Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 655 - Chương 654: Đến Thăm Trong Bóng Tối

Chương 654: Đến Thăm Trong Bóng Tối Chương 654: Đến Thăm Trong Bóng TốiChương 654: Đến Thăm Trong Bóng Tối

Trong hội trường rộng rãi và lộng lẫy, mái và tường được trang trí bằng nhiều phù điêu và hoa văn liên quan đến Thánh chủ biển sâu, vật dị dạng được gọi là "Thánh đồ" đang đứng im lặng trên đài cao.

"Vương miện" do xương đen kịt đan xen tạo thành đứng trên đài cao. Giữa các dây thần kinh và mạch máu quấn quanh ở dưới cùng của vương miện là những con mắt nửa mở nửa nhắm. Bộ não khiến người ta không rét mà run nằm ở trung tâm của vương miện xương, thỉnh thoảng phát ra âm thanh trầm thấp và mơ hồ trong lúc hơi động đậy.

Trong đại sảnh, các thần quan cấp thấp và giáo đồ bình thường giữ im lặng, thận trọng và căng thẳng đứng trong góc. Bọn họ giữ khoảng cách với đài cao ở trung tâm, thậm chí không dám nhìn thẳng vào những cuống mắt đang ở trại thái ngủ yên của Thánh đồ. Một bầu không khí đè nén và ngột ngạt bao trùm nơi này, ngay cả không khí dường như đều ngưng kết.

Mọi người đều biết, cảm xúc của Thánh đồ rất không tốt - mà cảm xúc tệ hại này rõ ràng có liên quan đến việc gân đây đột ngột kết thúc hành động.

Tất nhiên, mệnh lệnh chấm dứt hành động do chính Thánh đồ truyền đạt xuống, nhưng rõ ràng, đây không phải là kết quả mà vị đại nhân này muốn thấy - hướng đi đáng lẽ không phải như vậy.

Sự im lặng và kiềm nén này kéo dài không biết bao lâu, trong tai mỗi thần quan cấp thấp và giáo đồ bình thường đột nhiên xuất hiện một giọng nói: "Ra ngoài."

Mọi người như được đại xá - gần như trong chớp mắt, các giáo đồ Nhân Diệt tụ tập trong đại sảnh rời khỏi hội trường bằng nhiều cánh cửa khác nhau, chỉ để lại những thần quan cấp cao bên cạnh đài cao.

"Thánh đồ,' Một thân quan cấp cao mặc áo khoác đen, mái tóc hoa râm được chải tỉ mỉ, quay lên đài cao và phá vỡ sự im lặng: “Chúng tôi nhận được tin tức từ Moco và Siprod, Tinh linh rơi vào trạng thái ngủ mê man và tan biến trong thành bang các nơi đã dần khôi phục."

"... Lối vào giấc mơ đã biến mất, Hộp sọ giấc mơ cũng không còn phản ứng với huyết thực' nữa, Một thần quan cấp cao khác nói ngay sau đó: "Xét theo tình hình hiện tại, Giấc mơ của kẻ vô danh sợ rằng đã hoàn toàn biến mất - Nhưng cho đến bây giờ, những người theo mặt trời vẫn chưa liên lạc với chúng ta."

"Bọn họ sẽ không liên lạc với chúng ta nữa,' Trong vương miệng xương trên đài cao cuối cùng truyền đến câu trả lời: "Con cháu mặt trời chủ đạo hành động lần này đã vẫn lạc, tổn thất này đủ khiến những người đi theo đó rơi vào một trận hỗn loạn lâu dài... Mất đi 'hậu duệ' là hạch tâm, chi nhánh hợp tác này của chúng ta sẽ biến mất không lâu sau.

Thần quan cấp cao xung quanh đài cao ngay lập tức trở nên xôn xao. Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, thân quan tóc hoa râm cuối cùng không nhịn được nói: "Vậy con cháu mặt trời đã vẫn lạc rồi?! Nó làm sao mà chết? Là thứ gì đó ở chỗ sâu trong giấc mơ..." "Ta không biết. Ta chỉ nhìn thấy hào quang của nó đột nhiên tắt ngúm ở đầu cuối của vận mệnh, một cái bóng lớn lan ra từ nơi nó bị dập tắt. Mà cho đến tận bây giờ, cái bóng này vẫn đang lan tràn vê phía chúng ta."

Các thần quan cấp cao nhất thời đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc im lặng, một người trong đó do dự nói: "Ý ngài là... sau khi con cháu mặt trời đó vẫn lạc, cái bóng đã giết chết nó vẫn đang truy đuổi theo chúng ta?”

"Trong vận mệnh của chúng ta đang bao phủ khói mù,' Thánh đồ chậm rãi nói: "Đến nay vẫn chưa tản đi."

"Hiện tại chúng ta đã cách xa tất cả các thành bang và các tuyến đường chính” Một thần quan cấp cao khác ngập ngừng nói: "Hơn nữa cũng đã thành công tránh được hạm đội tuân tra biên giới của tứ đại giáo hội..."

Bên cạnh lập tức có thần quan khác nói: "Bọn tay sai Tứ thân đó không biết gân đây đang làm gì, tập trung số lượng lớn hạm đội đến gần biên giới phía đông, khiến lực lượng tuần tra ở các vùng biển biên giới khác suy yếu rất nhiều. Chúng ta đã vượt qua rất thuận lợi, hẳn rất nhanh sẽ có thể sớm trở lại "Thánh địa..."

Lại có thân quan khác hùa theo: “Thánh địa' bị bao phủ trong sương mù dày đặc của biên giới, rồi lại có sự ban phúc của 'Chủ' ở đó, cho dù là tàu hành hương cứu nạn của bọn tay sai Tứ thân cũng không thể đột phá..."

Các thần quan cấp trên lần lượt lên tiếng, tuy nhiên "Thánh đồ' trên đài cao vẫn im lặng từ đầu đến cuối, dần dần, tiếng nói xung quanh đài cao trở nên im lặng, các thần quan khôn ngoan ngậm miệng lại.

"Hắn sắp tới rồi."

Không biết qua bao lâu, giọng nói trâm thấp của Thánh đồ đột nhiên truyền vào tai của mỗi một người.

Mà đi cùng với vài lời ngắn gọn này, dường như có một cơn gió lạnh vô hình chợt thổi qua toàn bộ đại sảnh - Trong cơn gió mang theo một nỗi sợ hãi và khủng bố gần như có tính lây lan, khiến những thần quan Nhân Diệt từ lâu có trái tim lạnh lẽo và cứng rắn như sắt đen vô thức run rẩy.

Một thần quan cấp cao gần như ngay lập tức hiểu được ý của Thánh đồ: '"Ý ngài là... âm hồn trở về từ không gian thứ đó..."

"Làm sao có thể?! Kể từ đó chúng ta không hề có bất kỳ qua lại nào với những người theo 'hắn..." Một thần quan khác nói với giọng vô thanh: "Chúng ta đã rút lui khỏi Giấc mơ của kẻ vô danh trước khi nơi đó xuất hiện những thay đổi lớn hơn, theo lý đã phải cắt đứt liên lạc với 'hắn từ lâu rồi..."

Thánh đồ lại không đáp lại những giọng nói hèn nhát và bất lực mang vẻ căng thẳng và sợ hãi bên mình. Hắn chỉ từ từ nâng cuống mắt bên mình lên, tại đầu cuối những xúc tu quằn quại đó, từng nhãn cầu nhìn quanh hội trường, lại dường như xuyên thấu qua bức tường của hội trường, đảo mắt nhìn toàn bộ con tàu.

Khói mù trong vận mệnh phản chiếu vào những con ngươi sưng tấy có hình thù quái dị của hắn. Ngọn lửa màu u lục bùng cháy trong bóng tối và dần dần xuất hiện trên mặt biển không lâu sau. Hắn nhìn thấy cái chết và nỗi sợ hãi đang đến gần - Trong tương lai gần, hâu hết những người trên con tàu này đều sẽ chất.

Một phần khác, số phận còn tệ hơn cả cái chết.

Hắn đã ngửi thấy trước mùi máu sôi trào trong ngọn lửa và nghe thấy những tiếng la hét sẽ sớm vang lên - Tuy nhiên, điều tuyệt vọng hơn những cái chết sắp xảy ra là bóng mờ sẽ tiếp tục lan rộng trên tuyến đường này, con tàu này không phải là điểm cuối, mà chỉ là một lần trung chuyển của bóng mờ trải rộng.

Thánh đồ từ từ thu cuống mắt lại.

Trong tương lai có hạn và có thể thấy trước, hắn từng cẩn thận đưa ra nhiều lựa chọn. Những lựa chọn này đã thành công giúp hắn có được lực lượng ngày càng mạnh mẽ, khiến con tàu trở thành biểu tượng cho ý chí của "Chủ". Nhưng lần này, hắn thấy rằng dù mình chọn thế nào, khói mù đó trước sau đều như hình với bóng trong vận mệnh.

Dù là kết thúc trước các hành động trong Giấc mơ của kẻ vô danh, thay đổi lộ trình của "con tàu thánh" này, hay cắt đứt khí tức của toàn bộ con tàu, thì cũng không thể tránh khỏi tương lai khủng khiếp đó.

Bóng mờ đó đã bao lấy hắn, bao lấy tất cả mọi người, thậm chí... giống như đã ở trên con tàu này vậy.

Đã ở trên con tàu này?

Trong vương miện xương trên đài cao, bộ não sưng phồng ngọ nguậy đột nhiên tĩnh trệ trong giây lát, sau đó các mô sinh học xung quanh nó dần dần giãn nở ra.

Theo nhận thức đột ngột lóe lên trong lòng, Thánh đồ nhận thấy những bóng mờ khắp nơi bắt đầu yếu đi, trên mặt biển cách đó không xa, những ngọn lửa màu u lục nổi lên từ bóng tối dường như đang dần tan biến.

"... Ta bắt được ngươi rồi." Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.

Một thần quan cấp cao phản ứng ngay lập tức: "Ngài đã phát hiện được gì rồi?"

"... Đi và đưa tất cả những ai đã từng bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh vào đại sảnh," Thánh đồ chậm rãi nói, đồng thời, một phần nhãn câu của hắn quan sát thấy khói mù tràn ngập trên con tàu cùng mùi chết chóc đến từ tương lai đang tiếp tục suy yếu: "Đặc biệt là người từng tiếp xúc với cô gái đồng hành cùng chó săn biển sâu kia... Richard, đúng, đưa hắn đến đây... đừng làm kinh động đến hắn, đừng khơi dậy sự cảnh giác của hắn, từ từ dẫn hắn đến đây."

Khói mù trong đại sảnh hoàn toàn lắng xuống, khí tức tử vong đến từ khắp nơi trên tàu suy yếu mạnh, không lâu sau, ngọn lửa màu u lục trên mặt biển lần nữa trở lại bóng tối.

Bóng mờ quả thực đang ở trên tàu, bản thân một lần nữa nhận thấy "bước ngoặt" nhỏ bé đó trong số phận - Sự lựa chọn đúng đắn, kết quả tốt đẹp.

Một thần quan cấp cao nhanh chóng rời khỏi hội trường và đi thực hiện mệnh lệnh của Thánh đồ.

Sau đó Thánh đồ trên đài cao lại im lặng một lúc rôi phân phó tiếp: "Ngoài ra, cho tàu dừng lại."

Khói mù trong số phận đã tạm thời tan biến, nhưng trong lòng hắn vẫn còn một nỗi bất an kỳ lạ, dường như mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, âm hồn trở về từ không gian thứ đó... có lẽ không thể dễ dàng thoát khỏi như vậy được.

Bị thúc đẩy bởi sự thận trọng cần thiết, Thánh đồ quyết định tạm thời ở lại vùng biển này, không thể để con tàu tiếp tục đến gần Thánh địa cho đến khi chắc chắn rằng những nguy hiểm tiêm ẩn đã bị loại bỏ hoàn toàn...

Một phút sau, Richard tỉnh dậy sau một cơn ác mộng ngắn ngủi mà hỗn loạn.

Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi qua cổ hắn, tiếng thì thâm nhỏ không thể nghe rõ từ góc phòng truyền đến, tình huống trong ác mộng đã tiêu tan khỏi đầu óc, hắn không nhớ mình vừa mơ thấy gì, chỉ cảm thấy trong lòng có loại cảm giác hồi hộp như nôn nao đang dần tiêu tan, thời gian trôi qua dân dần hóa thành ấn tượng mơ hồ.

"Cô ấy muốn đến thăm hỏi..."

Một giọng nói yếu ớt vang lên, phảng phất như hiện lên trong đầu mình.

Richard trên giường ngồi thẳng dậy.

Những tiếng thì thầm nho nhỏ mơ hồ vang lên từ mọi ngóc ngách trong phòng. ÁNH đèn đung đưa trên bức tường cách đó không xa, đổ ra nhiều hư ảnh loang lổ kỳ lạ trông giống như những sợi nấm đan chéo nhau, lại giống như một mạng nhện vô hình, bao phủ toàn bộ khoang tàu.

"Đã đến lúc chào đón cô chủ rồi... búp bê vải đáng yêu..."

Giọng nói thỏ thẻ đó lại thì thâm.

Richard chậm rãi chớp mắt, trạng thái tê liệt và chậm chạp trong đầu dường như dần dần lắng xuống, hắn rời khỏi giường, chậm rãi đi đến tủ để đồ bên cạnh, mở tủ ra lục lọi bên trong một lúc, cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần.

Đó là một cuộn giấy lớn và vài cây bút chì.

Đây đều là những vật liệu được sử dụng để luyện tập vẽ mô phỏng phù văn trong ngày thường.

Im lặng nhìn những thứ này vài giây, trên mặt Richard cuối cùng lộ ra nụ cười, hắn ôm giấy bút đi đến bên giường, không chút do dự ném chăn ga gối đệm xuống đất bên cạnh, trực tiếp trải cuộn giấy lớn trên chiếc giường phẳng.

"Bọn họ đến tìm ngươi rồi... đừng trễ nãi thời gian." Richard khẽ lặp lại lời thì thâm trong đầu, trên môi nở nụ cười, cúi người xuống với cây bút chì trên tay và phác họa một cách điêu luyện. Khuôn mặt xinh đẹp của một quý cô hiện lên trong tâm trí hắn và dần dần rơi xuống tờ giấy.
Bình Luận (0)
Comment