Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 664 - Chương 663: Chiến Lợi Phẩm Của Alice

Chương 663: Chiến Lợi Phẩm Của Alice Chương 663: Chiến Lợi Phẩm Của AliceChương 663: Chiến Lợi Phẩm Của Alice

"Con đã nhìn thấy cái bóng của Thất Hương Hào!?" Duncan không giấu được sự ngạc nhiên của mình.

"Đúng vậy,' Lucrecia liếc nhìn Duncan một cái, gật đầu nói với giọng điệu khéo léo: "Sau khi lạc vào trong sương mù ba ngày, con nhìn thấy một bóng dáng vô cùng giống Thất Hương Hào trong sương mù dày đặc ở phía xa lái tới. Nơi nó đi qua, sương mù dày đặc dường như trở nên mỏng hơn trong thời gian ngắn, để lộ ra dáng vẻ của vùng hải vực bình thường. Con đã... do dự rất lâu, nhưng lúc đó không còn lựa chọn nào khác, nên con lấy hết can đảm lái về phía bóng dáng đó. Nhưng khi Bright Star sắp đến gần thì nó đã đột nhiên biến mất... Sau đó, con đã quay trở lại vùng hải vực bình thường."

Lucrecia nói xong, dùng ánh mắt khác thường nhìn Duncan vài giây mới nói thêm: "Đó là năm 1862. cha đã rơi vào trong không gian thứ được sáu mươi hai năm rồi."

Duncan trâm mặc một hồi, vừa bình tĩnh quay người nhìn về phía biển xa, che giấu sự thay đổi trong mắt, vừa bình tĩnh nói: 'Cha không nhớ rõ chuyện này."

"Con biết," Lucrecia gật đầu: "Cho nên con vẫn luôn thắc mắc, mình nhìn thấy lúc đó có phải là Thất Hương Hào thật sự hay chỉ là ảo giác sinh ra do mệt mỏi, hay là nói... đó cũng là một loại hiện tượng đặc biệt' của biên giới.

"Đó là lần đầu tiên, cũng là duy nhất con vượt qua giới hạn 'sáu hải lý'. Sau lần đó, con không còn tiến vào nơi sâu như vậy nữa, cũng không còn nhìn thấy 'ảo ảnh tương tự nữa."

Duncan im lặng không lên tiếng, suy nghĩ quanh quẩn trong đầu.

Từ lời kể của Lucrecia, cuối cùng anh cũng lần đầu ý thức rõ sương mù vô biên được gọi là "biên giới văn minh" và "Bức màn che vĩnh hằng" rốt cuộc quỷ dị và nguy hiểm như thế nào, nhưng cũng sinh ra vô số suy đoán và... tò mò đối với hiện tượng không tưởng tượng nổi xuất hiện trong làn sương mù đó.

Dễ nhận thấy, tiến vào làn sương mù đó có rủi ro rất lớn, ngay cả một học giả biên giới và nhà thám hiểm lớn giàu kinh nghiệm như Lucrecia cũng suýt lạc vào bức màn che đó mãi mãi dưới tình huống chuẩn đã bị đầy đủ. Mà cho dù trong khu vực yên ổn trong sáu hải lý tương đối "an toàn", đủ loại "thực thể" và hiện tượng quỷ dị, nguy hiểm cũng có thể lấy mạng các nhà thám hiểm bất cứ khi nào.

Nhưng những "thực thể" quỷ dị và nguy hiểm đó vừa khéo thu hút sự chú ý của Duncan.

"Bóng đen" nghi là xác tàu Hy Vọng Mới sau khi rơi vỡ chỉ là một trong số đó, vậy trong sương mù cách biên giới sáu hải lý còn có bao nhiêu "vật tàn lưu" như tàu Hy Vọng Mới? Phải chăng chúng đều là "tàn lưu cốt lõi" còn sót lại sau cùng sau sự hủy diệt của mỗi thế giới? Lại với cơ chế nào khiến những tàn lưu này tồn tại đến nay? Những "thực thể" này quẩn quanh cả biển vô biên trong sương mù, vậy thì bên ngoài "vành đai" này thì sao? Nơi đó sẽ còn sót lại những thứ gì? Mơ hồ, Duncan có linh cảm rằng những "thực thể" "trống rỗng" quỷ dị này trong nhận thức của Lucrecia có lẽ giúp anh hiểu được nguy cơ ở tầng dưới cùng thế giới, thậm chí còn giúp anh tìm ra giải pháp "lối thoát" cho "ô nhiễm tâng đáy" của vạn vật...

Ánh mắt từ bên cạnh khiến Duncan kết thúc suy nghĩ, anh ngẩng đầu lên và thấy Lucrecia đứng ở một bên lặng lẽ nhìn mình, trong đôi mắt phức tạp hiện lên một chút lo lắng.

"... Cha lại muốn đến đó nữa, đúng không?”

Lucrecia nhẹ nhàng hỏi.

"... Con tàu này đang lái vê phía biên giới," Duncan vỗ nhẹ vào lan can bên cạnh: "Đám giáo đồ Nhân Diệt đó có một nơi ẩn náu trong sương mù của biên giới, bất luận thế nào, cha cũng sẽ đi giải quyết vấn đề này."

"Con không nói lần này - đám tín đồ tà giáo đó sẽ không ẩn náu ở những nơi rất sâu, tiêu diệt sào huyệt của chúng có lẽ chỉ là một cái nhấc tay của cha, con đang nói sau lần này, Lucrecia nhìn chằm chằm vào mắt Duncan: "Sau khi giải quyết hang ổ này, sự chú ý của cha sẽ tập trung vào trong làn sương mù đó, đúng không? Cha sẽ đi điều tra những thực thể" và 'dị tượng' mà con đã mô tả cho cha, thậm chí... điều tra bên ngoài sáu hải lý."

Ánh nhìn chăm chú của nàng ta mang theo chút áp lực, lần đầu tiên Duncan cảm thấy ánh mắt của "nữ phù thủy biển" có chút áp đảo, nhưng sau một lúc im lặng, anh vẫn gật đầu: "Nếu tình thế yêu cầu thì cha sẽ đi."

Lucrecia mím môi.

Nhưng nàng ta không khuyên can hay ngăn cản, chỉ đột ngột nói sau một hồi im lặng: "Lần này hãy đưa con đi cùng, kinh nghiệm của con có thể giúp ích cho cha."

Duncan có chút bất ngờ, anh nhìn "nữ phù thủy", sau vài giây mới nhẹ nhàng nói: "... Nếu như cuối sương mù là không gian thứ thì sao?"

"Vậy thì con sẽ cần kinh nghiệm của cha."

Duncan nhất thời không nói gì, anh quay người im lặng nhìn về phía biển xa, một lúc sau mới thở ra một hơi: "Chuyện này để sau hãy nói, cha xác thực có ý nghĩ này, nhưng cũng không đến mức sẽ tiến vào sâu trong sương mù ngay bây giờ - ít nhất trước đó, cha phải giải quyết sào huyệt của tín đồ tà giáo ẩn nấp ở biên giới, hơn nữa còn phải giao thiệp với giáo hội Tứ thần."

Lucrecia khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân và tiếng kim loại va chạm leng keng kỳ lạ, cắt ngang sự trao đổi giữa hai người.

Duncan ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Alice đang vui vẻ đi vê phía bên này — Tiểu thư con rối một tay ôm một chiếc hộp gỗ lớn, tay kia xách một đống đồ như dao làm bếp, cái giá và muỗng sắt không biết vơ vét từ đâu. Nàng ta dùng dây thép xâu đống đồ đó lại rồi bước tới vui vẻ, khoa trương như thể đang quay về với chiến lợi phẩm, tạo ra âm thanh leng keng suốt dọc boong tàu. "Thuyền trưởng!" Con rối ngốc nghếch cứ thế đi tới chỗ Duncan, giơ một xâu chuỗi "bảo bối" trong tay lên, lắc lư trong không trung: "Ngài nhìn xem! Tôi cũng có chiến lợi phẩm của mình!"

Duncan nhất thời còn không phản ứng kịp từ chủ đề nghiêm túc vừa rồi với Lucrecia, mỹ nhân ngốc nghếch hết sức phấn khởi này đã cắt đứt mọi suy nghĩ của anh. Anh ngơ ngác nhìn xâu đồ vật trong tay Alice hồi lâu, mãi sau đó mới phản ứng lại: "... Cô cướp sạch nhà bếp à?"

"Đúng vậy đúng vậy,' Alice khẽ gật đầu và nói với vẻ mặt đắc ý: "Đâu Sơn Dương nói rồi, sau khi chiếm lĩnh tàu địch nhất định phải cướp kho báu trước nhất và phải lấy được thật nhiều chiến lợi phẩm trước khi tàu chìm. Tôi vừa đi theo đám lính đồ chơi đó đi khắp nơi trên tàu, cuối cùng cũng tìm được nhà bếp trên tàu..."

Nói đến đây nàng ta lại nhớ lại một chút và không khỏi cảm khái: "Con tàu này thực sự không ổn lắm, đồ đạc trên tàu đều không thông minh cho lắm. Khi tôi thu thập chiến lợi phẩm, đồ vật trong bếp cũng không tỏ ra phản kháng, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu một phen với con dao làm bếp này rồi..."

Lucrecia trợn mắt há mồm nghe con rối nói dông dài. Duncan bên cạnh thì sau một lúc im lặng cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: "... Alice."

"Hả?"

"Không phải ai cũng cần phải vật lộn với đồ dùng nhà bếp khi nấu nướng..."

"Tôi biết mà, nhà bấp trong thành bang sẽ không đánh người, nhưng đây không phải là trên tàu sao?"

"... Cũng không phải trên tàu nào cũng có thùng gõ, cây lau nhà, nồi chén gáo chậu sẽ đánh người.

AIlice kinh ngạc trợn to hai mắt.

Hai giây sau, con rối kêu lên: "Thân kỳ như vậy sao?"

Duncan: ”...'

Lúc này, Lucrecia chú ý đến chiếc hộp gỗ kỳ lạ trên tay kia của Alice: "Đây lại là cái gì? Cũng là chiến lợi phẩm của cô à?”

"Đúng vậy,' Alice phản ứng ngay lập tức và gật đầu liên tục: "Tôi tìm thấy nó trong một khoang tàu kỳ lạ. Trong căn phòng lớn như vậy chỉ đặt một chiếc hộp gỗ như vậy, xung quanh chiếc hộp còn có ràng thêm mấy sợi xích sắt - Tôi đã tháo gần hết xích sắt, nhưng ổ khóa trên hộp rất kỳ lạ, dùng bao nhiêu sức lực cũng không mở được. Tôi cũng không biết bên trong có gì, nên mang cả chiếc hộp tới..."

Vừa nói, nàng ta vừa đưa chiếc hộp gỗ lớn trong tay cho Ducan: "Ngài xem xem?"

Lúc nghe được nửa lời kể của Alice, trong lòng Duncan đã dâng lên một trực giác kỳ lạ. Anh đón lấy chiếc hộp gỗ nặng, bê mặt đen kịt, phủ rất nhiều hoa văn phức tạp, liếc nhìn vị trí ổ khóa, lại thấy đó chỉ là một chiếc khóa sắt trong bình thường không có gì lạ, tưởng chừng ngay cả tên trộm dở nhất cũng có thể dùng một cọng kẽm mở ra được - Nhưng chỉ một chiếc khóa như vậy, chặn được sức lực của một con rối mạnh mã.

Duncan biết sức lực của Alice, nàng ta có thể vung ván quan tài chèo chống một chiếc quan tài trên biển với tốc độ của thuyền xung kích, cũng có thể dựa vào sức lực giật đứt xích sắt dùng để trói buộc hộp gỗ - Duncan thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Alice ngốc nghếch chạy vào khoang tàu dùng vũ lực giật đứt những sợi xích sắt đó, nhưng lại bó tay trước chiếc ổ khóa sắt hỏng cuối cùng trên chiếc hộp.

Đứa trẻ không thông minh, nhưng sức lực mạnh mẽ (x)

Đứa trẻ rất khỏe mạnh, nhưng tiếc là không thông minh (v)

Coi bộ, chiếc hộp này có lẽ chính là thứ mình đang tìm kiếm.

"Dị thường 132 - Khóa,' Lucrecia đến gân hơn và nhanh chóng phân biệt ra được chiếc ổ khóa sắt mà Alice không thể mở bằng vũ lực là chuyện thế nào: "Nó cần một 'chìa khóa' đặc thù mới có thể mở được. Chìa khóa là một đoạn mật ngữ, chỉ có người khóa mới biết. Nó sẽ trở nên kiên cố không thể phá hủy sau khi bị khóa, hơn nữa sẽ còn biến đồ đựng bị nó khóa lại cũng trở nên kiên cố không thể phá hủy - ngay cả khi đó chỉ là một chiếc hộp giấy. Vật dị thường này là một trong những dị thường vô hại ít có. Mặc dù đánh số thứ tự không cao, nhưng có công năng đặc biệt, có thể dùng để hỗ trợ phong ấn một số vật phẩm nguy hiểm, năm 1876. nó bị mất khỏi tàu vận chuyển trong một lần bị cướp biển tập kích... Không ngờ lại rơi vào trong tay đám tín đồ tà giáo này."

Sau khi nói ra thông tin về ổ khóa sắt, Lucrecia suy nghĩ một lúc rồi nói không quá chắc chắn: "Tín đồ tà giáo thực hiện thao tác khóa' lần trước đã chết và chìa khóa mật ngữ đã bị mất, nhưng con có thể thử dùng những cách khác để giải câu đố của chiếc khóa này. Mặc dù nó kiên cố không thể phá hủy', nhưng con nghe nói nó có một kẽ hở..."

Một tiếng "tách" khe khẽ đột nhiên vang lên, cắt ngang lời nói phía sau của "nữ phù thủy".

Lucrecia kinh ngạc nhìn chiếc hộp gỗ trong tay Duncan.

Ổ khóa đó đã tự mở ra.

"Coi bộ nó không muốn để con thử,' Duncan mỉm cười nói với Lucrecia: "Cũng có thể nó biết, nếu con thử mà không được thì sẽ đến lượt cha tự mình thử"

Lucrecia ngẩn ngơ: "... Hợp lý, suy nghĩ của con còn hạn chế."

Duncan mỉm cười lắc đầu, sau đó đặt chiếc hộp gỗ lớn xuống đất, tháo ổ khóa đã mở ra và cẩn thận mở nắp hộp ra.

Một cái đầu sơn dương chạm khắc bằng gỗ đen kịt nằm lặng lẽ trong hộp.
Bình Luận (0)
Comment