Chương 655: “Xâm Nhập”
Chương 655: “Xâm Nhập”Chương 655: “Xâm Nhập”
Nữ chủ nhân sắp đến, vào buổi chiều giá rét này.
Tiếng bút chì lướt trên mặt giấy xào xạc, những đường nét đậm nhạt không đồng nhất kéo dài và móc nối trên mặt giấy như có sinh mệnh riêng, dần dần hình thành nên hình ảnh. Richard toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự "chào đón" này, trong khi một loại cảm xúc an tâm và mong đợi dần dần tràn ngập mọi suy nghĩ của hắn.
Trong bất giác, cái lạnh lẽo lui đi, cảm giác trống rỗng không thể giải thích được thỉnh thoảng xuất hiện gân đây cũng biến mất, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười, trong đầu thì chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất và hình ảnh duy nhất — Cô ấy sắp đến.
Nữ sĩ xinh đẹp đó, nữ chủ nhân chưa từng gặp mặt đó, hắn kính phục nàng và vui mừng mong chờ chuyến thăm của nàng... Nữ chủ nhân sẽ thích nơi này không? Nàng sẽ thích sự sắp xếp của mình không? Liệu nàng có lộ ra nụ cười và khen thưởng lòng trung thành của búp bê vải không?
Sàn sạt... Cây bút chì lướt nhanh trên tờ giấy trắng, ánh mắt dịu dàng của nữ chủ nhân truyền đến từ tờ giấy, mỉm cười nhìn hắn.
Tâm tình phấn khích và vui sướng dâng trào, nhưng tay của Richard lại vững vàng và nhanh nhẹn hơn bao giờ hết - hắn thậm chí không nhớ mình có kỹ năng hội họa cao như vậy và có thể phác họa ra những đường nét mỹ miều nhanh như vậy từ khi nào, cuối cùng hắn thậm chí còn dùng cả tay trái cầm bút lên, hai tay quơ múa nhanh nhẹn trong mơ hồ mang theo tàn ảnh...
Tuy nhiên, tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ hướng hành lang, bịch bịch bịch, bịch bịch bịch, dồn dập như nhịp tim, mang theo âm thanh khiến người ta tâm phiền ý loạn.
"Bọn họ đến tìm ngươi rồi, búp bê vải dễ thương..."
Giọng nói nhẹ nhàng trong đầu thổi qua như gió, trong gió mang theo âm thanh ồn ào như có như không.
Cảm giác lạnh lẽo khó chịu quen thuộc lại ập đến, Richard cảm thấy trong lòng mình dâng lên một tầng khó chịu. Có người muốn quấy rây bản thân, quấy rây thời khắc gặp mặt của bản thân và nữ chủ nhân. Bọn họ đã gần đến cửa — nhưng bản thân vẫn chưa vẽ xong.
Hắn lại tăng tốc, khua tay trên tờ giấy như đang khiêu vũ, nhưng những bước chân phiền lòng đó lại đến sớm hơn hắn nghĩ.
Tiếng bước chân dừng ở cửa, gần như không chậm trễ, có người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa thịch thịch giống như gõ thẳng vào trái tim, vang vọng trong căn phòng nhỏ này, lúc đầu còn nhẹ nhàng, nhưng trong chớp mắt đã trở nên dồn dập.
"Richard, anh có trong đó không?" Ngoài cửa có giọng nói của ai đó truyền vào, mang theo vẻ "lịch sự" có phần lo lắng và không được tự nhiên: "Thánh đồ triệu tập mở hội nghị, yêu cầu tất cả mọi người đến hội trường."
"Đừng đi, đó là một cái bẫy."
Richard nghe thấy một lời cảnh báo lập tức vang lên trong đầu, hắn đã không còn phân biệt được đó là giọng nói của Rabbi hay suy nghĩ của chính hắn - Hắn đương nhiên không để ý đến âm thanh ở cửa, chỉ tiếp tục chuyên chú đắm chìm vào bức tranh trước mặt.
Trong phòng yên tĩnh khiến tiếng gõ cửa càng gấp gáp, bịch bịch bịch, tiếng đập cửa liên tục chẳng mấy chốc từ ngoài cửa truyền đến. Những người ở hành lang vừa dùng sức đập mạnh vào cửa vừa cất cao giọng nói: "Richard, chúng tôi biết anh ở bên trong, cuộc họp này rất quan trọng, không lẽ anh vẫn còn đang ngủ nướng đấy chứ!"
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi.
Richard nhíu mày thật chặt, hai tay run rẩy như co giật. Nữ chủ nhân chớp mắt với hắn, trong bức tranh với đường nét đen trắng, đôi mắt đó đã linh động như sinh vật sống.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút, hắn vẫn còn một vài nét vẽ quan trọng chưa xong...
Tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, sau một lúc tạm dừng là một tiếng đập mạnh.
"Bang - râm!"
Cánh cửa gỗ mỏng bị người ta đùng lực đập vỡ ra, động tác của Richard cứng đờ trong giây lát đó - Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, có người xông vào phòng rồi, một con chó săn biển sâu có hình thể to lớn từ giữa không trung bổ nhào tới, sau đó trực tiếp đẩy hắn ngã xuống đất.
Nét vẽ cuối cùng có đúng chỗ không?
Richard cố gắng ngẩng đầu lên liếc nhìn, nhưng lực lượng của chó săn biển sâu không cho phép hắn cử động chút nào. Hắn cố gắng chống đỡ cánh tay, nhưng từ trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng gâm gừ khàn khàn và quái dị. Điều này chỉ khiến hắn cảm thấy phẫn uất tràn ngập tâm trí —
Hắn ghét chó săn biển sâu. Hắn hận những con quái vật thô lỗ và hung bạo như chó săn biển sâu.
Có người từ bên cạnh nắm lấy cánh tay của hắn, nhanh chóng dùng dây thừng trói lại. Sau đó một người khác bịt miệng hắn, không cho hắn sử dụng lực lượng của ma chú - Người xông vào phòng kéo Richard dậy khỏi mặt đất, đoạt đi cây bút chì của hắn và lôi hắn về phía cửa một cách thô bạo.
Richard vừa rời khỏi phòng thì lập tức từ bỏ phản kháng, suy nghĩ của hắn dường như bị gián đoạn, đầu óc đần độn như nhét bông. Hắn giống như một thây ma biết đi bị mấy "đồng bào" đỡ hai bên trái phải, im lặng đi trong hành lang.
"Đợi đã, Một giáo đồ Nhân Diệt đang đỡ lấy cánh tay của Richard đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía một giáo đồ khác đang đi bên cạnh: "Vừa rồi lúc chúng ta xông vào phòng, hắn đang làm gì?"
"Hình như đang vẽ tranh,' Một giáo đồ Nhân Diệt khác cau mày nhớ lại: "Trên giường có trải một tờ giấy lớn, nhưng không nhìn thấy hắn đang vẽ gì."
".. Không đúng, tôi sẽ quay lại xem xem."
Giáo đồ Nhân Diệt mở miệng đầu tiên nói nhanh một câu, sau đó quay người chạy về căn phòng bọn họ vừa rời đi. Hắn bước qua cánh cửa gỗ đã bị đụng hư, nhanh chóng đến trước giường của Richard, nhìn tờ giấy lớn trải trên tấm ván giường.
Đó chỉ là một tờ giấy trắng.
Giáo đồ Nhân Diệt cau mày, không biết tại sao bản thân lại cảm thấy có chút bất an. Dưới sự thúc đẩy của loại bất an này, hắn ngẩng đầu lên và nhanh chóng quan sát tình hình trong phòng - Nhưng không phát hiện thấy gì.
Trong cổ họng tín đồ tà giáo phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ, tiếp đó vì cảnh giác, hắn cúi xuống nhặt tờ giấy trắng lên, tiện tay cuộn lại, rồi câm nó quay trở lại hành lang.
"Chỉ là một tờ giấy trắng,' Hắn nói với những người khác đang đợi ở hành lang: "Chúng ta đi thôi."
Một tờ giấy trắng.
Richard bị "đồng bào" đè bả vai và khống chế cử động ngẩng đầu lên có chút chậm chạp, trong mắt mang theo vẻ si mê, nhìn vào cuộn giấy trắng phơi ra tay người mơ hồ có chút quen thuộc phía đối diện, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, trên mặt hắn cuối cùng hiện ra nụ cười mỉm.
Tuy nhiên, không ai để ý đến nụ cười của hắn.
Tiếng bước chân hỗn loạn đi xa dần khỏi hành lang.
Nhiều tiếng bước chân hơn rất nhanh lại xuất hiện ở những nơi khác trên con tàu.
Đám giáo đồ Nhân Diệt đón nhận chỉ thị của Thánh đồ đã hành động. Những thần quan này hiện đang đi qua những hành lang dài và tối tăm, trong tay bọn họ câm danh sách vừa thống kê ra, vội vàng gõ cửa phòng từng người một, đưa những "đồng bào" từng bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh ra khỏi phòng.
Một bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan tỏa khắp con tàu, có người nhận thấy tình hình khác thường, có người thì nhận thấy con tàu đã ngừng di chuyển từ lúc nào đó. Những người không bị đưa đi lặng lẽ tụ tập trong phòng, bàn tán và suy đoán trong căng thẳng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, trong khi những người bị đưa đi đã lần lượt đến hội trường.
Thánh đồ rơi vào trạng thái xuất thần ngắn ngủi trên đài cao ở giữa đại sảnh. Nhìn trộm số phận trong thời gian dài khiến tâm trí hắn cảm thấy mệt mỏi. Hắn đột nhiên có chút hoài niệm ngày trước, hoài niệm lúc bản thân vẫn còn sở hữu thân thể nhân loại - Mặc dù thân xác đó bẩn thỉu và yếu đuối, nhưng lúc đó hắn vẫn có thể nằm thoải mái trên giường, không phải lúc nào trong đầu cũng truyền tới các loại tiếng thì thầm khó hiểu và tiếng gào thét hỗn loạn...
Hắn chìm vào trạng thái xuất thân này, ký ức dân dần dệt thành một bức màn mờ ảo. Sâu trong bức màn, dường như có sự bình yên vĩnh cửu đang vẫy gọi hắn.
Sự "bình yên" đó là một cái bóng cao to bùng cháy ngọn lửa màu u lục. Thánh đồ chợt tỉnh dậy từ trong dấu hiệu báo trước đến từ số phận, mọi dây thần kinh và mạch máu trong cơn co giật truyền đến cảm giác đau nhói nóng bỏng.
"Thánh đồ các hạ,' Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, một thân quan cấp cao đang báo cáo tình hình với hắn: "Người mà ngài yêu cầu đều đã mang tới."
Thánh đồ nhướng cuống mắt lên, đảo mắt nhìn những giáo đồ hoặc sợ hãi hoặc hoang mang đang tụ tập trong hội trường.
Một cái bóng dày đến mức không thể loại bỏ được bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Khói mù của số phận đã che khuất mọi tâm nhìn của hắn.
"Kẻ xâm nhập đã lên tàu!"...
Sau khi mọi người đều rời đi, trong phòng Richard mới đột nhiên xuất hiện một luồng khí lưu không thể tra được - Tiếp đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường.
Giống như một "bức tranh" ban đầu nằm phẳng trên một bề mặt nào đó đột nhiên "cuốn lại" và "đứng dậy", bóng dáng của Lucrecia hiện ra trong không trung.
Vừa rồi nàng ta đã luôn đứng trước mặt giáo đồ Nhân Diệt, lúc sau cùng chỉ cách chừng nửa mét - chẳng qua là nàng ta quay người sang một bên.
Bức họa không có độ dày, mắt trong không gian ba chiều không thể nhìn thấy "hình ảnh" song song với ánh nhìn.
Lucrecia thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào hai tay mình, sau đó tiện tay nhặt cây bút chì bị ném sang một bên lên và vẽ ngẫu nhiên hai nét trên lòng bàn tay mình.
Sau đó nàng ta vung tay, hình dáng "mỏng" chuyển từ một bức vẽ không có độ dày thành một thực thể bình thường.
Nàng ta quay đầu liếc nhìn sàn nhà trống trải: "Rabbi, ta biết ngươi đang ở trong phòng."
Gần như cùng lúc nàng ta vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ như giọng của một cô bé: "Ôi ôi ôi! Cô chủ đến rồi àI Rabbi ra ngay đây!"
Theo cùng với giọng nói the thé và trẻ con này, vô số bông trắng đột nhiên xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong phòng!
Những cái bóng ở các góc, những vết nứt trên đồ đạc, những lỗ thủng trên mái nhà, những khoảng trống trên sàn nhà, tất cả những nơi có thể dùng để che giấu những "sợi bông", bông nhiều vô số kể bắt đầu chen nhau ùa ra, giống như bản thân căn phòng đang điên cuồng tống dị vật ra ngoài, sợi bông ngay lập tức tràn ngập tâm mắt của Lucrecia, sau đó chúng lại nhanh chóng tụ tập ở giữa phòng, rồi dần dần hóa thành một hình dạng con thỏ hoàn toàn được làm bằng bông không có “da”.
Sau đó, cục bông hình thỏ bắt đầu "cuốn từ trong ra ngoài, vải đủ màu sắc từ bụng nó chui ra, trong nháy mắt quấn lấy nó, biến thành một con thỏ búp bê cỡ lớn với hình dáng kỳ quái và đáng sợ. Con búp bê kinh dị lắc lư hai lần tại chỗ, hết sức phấn khởi nhào về phía Lucrecia: "Rabbi đến rồi, Rabbi đến rồi! Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan..."
"Im miệng,' Lucrecia thuận tay tóm lấy con thỏ đang lao vê phía mình giữa không trung, giọng điệu lạnh lùng: “Giữ yên lặng."