Chương 647: Cây Non Nhỏ
Chương 647: Cây Non NhỏChương 647: Cây Non Nhỏ
Căn phòng quen thuộc, bàn ghế quen thuộc, phòng khách nhỏ quen thuộc, căn hộ đơn lập quen thuộc.
Mọi thứ vẫn như cũ khi bản thân rời đi, giống như một viên hổ phách mắc kẹt trong lớp vỏ thời gian, dù trôi qua bao lâu đi chăng nữa, ở đây cũng sẽ không có gì thay đổi.
Chu Minh đi vào phòng khách nhỏ của căn hộ đơn lập, đứng trong căn phòng mình đã sống nhiêu năm, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đã lâu rồi anh không trở lại đây - Đôi khi, anh thậm chí còn cảm thấy mình đã quên mất căn hộ đơn lập này, quên mất "thế giới khác" đại diện đằng sau nó.
Nhưng đến cuối cùng, việc "quên mất" tự lừa dối mình này chẳng hề có ý nghĩa gì cả.
Anh mỉm cười lắc đầu, sau đó đi thẳng về phía bàn làm việc - anh không kiểm tra cửa sổ đóng chặt như trước nữa, bởi vì đồ lặt vặt đặt trên bậu cửa sổ và bột mì cố ý rắc lên đã được thu dọn sạch sẽ vào lần trước, trong căn phòng nhỏ cuối cùng ở chỗ sâu sương mù dày đặc, anh đã không còn mong đợi còn có vị khách nào ghé thăm nữa.
Trên bàn mơ hồ có một lớp ánh lửa màu u lục đang lui dân. Trong ngọn lửa lui dần, anh nhìn thấy "món đồ sưu tập" mới đang dần thành hình.
Chu Minh đi tới, ngồi xuống ghế, đặt hai tay lên bàn, dùng ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa nhìn...'cây non" trông bừng bừng sức sống đó.
Nàng lơ lửng phía trên bàn làm việc, đường kính tán cây có lẽ dài bằng cẳng tay của người lớn, cành lá xanh um tươi tốt, phía dưới thân cây thì nối liền với một mảnh đất lớn, rễ nàng cắm sâu vào trong mảnh đất đó, rồi lại có một số rễ mọc lan xuống phía dưới, để lộ ra trong không khí.
Nàng lơ lửng như thế, chỉnh thể cách bàn khoảng chục centimet, duy trì trạng thái lơ lửng dưới một... phương thức khó tin, thể hiện một phong phạm hoàn toàn khác biệt với những "món đồ sưu tập" khác.
Chu Minh ngẩng đầu lên, liếc nhìn kệ lớn cách đó không xa - những món đồ sưu tập khác trên kệ đều lặng lẽ nằm trong ngăn riêng của mình, ổn định ngay ngắn trên ô ngăn cách.
"Cây non nhỏ' đang lơ lửng phía trên bàn vào lúc này là "món đồ sưu tập" duy nhất biểu hiện ra đặc tính siêu nhiên rõ ràng. ... Là do bản chất của nàng bắt nguồn từ "giấc mơ”, nên dù có trở thành món đồ sưu tập ở đây, nàng vẫn giữ được đặc tính riêng thuộc về tạo vật của giấc mơ chăng?
Trong đầu Chu Minh nghĩ đến điều gì đó, đưa tay khảy nhẹ tán cây của Celantis - "Cây thế giới" giống như "cây cảnh lơ lửng" đang bồng bềnh giữa không trung bị anh đẩy ra một chút, sau đó lại bồng bềnh trôi về vị trí ban đầu.
Nhưng ngoài điều này ra, cây non nhỏ không biểu hiện ra đặc điểm hoạt động nào khác - Nàng không thể nói chuyện, hay phản ứng với sự đụng chạm của Chu Minh theo những cách thức khác.
"Bây giờ, mày thật sự lại biến thành một cây non nhỏ rồi..." Sau khi lặng lẽ nhìn chằm chằm "cây thế giới" nhỏ bé này một lúc lâu, Chu Minh cuối cùng nhẹ giọng nói: 'Cũng không biết mày còn có thể nghe thấy hay không... Trên thực tế, bản thân tao thậm chí còn không rõ quá trình chúng mày biến thành 'món đồ sưu tập' ở đây sau khi bị linh hỏa thiêu đốt rốt cuộc có nguyên lý ra sao. Có điều..."
Anh dừng lại chốc lát, liếc nhìn chiếc kệ cách đó không xa, ánh mắt đảo qua các mô hình của Thất Hương Hào, Bạch Tượng Mộc Hào và hai thành bang.
"Có điều bất kể thế nào, sau này nơi này sẽ là ngôi nhà mới của mày." Anh nhẹ nhàng nói.
Mô hình không thể trả lời câu hỏi của anh, điều này khiến anh có cảm giác như mình đang lẩm bẩm với không khí. Nếu có người ngoài có mặt, đây có lẽ sẽ là một cảnh tượng rất gượng gạo - Nhưng may mắn thay, nơi này đã lâu không có "người ngoài" nào.
Anh đưa tay ra, cẩn thận bưng mảnh đất nơi Celantis cắm rễ lên, bưng nàng ta đi vê phía chiếc kệ trong góc - Anh rất cẩn thận, sợ làm vỡ "mảnh đất" trông không bền chắc lắm. Bởi vì một khi mảnh đất vương vãi ra thì có thể không dễ gom lại được nữa, nói không chừng sẽ còn có một ít đất rơi vào các khe hở trên sàn và biến thành "hao tổn".
Trong căn phòng nhỏ này, đất" là một tài nguyên quý giá.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, mảnh đất tưởng chừng như lỏng lẻo lại rất "ổn định", như có một lực vô hình nào đó duy trì hình dạng của nó, bản thân bưng nó đi suốt chặng đường, mà không một hạt đất nào rơi xuống.
Anh đặt Celantis lên chỗ trống trên kệ, bên cạnh mô hình của Thất Hương Hào.
"Cây non nhỏ" vẫn bồng bênh trong ô ngăn cách, như một cây cảnh lặng lẽ.
Chu Minh đứng trước "món đồ sưu tập" mới của mình, dừng lại ngắm nhìn một lúc, nhưng lân này tâm tình không còn như trước nữa, đủ loại suy nghĩ phức tạp thăng trâm trong đầu, qua một lúc, anh mới nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm.
Ít nhất, sau khi trở về có thể nói với Đầu Sơn Dương rằng,'cây non nhỏ" của nó quả thực vẫn còn.
"Mày hẳn không cần tưới nước cho nhỉ... Chu Minh đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, không khỏi lẩm bẩm nói: "Trên lý thuyết hẳn là không cần... Mong mày cũng đừng lớn lên nữa, chỗ tao không to lớn mấy..."
Tất nhiên,"cây thế giới" trong ô ngăn cách sẽ không đáp lại lời độc thoại của anh, Celantis chỉ lặng lẽ lơ lửng ở đó, chậm rãi chuyển động.
Chu Minh lắc đầu, quay người đi tới ghế sofa trong phòng khách nhỏ ngồi xuống, ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát, sau đó anh lại lấy một cuốn sách trên chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh, lơ đãng lật qua hai trang. Điều này không có ý nghĩa gì lắm, cuốn sách đó anh cũng đã đọc qua không biết bao nhiêu lân, nội dung bên trong khô khan vô vị, từ lâu không còn mang lại cảm giác thích thú khi đọc nữa rồi.
Nhưng anh đã quen với việc làm những việc "vô nghĩa" như vậy khi trở về căn hộ đơn lập này - hoặc ngồi xuống và đọc vài trang sách, hoặc viết vài dòng nhật ký, hoặc dọn dẹp đồ lặt vặt, hoặc quét dọn căn phòng gần như không dính một hạt bụi.
Đối với Chu Minh mà nói, những việc này giống như mở một cửa hàng nhỏ trong thành bang, hay làm người canh gác trong nghĩa trang, bản thân chúng không cần thiết, nhưng lại giống như chiếc neo của nhân tính, có thể khiến anh cảm thấy mình vẫn là một con người, vẫn đang sống trong “Trật tự” và "Văn minh.
Một lúc sau, Chu Minh buông cuốn sách trong tay xuống, chuẩn bị đứng dậy trở về Thất Hương Hào.
Nhưng ngay lúc anh ngẩng đầu lên, động tác của anh lại dừng lại - giữ nguyên tư thế vừa đứng dậy, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc bàn cách đó không xa.
Celantis đang lặng lẽ lơ lửng ở vị trí cách mặt bàn vài centimet, hệt như từ đầu đến cuối chưa bao giờ di chuyển khỏi nơi đó.
Chu Minh chớp chớp mắt, trong chốc lát thậm chí còn nghi ngờ trí nhớ của mình xảy ra vấn đề gì rồi. Sau đó anh cau mày, đi đến trước bàn làm việc quan sát quanh Celantis lơ lửng trên không một lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên ô ngăn cách trống không trên kệ.
Sau một lúc do dự, anh bưng Celantis lên và nghiêm túc đặt nàng ta lên kệ trở lại.
Anh nhìn chằm chằm vào ô ngăn cách trong vài giây, sau khi xác nhận một phen mới từ từ lùi lại, sau đó quay người bước đi vài bước, rồi đột nhiên quay đầu lại.
Celantis vẫn thành thật ở trong ô ngăn cách của kệ.
Chu Minh cau mày, thở ra một hơi, cất bước đi về phía cửa căn hộ - Nhưng ngay khi vừa mới đi tới cửa, anh lại đột nhiên dừng lại, không hề báo trước quay đầu lại.
Celantis đang lơ lửng lặng lẽ phía trên bàn làm việc của anh, hệt như từ đầu đến cuối chưa bao giờ di chuyển khỏi nơi đó.
Chu Minh: ”...'
Anh xụ mặt đi qua đó, nhìn chằm chằm vào "cây non nhỏ" đang lơ lửng trên không không chớp mắt.
"Mày cố ý phải không? Mày có thể tự do di chuyển?"
Celantis tất nhiên không hề đáp lại, nàng ta giống như một cái cây thực sự, lặng lẽ khi ở đó.
Chu Minh lại nhìn chằm chằm "cây thế giới" một lúc, đưa tay bưng nàng ta đặt lên ô ngăn cách của kệ, sau đó xoay người trước mặt nàng ta một lúc nhứ thế, mười mấy giây sau quay người lại nhìn - Celantis đang lơ lửng trên bàn bên cạnh. Khóe miệng Chu Minh không tự chủ được run lên, anh tiến về phía bàn làm việc vài bước, giơ ngón tay chỉ vào bàn làm việc: "Đây là bàn làm việc của tao, nơi tao làm việc, hơn nữa sau này nếu có món đồ sưu tập' mới tới, chúng cũng sẽ xuất hiện ở trên chiếc bàn này.
Sau đó anh lại giơ tay còn lại chỉ vào chiếc kệ lớn trong góc: "Bên đó là chỗ dành cho mày, ô ngăn cách thứ hai bên dưới là dành cho mày. Mày nên đến ô của mày, chứ không phải ở đây chiếm bàn của tao!"
Celantis không hề phản ứng, chỉ lặng lẽ lơ lửng trên không, từ từ quay đi quay lại.
Khóe mắt Chu Minh run lên, không chút do dự anh đưa tay bưng "cây non” lên kệ lần nữa.
Sau đó anh lại nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi quay người và nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của mình.
Lần này Celantis không xuất hiện trên bàn làm việc.
Nhưng sau lưng Chu Minh lại vang lên tiếng va chạm "bịch bịch bịch”.
Anh quay đầu lại và thấy Celantis không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở một ô ngăn cách khác - ngăn chứa đồ nơi đặt "mô hình" của Bạch Tượng Mộc Hào.
Celantis đang dùng những cục đất lớn trên rễ cây của mình đập vào thân tàu Bạch Tượng Mộc Hào, tạo ra tiếng vang bịch bịch, kẻ sau gân như bị nàng ta đụng ngã xuống đất.
"Dừng lại!" Chu Minh đưa tay ấn tán cây của Celantis xuống: "Không được đụng vào 'bạn cùng phòng' của mày!"
Celantis động đậy dưới tay anh, sau đó nhanh chóng lắc sang một bên, Chu Minh chỉ cảm thấy như hoa mắt, sau đó nhìn về hướng cây non lắc lư cuối cùng —
"Cây thế giới" nhỏ bé này đang lặng lẽ trôi nổi trên bàn làm việc của anh.
Chu Minh: ”...'
Một lúc sau, Duncan mở cửa phòng thuyên trưởng và đến ngồi xuống bàn hàng hải với vẻ mặt mệt mỏi.
Đầu Sơn Dương ở mép bàn lập tức chuyển động cổ kêu cọt kẹt, hướng ánh mắt về phía thuyền trưởng.
"Duncan Abnomar.' Không đợi Đầu Sơn Dương kịp mở miệng, Duncan đã xua tay và chủ động nói.
"A, thuyên trưởng! Ngài về rồi. Tôi vốn còn tưởng rằng ngài sẽ tới ngay, không ngờ..." Đầu Sơn Dương lập tức hoạt động - hình như bởi vì hình thái thần thoại tiêu tán, nên tiếng om sòm quen thuộc lại quay trở lại trên người tượng gỗ lải nhải không ngừng này, nhưng ngay sau đó, nó nhận thấy một số biểu cảm tỉnh tế trên khuôn mặt của Duncan: "Ờ, trông ngài có vẻ rất mệt mỏi?"
Duncan lại xua tay lần nữa, hơn nữa lần này còn phát ra tiếng thở dài.
Sau vài giây, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Đầu Sơn Dương: "Cây non nhỏ của ngươi đã chiếm lĩnh bàn làm việc của ta."