Chương 651: Mặt Trời Nhỏ Và Mặt Trời Nhỏ
Chương 651: Mặt Trời Nhỏ Và Mặt Trời NhỏChương 651: Mặt Trời Nhỏ Và Mặt Trời Nhỏ
Dù đã nhìn thấy qua mặt trăng "thu nhỏ”, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy và chính tay chạm vào Hằng tinh viễn cổ nhỏ bé này, Duncan vẫn cảm thấy mọi thứ khó tin.
Bây giờ nó đang nằm trong tay anh, tỏa ra ánh sáng ấm áp. Ngọn lửa trên bê mặt quét qua các ngón tay anh một cách vô hại, chỉ truyền tới một xúc cảm vô cùng nhẹ, tựa như lông chim phất qua da.
Nhưng Duncan biết rằng, tại một thời điểm nào đó của quá khứ xa xôi, quả cầu nhỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ này đã từng chiếu sáng bầu trời của người Sâm Kim và che chở cho một nên văn minh.
"... Những kẻ theo Mặt trời đen muốn có được thứ này, một trong những 'con cháu' thậm chí còn không tiếc mạo hiểm mạng sống vì thứ này. Ngài nghĩ chúng rốt cuộc muốn dùng mặt trời này để làm gì?" Đôi mắt của Đầu Sơn Dương phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra từ lòng bàn tay Duncan, nó có chút tò mò hỏi.
"Bất kể là con cháu của mặt trời hay là những tàn dư của mặt trời được gọi là 'di dân, mục tiêu duy nhất của chúng luôn là 'hồi sinh 'cơ thể mẹ' của chúng, tức là Mặt trời đen đang hấp hối,' Duncan cẩn thận chuyển động "Hằng tinh mini" trong tay, nói mà không ngẩng đầu lên: "Trong quả cầu nhìn tâm thường này mang theo thông tin từ trước Đại hủy diệt. Đối với Mặt trời đen trong trạng tráng tệ hại... nó có thể là một loại vật liệu chủ chốt' tự chữa lành."
Anh dừng lại một lúc khi nói điều này, rồi chậm rãi nói ra một số suy nghĩ đã dân hình thành trong đầu từ nãy đến giờ —
"Trong khối thạch anh màu vàng kia, ta nhìn thấy gia viên mà chúng từng sinh tôn. Chúng có một thực thể công nghệ khổng lồ được xây dựng xung quanh Hằng tinh. Toàn bộ nên văn minh của chúng tồn tại trên cơ sở thực thể công nghệ đó. Khi Đại hủy diệt xảy ra, công trình kiến trúc khổng lồ này tất nhiên cũng gặp phải 'ô nhiễm bởi các thế giới khác, do đó bị biến dạng và biến đổi thành hình dạng hiện tại...
"Ta có một suy đoán táo bạo rằng, cái gọi là 'Mặt trời đen có thể là một thể hỗn hợp' nào đó - toàn bộ nên văn minh sinh ra xung quanh Hằng tinh sụp đổ cùng với Hằng tinh của chúng, nhiễu sóng biến thành hình dạng như hiện nay. Mà loại hỗn hợp' này... đã khiến cho Mặt trời đen trở nên rối loạn và hỗn độn hơn nhiều so với những tồn tại cổ xưa khác, đồng thời cũng có nhiều 'khiếm khuyết hơn."
Anh giơ tay lên và lay động "Hằng tinh viễn cổ” trong tay.
"Những con cháu mặt trời đó có lẽ cho rằng một ngôi sao viễn cổ khác có thể giúp chúng tu sửa khiếm khuyết' của Mặt trời đen. Nguyên lý trong này ta không hiểu, nhưng có một điều vô cùng xác thực - nếu chúng thực sự thành công, thì sẽ xảy ra chuyện lớn."
"... May thay chúng đã thất bại." Đầu Sơn Dương chân thành nói.
Duncan gật đầu, sau đó trâm ngâm nhìn Hằng tinh viễn cổ trong tay. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài phòng thuyền trưởng truyền đến, sau đó là tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng Nina: "Chú Duncanl! Chú có trong đó không?"
Duncan nhướng mày, lập tức đáp: "Vào đi.'
Cửa phòng thuyền trưởng mở ra, Nina thò đầu ngó dáo dác vào trong, sau đó mới cười hì hì chui vào: "Bữa tối đã nấu xong! Cháu tới gọi chú ra ăn cớm!"
Duncan thấy Nina cười rạng rỡ, trong lòng chợt có ý nghĩ.
"Cháu đến rất đúng lúc,' Anh vẫy tay với cô gái: "Lại đây xem xem cái này."
Nina lập tức ngoan ngoãn bước tới, hơn nữa ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý tới "mặt trời nhỏ' trong tay Duncan, cô mở to mắt nhìn quả câu phát sáng xinh đẹp, nhanh chóng phản ứng lại: "Đây không phải là 'mặt trời' mà chị Fanna mang ra từ trong sa mạc sao?"
"Cháu cầm lấy nó,' Duncan thuận tay đưa "mặt trời nhỏ" cho Nina: "Xem có cảm giác gì?"
Nina có chút khó hiểu đón lấy quả cầu nhỏ to gần bằng nắm tay của mình, đặt trước mắt nhìn trái nhìn phải, sau đó lại nghiêm túc "cảm nhận" nó, nghi hoặc nhìn Duncan: "Không có 'cảm giác' gì... chỉ cảm thấy nóng hổi thôi."
"Chỉ có như vậy?" Duncan cau mày, bất giác suy nghĩ xem nên để Nina làm bài khảo sát nào mới được. Ngay lúc đang phân tâm như vậy, tiếng "răng rắc" giòn tan đột nhiên lọt vào tai anh.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nina cũng đang sửng sốt nhìn vê phía này, một chùm ngọn lửa nhỏ và những mạt vụn lãm tấm đang từ khóe miệng cô rơi xuống, trong khi trên bê mặt "Hằng tinh viễn cổ" trong tay cô đã mẻ mất một mảnh và có thể nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên cạnh bị mẻ.
Duncan: '... ?I”
"Cháu... cháu không nhịn được!" Nina cuối cùng phản ứng lại trong muộn màng, gân như nhảy lên tại chỗ và xua tay liên tục: "Cháu chỉ thấy kích thước của thứ này khá phù hợp, lại... sau đó... dù sao thì vô thức cắn rồi..."
"Cháu khoan động đậy." Duncan nhanh chóng nói, cắt ngang hành động có phần hoảng hốt của Nina, sau đó lại đứng dậy cầm lấy mặt trời nhỏ trong tay đối phương - anh lo lắng vết cắn của Nina sẽ phá hủy trạng thái ổn định của "Hằng tinh" này, tuy rằng không biết một Hằng tỉnh bị nén đến kích thước như vậy sẽ mạnh đến mức nào nếu mất kiểm soát, nhưng rõ ràng đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng không có gì xảy ra.
"Hằng tinh" bị cắn mất một miếng không hề sụp đổ cũng không phát nổ, mà vẫn tỏa ra nhiệt lượng ôn hòa và vô hại.
Hơn nữa ngay khi Duncan nhìn lại bê mặt của nó, anh mới phát hiện ra rằng vết mẻ nhỏ đó đã biến mất từ lúc nào không hay.
Nina cũng tò mò sáp tới, chớp mắt nhìn "mặt trời nhỏ' đã biến trở lại thành hình câu hoàn chỉnh, hồi lâu mới nói ra một câu: "Lành lặn rồi?" Duncan nhìn "mặt trời nhỏ" trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn "mặt trời nhỏ" trên Thất Hương Hào bằng ánh mắt quái dị. Mặc dù bình thường đã quen nhìn thấy đủ loại dị thường và dị tượng ly kỳ cổ quái, nhưng anh cũng đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình có vẻ hơi không đủ dùng.
Sau khi trong lòng nổi lên vô số ý nghĩ kỳ quặc và quái lạ, anh lại đưa "Hằng tinh" mini cho Nina: "... Cháu cắn thêm miếng nữa đi."
Nina ngoan ngoãn cầm lấy "mặt trời nhỏ" đưa vào miệng cắn, răng rắc một miếng, nhai phát ra tiếng lạo xạo.
Thành thật mà nói, Duncan thậm chí còn có chút thèm ăn...
Giây tiếp theo,/'mặt trời nhỏ" lại khôi phục trạng thái ban đầu dưới cái nhìn của Duncan và Nina.
Nina ngẩng đầu nhìn Duncan, sau đó lại nhìn "mặt trời nhỏ" trong tay, vẻ mặt khó hiểu: "... Tại sao vậy?"
Duncan giơ tay lên xoa xoa trán thật mạnh - Sao anh biết được?!
"Chú đoán ngay cả học giả xuất sắc nhất trên thế giới này cũng không thể trả lời câu hỏi của cháu,' Duncan vừa nói vừa xoa đầu, rồi lại nhìn những tia lửa bắn ra từ khóe miệng Nina bằng ánh mắt kỳ lạ, hồi lâu sau cuối cùng không khỏi lên tiếng: "... Ăn ngon không?"
"Giòn giòn,' Nina thành thật nói: "Cảm giác rất ngon, nhưng lại không biết mùi vị như thế nào."
"... Vẫn muốn ăn sao?"
Ánh mắt Nina chợt sáng lên (sáng đến nỗi phòng thuyền trưởng đều sáng rỡ): "Có được không?!"
Duncan: ”...'
Trong phòng thuyền trưởng nhất thời rơi vào im lặng, Duncan tận lực vận dụng hết thảy kiến thức nhân sinh cùng toàn bộ trí tưởng tượng của mình cố gắng giải thích rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Nina thì tò mò nắm lấy "mặt trời nhỏ" nhìn đi nhìn lại, dường như đang tìm nơi tiếp theo để cắn.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Duncan quyết định từ bỏ việc tìm hiểu vấn đề này.
"Bản thân cháu không cảm thấy khó chịu gì chứ?” Anh lắc đầu, đột nhiên hơi lo lắng không biết Nina sau khi "cắn nuốt Hằng tinh" có gặp vấn đề gì về thể chất hay không.
"Không, ăn vào nong nóng, còn rất thoải mái,' Nina lắc đầu nói: "Chú Duncan, cháu ăn thêm miếng nữa được không?"
"... Chú đề nghị ít nhất hôm nay cháu không nên thử thêm," Duncan suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng nghiêm túc, nhưng với vẻ mặt có phần không nỡ: "Nếu ngày mai vẫn không cảm thấy khó chịu... thì cháu cứ thoải mái." Nói đến đây, anh dừng lại một chút, sau đó lại nói thêm: "Vốn là chú muốn giao nó cho cháu bảo quản."
Lời này anh không hề nói dối, khi nấy trước khi Nina bước vào, anh đã suy nghĩ về vấn đề bố trí ổn thỏa cho "mặt trời nhỏ” này, vì lẽ đương nhiên và hiển nhiên, giao nó cho Nina bảo quản dường như là một chuyện hợp lý - Trước hết, mối liên hệ trên bản chất của hai tồn tại, Nina bảo quản "mặt trời nhỏ" nói không chừng có thể khai thác ra nhiều bí mật hơn của nó. Thứ đến, xét vê mặt an toàn, Nina sở hữu cái tát ở nhiệt độ 6000°C cũng có đủ năng lực đảm bảo không ai có thể đánh cắp "Hằng tinh”.
Nhưng đứa cháu gái cảm thấy "mặt trời nhỏ" này ngon thì thuộc về tình huống ngoài dự liệu...
Nina ngược lại không suy nghĩ quá nhiều, sau khi nghe được sự sắp xếp của Duncan, cô lập tức vui vẻ, gật đầu thật mạnh: "Ừm!"
Dáng vẻ trông giống như một chú cún con nhận được cục xương hằng ao ước.
Nhìn Nina tươi cười, Duncan không khỏi cảm thấy trong lòng lại dâng lên một chút lo âu —
Giao cho con bé... thật sự ổn không?
Mặc dù hiện tại có vẻ như "mặt trời nhỏ" sẽ ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu sau khi bị cắn, nhưng cũng không biết sự khôi phục này có giới hạn trên hay không, nếu giao cho Nina "bảo quản"... một ngày nào đó liệu cô có ăn sạch thứ này không...
"Chú Duncan?”
Duncan bị đánh thức bởi tiếng gọi từ bên cạnh, anh nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu và quay lại nhìn khuôn mặt đầy nắng của Nina.
"Chú có định đi ăn cơm không?" Nina hỏi với nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng, Duncan vẫn không đành lòng lấy lại "mặt trời nhỏ.
Mà cùng lúc đó, con tàu cứu nạn học viện khổng lồ đã đi đến vùng gần bờ biển của Lightwind Harbor.
Trong phòng nghỉ ngơi ở thượng tầng của tàu cứu nạn, Rune đang ngôi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ tình hình của những Tinh linh ở lại canh giữ trên tàu cứu nạn cho thấy, ảnh hưởng của Giấc mơ của kẻ vô danh đối với thế giới hiện thực quả thực đã hoàn toàn biến mất, ngay cả những Tinh linh từng hoàn toàn biến mất giờ đây cũng đã quay trở lại thế giới hiện thực.
Sau khi áp lực đột nhiên tan mất, mệt mỏi lặng lẽ hiện lên, Rune sau khi trở lại tàu đã nghỉ ngơi rất lâu, đến hiện tại mới cảm thấy tinh lực hơi khôi phục.
Một lúc lâu sau, ông ta mới từ từ mở mắt ra, nhìn vào hai tay mình, nhìn làn da nhăn nheo đã không còn căn tràn sức sống. "Tuổi tác quả thực đã cao rồi."
Ông ta lẩm bẩm cảm khái một câu, sau đó đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên đài thí nghiệm cách đó không xa.
"... Đến lúc phải nói chuyện với mấy người bạn cũ rồi."