Chương 656: Khát Bông
Chương 656: Khát BôngChương 656: Khát Bông
Trên tàu rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng qua cửa sổ đang mở, động tĩnh duy nhất có thể nghe thấy trong khoang tàu là tiếng ồn ào nho nhỏ đến từ buồng máy và thiết bị ống dẫn ở nơi xa - Hầu hết mọi người dường như đều đã rời khỏi khu vực này, ngay cả những người ở lại lúc này hẳn cũng đều cẩn trọng và im lặng đợi trong phòng.
Sự yên tĩnh này thậm chí sẽ mang đến cho người ta ảo giác của một loại "an toàn", nếu không phải thỉnh thoảng ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng, một vị khách thăm lỗ mãng và vô tri sợ rằng căn bản không nghĩ tới nơi này sẽ là hang ổ của một đám tín đồ tà giáo chiếm cứ.
Nhưng Lucrecia biết,'chuyến thăm' của mình sợ rằng đã bị chủ nhân con tàu này phát giác.
Bởi vì nàng ta có thể cảm nhận được sự thù địch đối với mình đang lan tràn trên con tàu, một cảm giác mạnh mẽ đang "quét nhìn" mọi hành lang và mọi khoang tàu ở đây hết lần này đến lần khác.
Nàng ta giơ cây "gậy chỉ huy" nhỏ trong tay lên, vẽ vài biểu tượng lung linh trong không khí, tạm thời ngăn chặn luồng hơi thở của mình.
Thỏ Rabbi thì thận trọng đứng bên cạnh nàng ta, con búp bê trông đáng sợ này lại đang lo lắng nhìn đánh giá trái phải, quan sát hồi lâu mới không khỏi nhỏ giọng nói: "Lão chủ nhân không đi cùng cô sao?”
Lucrecia nhìn xuống: "Ngươi muốn bây giờ sẽ gặp ông?”
Con thỏ đột nhiên run rẩy: "Không không không, Rabbi chỉ là có chút tò mò thôi, Rabbi không muốn..."
"Cha sẽ đến sau, nhưng ta phải giúp ông 'dọn dẹp' nơi bẩn thỉu này trước đã," Lucrecia cảm thấy phản ứng của con thỏ rất thú vị, nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc nữa: "Ông cần một số giáo đồ Nhân Diệt còn sống, dùng để thực hiện một loại... nghi thức truyền tin nào đó, nhưng nếu như ông ta trực tiếp giáng xuống, nơi này sợ e sẽ không còn người sống nào."
Thỏ búp bê nghe nửa hiểu nửa không, một lúc sau mới đột nhiên nói: "Ồ ồ, Rabbi nhớ ra rồi, ác ma bên cạnh giáo đồ Nhân Diệt bình thường sẽ bị lão chủ nhân dọa chết đúng không?"
"... Ngươi ngược lại có thể ghi nhớ một số điều hữu ích."
"Rabbi thật thông minh!" Con thỏ búp bê lập tức trở nên đắc ý, rồi sau đó nó đổi giọng, dùng giọng điệu thân bí muốn ghi công thì thâm: "Vậy nếu như vậy, Rabbi có một đề nghi..."
"Đề nghị?"
"Có lẽ chỉ cần giữ lại Thánh đồ là được... Theo quan sát của Rabbi, Thánh đồ' đã ăn thịt ác ma cộng sinh của hắn, hắn nhìn thấy lão chủ nhân cũng sẽ không chất..."
Lucrecia nhướng mày. ...
Có thứ gì đó đã lên tàu - những cái bóng đang lan rộng trên tàu, những luồng khí tức khiến người ta bất an thoáng xuất hiện rồi lại biến mất khỏi nhận thức, một số khu vực sâu trong khoang tàu đang dân mất liên lạc, những giáo chúng đang hoạt động ở các nơi trên tàu... trạng thái của một bộ phận người đang trở nên không ổn.
Trong hội trường đèn đuốc sáng choang, rộng rãi hoa lệ, những giáo đồ Nhân Diệt đang tụ tập. Ngày càng có nhiều người nhận được lệnh triệu tập của Thánh đồ. Những tín đồ bóng tối lo sợ bất an này chạy đến từ khắp các nơi, xì xào bàn tán trong bầu không khí đè nén, thận trọng thảo luận về tình huống hiện tại.
Lại có đại khái hơn chục giáo đồ bị cách ly riêng. Bọn họ bị đưa đến trước đài cao nơi Thánh đồ đang ở. Trên người mỗi người đều quấn dây thừng tẩm ma dược, trên cổ còn đeo vòng cổ đặc chế dùng để áp chế ác ma cộng sinh.
Ngoài ra còn có một số thần quan được trang bị vũ trang đầy đủ đứng cách đó không xa, rõ ràng đang trông chừng mười mấy giáo đồ bị trói riêng này.
Ánh mắt từ gần đó truyền tới không tránh khỏi đổ dồn vào những "đồng bào" bị trói, tiếng bàn luận xôn xao xung quanh bắt đầu nổi lên, đồn đoán xem những người này rốt cuộc đã phạm phải sai lâm gì, đến mức phải bị trói như thế này trước mặt Thánh đồ.
Có người nhận ra những người bị trói này đều là những "nhân viên đi vào giấc mơ” tham gia qua hành động "Giấc mơ của kẻ vô danh' trước đó. Lại nghĩ đến lời đồn đại vê Giấc mơ của kẻ vô danh và con cháu mặt trời vừa lan truyền trên tàu hôm nay, cuộc thảo luận nhỏ tiếng này càng trở nên căng thẳng và bồn chồn hơn.
Richard chỉ cảm thấy những tiếng thì thâm ồn ào truyên đến từ xung quanh.
Những âm thanh ong ong âm ầm đó cứ lởn vởn trong đầu hắn như vô số cái giũa đâm chọt, dần dần biến thành tạp âm sắc bén và tiếng gào thét vô nghĩa. Hắn đã không còn phân biệt rõ từ ngữ trong những âm thanh đó, không còn phân biệt ra hàm nghĩa trong những từ ngữ đó, cảm giác lạnh lo ngày càng tăng sâu trong huyết quản khiến hắn càng bực bội hơn. Mà điều làm người ta bất an hơn... là từ khi nấy trở đi hắn đã không còn nghe thấy giọng nói nho nhỏ nhưng trấn an trong đầu mình nữa.
Rabbi đi đâu rồi?
Hắn rề rà ngẩng đầu, nhìn Dumont đang bị trói bên cạnh mình - người sau cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía này.
Đôi mắt Dumont cũng lộ ra vẻ do dự và bối rối. Hắn mở miệng với Richard, nhưng không nói ra bất cứ lời nào, giống như có thứ gì đó chận trong cổ họng. Giữa kẽ răng của hắn thì mơ hồ có thể nhìn thấy những sợi bông màu trắng.
"Các ngươi đã mang thứ gì đó lên tàu...'
Giọng nói của Thánh đồ cuối cùng cũng vang lên từ trên đài cao, áp lực lạnh lẽo hướng thẳng vào đám người Richard và Dumort.
"Các ngươi giấu nó ở đâu?" Trong mười mấy giáo đồ Nhân Diệt bị trói, một vài bóng người lắc lư vài cái, dường như vẫn còn bản năng sợ hãi trước áp lực của các Thánh đồ, nhưng những người còn lại lại đứng bất động, như thể đã mất đi cảm giác đối với nguy hiểm và cấp trên - trong tầng biểu bì của bọn họ, dường như đã không còn thần kinh và máu thịt để phản ứng lại nỗi sợ hãi.
Những chiếc xương đen đan chéo nhau trên cơ thể Thánh đồ phát ra tiếng lách cách, mỗi tiếng gõ của mảnh xương dường như phát ra lực lượng đủ đánh gục linh hồn. Trong chuỗi âm thanh lách cách này, lý trí lung lay sắp đổ của Richard dường như hơi khôi phục chút ít, cuối cùng hắn cũng nhớ ra mình là ai. Nhưng ngay sau đó, hắn lại bắt đầu thắc mắc - Tại sao mình lại bị trói?
Hắn ngập ngừng ngẩng đầu lên và nhìn về phía đài cao.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ trên đài cao: "Các ngươi đã nhìn thấy gì trong Giấc mơ của kẻ vô danh? Tiếp xúc qua với cái gì? Sau khi trở về lại làm những gì?"
Đâu óc Richard đang cố gắng làm việc, trong hoang mang mù mịt, những suy nghĩ còn sót lại của hắn cuối cùng cũng tóe ra tia lửa cuối cùng —
"Là nữ phù thủy biển, là người hầu của nữ phù thủy biển!"
Hắn nghĩ mình đã hét lên như vậy.
Nhưng trên thực tế, hắn chỉ chợt mở miệng, sau vài tiếng khàn khàn khó khăn, hắn đã phun ra một cục bông lớn trước mặt mọi người.
Nhiều bông vải hơn vẫn đang chận trong cổ họng, khiến hắn căn bản không thể nói ra được lời nào.
Tia lửa cuối cùng tiêu tán, Richard cúi đầu, ngơ ngác nhìn bông tuyết trắng xóa trên sàn nhà - bông, bông quy giái
"Bông của tôi... bông của tôi... bông của tôi!"
Một chuỗi những tiếng lầu bầu vô nghĩa phát ra từ cổ họng chứa đầy bông vải, Richard vội vàng nằm xuống, muốn lấy lại bông vải quý giá - sợi dây buộc quanh người khiến hắn mất thăng bằng, hắn gần như ngã thẳng xuống, sau đó vùng vẫy ngọ nguậy trên sàn nhà trong tư thế vặn vẹo điên cuồng, liều mạng ngậm những sợi bông ướt nhẹp vào miệng.
Thình thịch, thình thịch.
Một vài bóng người khác cũng lân lượt ngã xuống!
Dumont, Weissen, Surok... những người từng cùng Richard bước vào Giấc mơ của kẻ vô danh lần lượt ngã xuống đất, sức hút trí mạng của bông vải khiến bọn họ không thể chống cự. Bọn họ gầm lên, lầu bầu và vùng vẫy, liều mạng tranh giành bông vải mà Richard vừa nhổ ra.
Đừng cướp bông của tôi! Đừng cướp bông của tôi!
Richard phát ra tiếng gâm nôn nóng trong lòng, liều mạng dùng đầu đẩy Dumont đang chen qua bên này, nhưng lại bị Weisson cắn vào tai - Bọn họ bắt đầu cắn xé lẫn nhau vì tranh đoạt bông, mọi lý trí và tình cảm đều đã biến mất, chỉ còn lại bản năng tranh giành bông! Trong đại sảnh vang lên tiếng xôn xao, ngay cả những giáo đồ hắc ám tâm lạnh như thiết cũng phải náo loạn trước cảnh tượng kỳ lạ và kinh hoàng này. Bọn họ nhìn mười mấy cựu "đồng bào" đang vật lộn trên sàn nhà trong khi bị dây thừng trói, nhìn bọn họ cắn xé lẫn nhau, phát ra tiếng gào thét mơ hồ lộn xôn, trong khi bông vải cứ tràn ra không ngừng từ vết cắn của bọn họ - giống như một loại sinh vật sống ký sinh có sinh mệnh do sợi cấu thành!
"Xử quyết bọn họ!" Trên đài cao truyền tới tiếng quát lớn.
"Đùng đùng đùng -ˆ
Dưới sự ra lệnh của Thánh đồ, hiện trường cuối cùng cũng có người phản ứng lại. Trong đại sảnh vang lên mấy tiếng súng nổ vang liên tiếp, những thần quan vũ trang phụ trách trông chừng bắt đầu dùng súng lục ổ quay cỡ nòng lớn bắn về phía đám người Richard. Ngay sau đó, lại có người bắt đầu kêu gọi lực lượng của ác ma cộng sinh, đem toàn bộ lực lượng của những viên đạn ma thuật, tia chớp và sương mù axit nện vào những "đồng bào" ngày trước rõ ràng đã không còn là con người nữa.
Thân thể của Richard và Dumont dễ dàng bị những đòn tấn công này xé nát, làn da mỏng manh của bọn họ bị xé rách như vải cũ, phát ra những tiếng vang xoạt xoạt, nhưng từ trên người họ phun ra một luồng bông vải, không còn dấu vết của máu thịt.
Mười mấy giáo đồ Nhân Diệt bị "bông" ký sinh đã mất mạng trong chớp mắt.
Tuy nhiên, chỉ sau khi im lặng chưa đầy vài giây, những sợi bông chảy ra khỏi cơ thể bọn họ lại đột nhiên vặn vẹo trở lại - những sợi bông bắt đầu nuốt chửng và xé xác nhau, như thể chấp niệm cướp bông của những người này lúc còn sống vẫn còn dâng trào trong những sợi bông này, khi bông nuốt chứng và xé lẫn nhau, một số thứ bay lả tả bay ra từ đống bông vải.
Đó là những bào tử giống như bụi bậm.
Bào tử bay như sương mù mỏng, bắt đầu lan rộng khắp đại sảnh.
Ngay cả những người không nhạy bén nhất cũng cảm nhận được nguy hiểm và kinh hoàng sau khi nhìn thấy sương mù bào tử lan tỏa.
Nhưng những bào tử khuếch tán đó chỉ bay ra ngoài một đoạn ngắn, dường như gặp phải một rào cản vô hình và nhanh chóng bị một luồng lực lượng mạnh mẽ áp chế quay trở lại trong đống bông vải.
Trên đài cao,'Thánh đồ" mở bộ xương đen giống như một chiếc lông vương miện của mình ra, những xúc tu vươn ra từ bộ não khổng lồ, đung đưa trong không trung.
Tất cả bào tử thoát ra đều bị bắt giữ, tiếp đó một ngọn lửa dấy lên một cách vô căn cứ, trong nháy mắt đốt sạch đống bông vẫn đang điên cuồng quẳn quại và nhộn nhạo.