Chương 650: Ký Ức Của Thạch Anh
Chương 650: Ký Ức Của Thạch AnhChương 650: Ký Ức Của Thạch Anh
Ngọn lửa thâm nhập vào kết tinh, nhanh chóng lan rộng và lưu chuyển trong cấu trúc ba chiều mỏng như sợi tóc và phức tạp đến chóng mặt bên trong tinh thể. Theo ngọn lửa rót vào, ý thức của Duncan cũng dần bắt đầu chìm xuống.
Anh cảm thấy mình đã bước vào một nơi trống trải, im lặng, lạnh lẽo và không một tiếng động.
Như một góc của năm tháng vô tận bị người ta quên lãng, một cảm giác cô lập và cô đơn không thể giải thích được truyền đến theo ngọn lửa gần như ngay lập tức. Ngay sau đó, anh cảm giác trong tâm mắt xuất hiện ánh sáng - ánh sáng lạnh lẽo, mạnh mẽ đến mức gần như không thể phân biệt được quy mô.
Anh mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trên một tảng đá đen khổng lồ trôi nổi trong hư không, trước mắt là một vâng mặt trời chói chang màu vàng gần như đáng sợ đang lặng lẽ thiêu đốt. Ngọn lửa trên bê mặt nó cuồn cuộn, cấu trúc khối cầu lửa kinh người bay lên trong hư không, rồi lại rơi xuống từ từ, lặng lẽ không tiếng động.
Tuy nhiên, mặt trời chói chang này không sinh ra bất kỳ nhiệt lượng - Dù khoảng cách gân như vậy, nhưng Ducan cũng không cảm nhận được nhiệt độ cao đáng sợ lẽ ra nên có khi mặt trời chiếu vào người. Nó chỉ thiêu đốt âm thầm và lạnh lẽo, dường như chỉ là một... hình ảnh đơn thuần được ghi lại.
Là Mặt trời đen? Lại gặp Ngài rồi?
Duncan khẽ cau mày, trong tiềm thức nghĩ như vậy. Nhưng sau đó, anh phát hiện ra, mặt trời thiêu đốt màu vàng kim không hề có nhiệt lượng kia khác với "Mặt trời đen" mà mình nhìn thấy khi trước - Sâu trong lớp vỏ ngoài của nó không có cấu trúc xúc tu quỷ dị và đáng sợ, cũng không nhìn thấy nhãn cầu tái nhợt suy tàn. Hơn nữa, quan trọng hơn... mặt trời" này không định kêu cứu với mình.
Nó là bản ghi hình ảnh do một Hằng tinh thật sự lưu lại!
Duncan nhanh chóng phản ứng lại, tiếp đó, ánh mắt anh cuối cùng lại chuyển dời khỏi mặt trời thiêu đốt băng giá và bắt đầu chú ý đến "tảng đá đen' dưới chân mình.
Đây là một thứ khổng lô do con người tạo ral
Bề mặt của nó bằng phẳng, còn có thể nhìn thấy các vết rãnh rõ ràng là được con người gia công. Trong chất liệu nhìn như đá mơ hồ hiện lên ánh sáng kim loại. Một số vị trí "tiết điểm" của khe rãnh còn có thể nhìn thấy kết cấu nhô ra không rõ mục đích, dường như được làm từ tinh thể kỳ lạ.
Ánh mắt của Duncan mở rộng ra dọc theo rìa của tảng đá, rồi nhìn về phía hư không tối tăm rộng lớn bao quanh mặt trời chói chang màu vàng kim —
Anh nhìn thấy nhiều "tảng đá nguyên khối" hơn - vô số vật thể nhân tạo khổng lồ màu đen như "bia đá" trôi nổi quanh mặt trời vàng, trôi nổi trong bóng tối vô biên, xếp thành hàng ngay ngắn như một bức tường. Từ góc nhìn này, anh cuối cùng lại nhìn thấy thêm nhiều chỉ tiết của chúng hướng về một mặt mặt trời - Bề mặt tinh thể trải qua sự cắt chính xác phản chiếu ánh sáng mặt trời ở một bên của tảng đá; bên dưới tinh thể dường như còn có những thiết bị cơ giới tỉnh vi và phức tạp, dường như được sử dụng để điều chỉnh góc độ của hàng tinh thể. Toàn bộ cấu trúc trông giống như... để thu năng lượng mặt trời giải phóng?!
Duncan ngơ ngác nhìn mảng "đá nguyên khối" trôi nổi xung quanh mặt trời, nhìn chúng tạo thành một lớp vỏ hình cầu khổng lồ mà rời rạc trong bóng tối, bao quanh Hằng tinh ở trung tâm, sau đó lại chú ý tới ánh sáng uốn éo lúc ẩn lúc hiện, tựa như loại trường lực nào đó giữa mỗi thiết bị lơ lửng. Mà bên ngoài cấu trúc "vỏ hình cầu" đáng kinh ngạc này, trong sâu thắm bóng tối vô biên, dường như lại có nhiều bóng mờ hơn, nhưng do khoảng cách quá gân và ánh sáng mặt trời can nhiễu mà không thể thấy rõ.
Đó là gì?
Là một hành tinh xa xôi? Trạm cứ trú trong thái không? Tàu vũ trụ khổng lồ? Hay là...
Trung khu điều khiển dùng để bảo vệ và điều khiển quả cầu Dyson đáng kinh ngạc này?
Không biết qua bao lâu, Duncan mới rời mắt khỏi mảng vỏ hình cầu khổng lồ trong thái không. Sau khi ý thức được mình đang nhìn thấy gì, rất lâu sau anh mới định thần lại. ... Trong thiết bị thạch anh con cháu mặt trời để lại, thứ được cất trữ không phải là một chân lý đen tối cấm ky hay kiến thức sai lạc về Cổ thần, mà là... một cấu trúc quả cầu Dyson cổ đại.
Duncan hơi nheo mắt lại.
Không, đây là những chân lý cấm ky đen tối và kiến thức sai lạc về Cổ thần - Đối với Thời đại Biển Sâu, đối với tàn tích mà các vũ trụ khác để lại, đối với vạn vật được thành lập theo các hệ thống số học khác, một quả cầu Dyson được hỗ trợ và tạo ra bởi các thông số của một vũ trụ khác, chính là sự hủ hóa và ô nhiễm cực hạn.
Sau khi lấy lại tinh thân từ sự kinh ngạc, Duncan bước về phía rìa của "tảng đá" màu đen dưới chân, đồng thời nhớ lại trong đầu "tàu Hy Vọng Mới" rơi tan ở thế giới này mà mình nhìn thấy hồi đó.
Con tàu đó cũng hóa thành "ô nhiễm" của thế giới này sao? Sau khi rơi xuống... nó lại biến thành dáng vẻ như thế nào?
Anh đứng ở rìa của thiết bị thu thập năng lượng Hằng tinh, cúi đầu nhìn xuống.
Vỏ máy tựa như vách đá và bóng tối vô biên ở phía xa giọi vào tâm mắt anh.
Duncan biết, nơi này kỳ thực không có phân "trên dưới”, nếu phải nói thì lực hấp dẫn do Hằng tinh ở phía xa kia phóng ra mới chỉ hướng "phía dưới" duy nhất ở đây. Nhưng giác quan của anh vẫn nói với bản thân rằng, thiết bị màu đen dưới chân chính là bên dưới, bản thân đứng bên trên vỏ của thiết bị này, cảm giác thiết thực giống như đứng trên mặt đất - sẽ không rơi vào khoảng không vô tận của vũ trụ, cũng sẽ không bị lực hấp dẫn của mặt trời bắt giữ hay hút đi.
Sự sai lệch giữa những gì biết vê phương diện lý trí và cảm nhận thực tế giúp anh luôn nhắc nhở bản thân rằng, nơi này chỉ là một ảo ảnh của "nguyên mẫu báng bổ” trong ghi ghép nội bộ. Vậy thì phần sâu hơn của ghi chép này thì sao? Còn có thứ khác không?
Duncan cảm nhận được ngọn lửa của mình, anh điều khiển ngọn lửa lan sâu hơn vào trong thạch anh, để cho ý thức của mình càng chìm sâu hơn.
Mặt trời vàng rực rỡ và cấu trúc quả cầu Dyson kinh người trước mắt biến mất.
Bóng tối vô biên lan ra từ mọi hướng, lấp đầy tâm nhìn của anh.
Trái với dự đoán, anh không nhìn thấy cảnh nền văn minh tạo ra quả cầu tiêu vong, không nhìn thấy một trận va chạm thế giới khác - Anh dường như đã trực tiếp nhảy qua quá trình này và đi vào trong hỗn loạn đen tối sau khi vạn vật mất đi.
Nán lại trong hỗn loạn đen tối này không biết bao lâu, ngay khi Duncan gần như sắp nghi ngờ rằng trong khối thạch anh này thực sự không còn thông tin gì nữa, thì một chút ánh sáng nhạt đột nhiên xuất hiện trong tâm nhìn của anh!
Một vài tia sáng đã xuất hiện, trong ánh sáng mờ ảo dường như có những hình thể mơ hồ, có cái thì to lớn, có cái thì kỳ dị, có cái thì vặn vẹo không có hình dạng, anh căn bản không nhìn thấy rõ đường nét thực sự của những ánh sáng nhạt đó, nhưng anh nghe thấy...'âm thanh”.
Những âm thanh đó vang lên thẳng vào tâm trí anh —
"... Khả năng tương thích thấp hơn nhiều so với dự kiến, vị 'Vua của cõi mộng' kia cũng thất bại rồi... Chúng ta phải điều chỉnh phương án..."
"Nơi trú ẩn không thể bảo vệ tất cả mọi người... Điều kiện sinh tôn của một số thực thể quá khắc nghiệt, muốn bảo vệ bọn họ toàn vẹn dưới tiền đề bảo đảm an toàn cho những thực thể khác... độ khó quá cao”
"... Lập ra một danh sách, nằm ngoài danh sách..."
"Ai sẽ đưa ra quyết định này? Các tiêu chí cho danh sách sẽ được thiết lập như thế nào?"
"... Đầu tiên hãy xác định ngưỡng tương thích, sau đó mô phỏng... LH-01 đã diễn toán ra một phương án, tạo ra một điểm neo ổn định, có thể đảm bảo tối đa... Nhưng vẫn cần phải bỏ đi một bộ phận..."
Sau đó là một loạt tạp âm hỗn loạn, hình như ghi chép tương ứng xuất hiện thiếu sót, Duncan bị tiếng ồn đó làm cho choáng váng căng não. Nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy thông tin rõ ràng từ trong tiếng ôn —
"... Bộ phận thực thể trong danh sách này khó có thể chịu đựng chuyển hóa, chi phí bảo tôn quá cao... chỉ có thể buông bỏ."
"... Vẫn còn thừa 3%, có thể phải thực hiện thêm một số điều chỉnh..."
"... Bọn họ phải sinh tôn trong môi trường Hằng tinh đặc định, đối với các thực thể khác mà nói, ánh sáng mặt trời của bọn họ cực kỳ độc hại... Phương án của LH-01 không thể đáp ứng yêu câu này... Thời gian không còn nhiều.
".. Bỏ bọn họ đi." Bùm!
Một tiếng nổ ầm hư ảo xé nát tất cả âm thanh và bóng tối vô biên, Duncan cảm thấy mình đã chạm tới tầng đáy thông tin - không còn thông tin nào hiện lên nữa. Trong tiếng nổ ầm và sự choáng váng, ý thức của anh nhanh chóng lui khỏi chỗ sâu của thạch anh.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy khoang tàu quen thuộc trước mắt, khối thạch anh màu vàng nhạt đang nằm trong lòng bàn tay anh, nhanh chóng biến thành một đống tro tàn dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu u lục.
Thông tin chứa trong thạch anh đã bị rút sạch,'nguyên mẫu báng bổ" đáng lẽ không tồn tại trong chiều không gian thực này cũng đã mất đi theo tính ổn định của bản thân.
Duncan xoa xoa tay, chút tro tàn cuối cùng trong tay cũng lập tức tan rã trong không khí.
Anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Đầu Sơn Dương.
"Ngài nhìn thấy gì rồi?" Đầu Sơn Dương có chút lo lắng hỏi.
".. Quá trình bọn họ bị vứt bỏ, nội dung được ghi trong "Sách báng bổ" một lần nữa được chứng thực.'
Duncan không giấu giếm, anh kể cho Đầu Sơn Dương trước mặt tất cả thông tin mình nhìn thấy và nghe thấy ở sâu trong thạch anh.
Tất nhiên, anh không giải thích cặn kế những chỉ tiết như "Quả cầu Dyson' - phần nội dung này không thể giải thích rõ ràng trong chập lát.
Sau khi anh nói xong, trong phòng thuyền trưởng im lặng một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, Đầu Sơn Dương mới đột nhiên động đậy, ngữ khí có chút phức tạp: "... Trong "Sách báng bổ" có ghi, trong đêm dài thứ ba, có thị tộc' bị đày vào trong bóng tối..."
Duncan khẽ gật đầu, đương nhiên anh cũng nhớ phần miêu tả này: "Trên đó còn ghi, thị tộc bị đày vào bóng tối không hề chết đi - Bọn họ dần dần biến dạng và hóa thành... sự vật nguy hiểm hơn trong thời gian lưu đày kéo dài."
Đầu Sơn Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Ngài thấy thế nào về chuyện này? Ngài sẽ cảm thấy hành động hiện tại của đám con cháu mặt trời... có thể tha thứ được không?”
"Thảo luận đúng sai trên chuyện này không có ý nghĩa," Duncan lại lắc đầu: "Thế giới không được tạo nên bởi công lý - Ta không biết sau Đại hủy diệt và trước Thời đại Biển Sâu, thế giới này rốt cuộc nằm vào trạng thái như thế nào, không biết các 'chư vương ' cố gắng xây dựng nơi trú ẩn hồi đầu còn có bao nhiêu phương án, đưa ra bao nhiêu cân nhắc. Đứng ở thời kỳ ổn định bình luận vê những lựa chọn của những người tiền nhiệm mở đường là một hành vi ngu ngốc và thiển cận. Đặc biệt là với lập trường hiện tại của chúng ta... bất kỳ hình thức 'đồng tình nào đều không chính đáng và cũng không cần thiết."
"... Ngài nói đúng." Đâu Sơn Dương trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói.
Duncan không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào "mặt trời" nhỏ mà Fanna lấy được từ tay người khổng lồ.