mà đối phương có thể dành cho mình ở giai đoạn này.

Lúc này, Rune dường như lại nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói: "Ngoài ra còn có một chuyện - ta đã nghe nói về quá trình Fanna tiểu thư trải qua trong chuyện này, ta nghĩ rằng... ít nhất Truyền Hỏa Giả bên đó hẳn sẽ đến tìm ngài sớm thôi."

"Truyền Hỏa Giả?" Duncan cau mày và phản ứng ngay lập tức.

Anh quay đầu lại, nhìn về phía bên kia boong tàu - Fanna đang dựa vào cây cột bên mạn tàu hóng gió biển, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng sự chú ý của Duncan không phải ở nàng ta, mà là một sự vật đặt bên cạnh nàng ta.

Đó là một cây thủ trượng to lớn, kỳ lạ giống như một thân cây. Đầu cuối của cây trượng phình to như một tảng đá có hình dạng kỳ lạ. Thân trượng thẳng và thô ráp. Toàn bộ thủ trượng được chạm khắc những vết trông giống như những ký hiệu thần bí.

Nó được người khổng lồ tên "Taurijin' để lại cho Fanna - Ngay cả khi Giấc mơ của kẻ vô danh hoàn toàn tan biến thì cây thủ trượng này vẫn còn đó, cùng với "mặt trời mini" kỳ dị, trở về thế giới hiện thực cùng Thất Hương Hào.

"Ngọn lửa thiêu đốt vĩnh cửu, Taurijn, thân linh của Truyền Hỏa Giả,' Rune lặng lẽ nói: "Người khổng lồ mà cô Fanna nhìn thấy trong Giấc mơ của kẻ vô danh hẳn là một ảo ảnh trong quá trình hai thế giới va chạm nhau, tôn tại trong ký ức của Celantis dưới dạng âm vang'. Nhưng dù là ảo ảnh thì đó cũng là ảo ảnh của Cổ thần. Thứ mà ngài để lại giờ đây đã vượt qua ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực.

"Cây thủ trượng đó... nếu ta không nhầm thì hẳn là 'cột biên niên sử' được những Người truyền lửa cung phụng - Trên tàu hành hương cứu nạn của Fram có một thiết bị trông gân giống hệt nó, được coi là cốt lõi của tàu hành hương cứu nạn, nhưng kích thước của nó lớn hơn cây thủ trượng' kia rất nhiêu. Ta đã thấy qua nó, nó trông giống một bia tưởng niệm khổng lồ hơn...

"Mà 'cột biên niên sử được xây dựng trên tàu cứu nạn Truyền Hỏa Giả thực chất là một 'bản sao' được làm theo mô tả trong Thánh điển. Trong một thời gian dài, cột biên niên sử' thực sự cũng chỉ tôn tại trong truyên thuyết."

Duncan trâm tư suy nghĩ: "Tức là nói, cây thủ trượng Fanna mang về là chính phẩm được mô tả trong Thánh điển."

"Chỉ có thể nói là gần với 'chính phẩm đã biết đến hiện nay nhất, Rune nói rất nghiêm túc: "Có lẽ trên thế giới này đã không còn tồn tại bất kỳ chính phẩm thực sự nào nữa - Đại hủy diệt đã kết thúc mọi thứ, chúng ta từ Thời đại Biển Sâu ngược dòng trở về cội nguồn, giới hạn có thể đạt tới chẳng qua cũng chỉ là đến gần vô cùng với cái gọi là chính phẩm mà thôi."

"Dù sao bất kể thế nào, có vẻ như cây 'thủ trượng' đó đối với những Người truyền lửa cũng có ý nghĩa phi phàm,' Duncan khẽ gật đầu: "Ông cho rằng họ sẽ lấy đi cây thủ trượng đó, là ý này sao?"

"Ta không chắc. Fram là một người khoan hậu và công bằng. Ông ta chưa bao giờ ép buộc người khác làm bất cứ điều gì, cũng sẽ không cưỡng ép lấy đi thứ không thuộc về mình. Nhưng mà... ngài biết đấy, dù sao thì đó cũng là 'cột biên niên sử' do Ngọn lửa thiêu đốt vĩnh cửu để lại, ý nghĩa của nó quá đặc biệt đối với cả Giáo phái Truyền Hỏa Giả và người Sâm Kim."

Duncan không nói, mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cây "thủ trượng" hiện đang đặt bên cạnh Fanna, im lặng suy nghĩ.

Không hiểu sao, anh lại nghĩ đến thanh trường kiếm được ném lên trời kia.

Anh giao thanh trường kiếm cho cơ cấu nghiên cứu ở Lightwind Harbor, bởi vì đối với anh, điều quan trọng duy nhất là "thông tin" vê một thế giới khác đằng sau thanh kiếm, và đối với bản thân vật phẩm siêu phàm, anh không hề phải là nhân sĩ nghiên cứu chuyên nghiệp gì.

Tương tự, cây thủ trượng đó đối với anh kỳ thực cũng không có ý nghĩa quá lớn. Cho dù nó từng nằm trong tay Taurijin, Ngọn lửa thiêu đốt vĩnh cửu - Duncan chỉ có hứng thú với "chân tướng" và "kiến thức" của Đại hủy diệt. Sau khi nhận được phần thông tin này, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Trên thế giới này có rất nhiều vật phẩm siêu phàm, nhưng đối với Duncan, hầu hết chúng đều vô giá trị - chưa xứng đáng có một vị trí trên Thất Hương Hào.

Nhưng vấn đề lần này nằm ở, cây thủ trượng kia là Taurijin để lại cho Fanna.

Anh phải tôn trọng thuyền viên của mình.

"Cá nhân ta không ngại giao thủ trượng cho Truyền Hỏa Giả, suy cho cùng, cũng giống như "Bài thơ dài của Horo-Dazo" trong tay ông có ý nghĩa đối với Tinh linh, cột biên niên sử' quả thực là một di vật văn minh của người Sâm Kim - Nhưng ta phải xem xét suy nghĩ của Fanna/ Anh thản nhiên nói: "Nếu ông đã biết những điều Fanna đã trải qua, vậy ông hẳn biết rằng, nàng ta rất trân trọng cây thủ trượng đó."

Anh dừng lại một chút, nghiêm túc nói với Rune: "Đó là di vật của bạn nàng ta - Ta không khoan hậu và công bằng như Fram trong miệng ông, ta bao che."

"... Ta hiểu thái độ của ngài,' Rune nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ truyền đạt những lời này đến Fram, để ông ấy cân nhắc kỹ vấn đề này - để tránh đến lúc đó hai bên đều khó xử-"

Duncan khẽ gật đầu: "Như vậy là tốt nhất.

Tiếng còi du dương và lảnh lót lại vang lên lần nữa, vùng trời phía trên tàu cứu nạn học viện dâng lên một đám hơi nước như đám mây.

Rune nói lời tạm biệt với mỗi một người trên Thất Hương Hào, sau đó trong ánh mắt đưa tiễn của đám người Duncan, vị Tinh linh già bước lên cầu tàu quay trở về tàu cứu nạn.

Cầu tàu cơ giới được điều khiển bởi cơ quan hơi nước khổng lồ từ từ thu lại. Sau đó toàn bộ cơ cấu bến tàu có thể biến dạng cũng được thu vào bên trong "kết cấu bờ biển" bên hông tàu cứu nạn giữa một loạt các hoạt động cơ giới nặng nâ."Hạm tàu giáo đường" tương đương với một thành bang cỡ nhỏ phát ra tiếng nổ ầm trầm thấp, dần dần tách ra khỏi Thất Hương Hào.

Nhưng Duncan biết rằng, tàu cứu nạn sẽ không lập tức quay trở lại biên giới - Rune đã tiết lộ sự sắp xếp tiếp theo của ông ta, tàu hành hương cứu nạn sẽ ở lại Lightwind Harbor một thời gian, để hỗ trợ thành bang đã "thức tỉnh sau giấc mơ lớn' xử lý một loạt vấn đề hậu quả.

Nhưng điều đó không liên quan gì đến Thất Hương Hào.

Bây giờ, Duncan phải giải quyết một vấn đề khác cân được "khắc phục”.

Anh đi đến phòng thuyền trưởng ở đuôi tàu, đẩy cửa bước vào.
Bình Luận (0)
Comment