Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 663 - Chương 662: Tình Báo Biên Giới

Chương 662: Tình Báo Biên Giới Chương 662: Tình Báo Biên GiớiChương 662: Tình Báo Biên Giới

Duncan ngóng nhìn mặt biển xa xa và rơi vào trâm tư, Lucrecia đứng sau lưng anh vẫn luôn giữ im lặng. Sự im lặng này kéo dài không biết bao lâu, Duncan cuối cùng đã chủ động phá vỡ sự yên tĩnh: "Nói cho cha biết vê chuyện của biên giới đi."

Lucrecia tiến lên một bước, giọng điệu có chút do dự: "Cha..."

"Cha không thể nhớ chuyện đã xảy ra hồi đó,' Duncan nhẹ nhàng nói: "Vì vậy cha muốn nghe suy nghĩ của con về biên giới - những năm này con đã luôn hoạt động ở khu vực biên giới và theo như cha biết, con thậm chí có vài lần mạo hiểm tiến vào trong sương mù dày đặc đó... Nếu số phận đã định chúng ta phải đối mặt với làn sương mù dày đặc đó một lần nữa, thì ít nhất cha muốn biết con biết gì về nó."

Trong mắt Lucrecia có chút do dự và phức tạp, nàng ta kiên định nhìn bóng lưng của Duncan, như sợ bóng dáng này sẽ lại đột nhiên biến mất trong gió lần nữa - Trước ngày hôm nay, cha nàng ta cũng từng đề cập đến đề tài về biên giới với nàng ta, nhưng cuộc thảo luận của họ trong lĩnh vực này sẽ không bao giờ đi sâu, nàng ta sẽ cố ý tránh né chuyện về khía cạnh này. Nhưng hôm nay... tình hình có vẻ đã khác.

Sau vài giây,'nữ phù thủy biển" cuối cùng cũng lên tiếng: "... Con quả thực từng tiến vào làn sương mù dày đặc đó, nhưng chỉ hoạt động ở cấp độ rất nông, sáu hải lý, đây là giới hạn hành động của con trong sương mù - Trên lý thuyết, hẳn cũng là giới hạn quản chế của tàu giáo hội Tứ thần trong khu vực đó."

"Nơi đó có gì?" Duncan tò mò hỏi.

Lucrecia suy nghĩ một lúc: "Mặt biển ở hầu hết các khu vực đều yên tĩnh, thậm chí còn yên tĩnh hơn những vùng hải vực bình thường khác trong biển vô biên. Mặt nước giống như một tấm gương, có thể phản chiếu rõ nét lá cờ trên cột buồm; không có bất kỳ gợn sóng nào, những gợn sóng do con tàu đi qua biển gây ra cũng sẽ lắng lại trong một khoảng thời gian rất ngắn. Toàn bộ mặt biển có cảm giác giống như một loại... vật chất nặng và nhớt, không thể gây ra gợn sóng. Nhưng trên thực tế, đó quả thực là nước biển, bản thân việc đi lại của con tàu cũng sẽ không bị ảnh hưởng...

"Nhưng đó chỉ là tình huống ở những khu vực yên tĩnh. Giữa những vùng hải vực yên tĩnh này còn có những dòng hải lưu hỗn loạn quỷ dị và không quy luật - Chúng sẽ đột ngột xuất hiện và không báo trước, thậm chí lúc dòng chảy loạn đã xuất hiện, mắt thường cũng rất khó phát hiện. Dòng nước biển chảy xiết vẫn duy trì trạng thái tĩnh lặng, lướt qua vùng gần giống như một loại 'đường cắt' nào đó, sau khi không cẩn thận đến gần, tàu sẽ mất kiểm soát, nhẹ thì quay vòng nhanh và bị dòng hải lưu hỗn loạn đưa đi sai tuyến đường, nặng thì trực tiếp bị lật đổ.

"Mà những điều này cũng chỉ có thể nói là tình huống ôn hòa trong sương mù. Khi chúng không ôn hòa... sẽ có một số thứ quỷ dị xuất hiện.

"Đôi khi, trong sương mù sẽ đột nhiên xuất hiện những sự vật khó hiểu. Chẳng hạn như những khối lập phương khổng lồ trôi nổi trên biển, hay những ngọn núi' nhô ra khỏi biển như những lưỡi dao. Nhưng cha rất khó tiếp xúc trực tiếp những thực thể nổi ra từ trong sương mù này. Bởi vì xung quanh những thứ này thường sẽ xuất hiện kèm với những... thiên tượng dị thường có quy mô vô cùng lớn. Đôi khi là bão, đôi khi là dòng chảy loạn hình khuyên khổng lồ, đôi khi thậm chí sẽ có cả một mảng nước biển tự dưng biến mất, hình thành đứt gãy giống như một vực sâu vạn trượng, phía dưới không có đáy, cực kỳ kinh khủng..."

Lucrecia nói đến đây thì dừng lại, dường như đang nhớ lại một số trải nghiệm mà ngay cả "phù thủy biển" như nàng ta cũng phải khiếp sợ, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ một lúc mới nói tiếp:

"Trong những hiện tượng hỗn loạn này, thỉnh thoảng sẽ có những thu hoạch, chẳng hạn như vật liệu' và vật phẩm không rõ bản chất. Chúng xuất hiện cùng với dòng chảy loạn hoặc bão tố và là những thực thể có thể chạm vào, bắt giữ và lưu trữ, thậm chí có thể mang ra bên ngoài sương mù. Một số trong những thứ này rất hữu ích, chẳng hạn như dầu mỡ cháy mãi không tắt, hoặc tinh thể có thể xua tan ô nhiễm tỉnh thần. Hiệp hội Thám hiểm và Học viện Chân Lý sẽ bỏ ra cái giá rất lớn đổi lấy những vật phẩm này, để nghiên cứu công dụng của chúng. Nhưng vê cơ bản thì những thứ thu thập được từ trong dị tượng biên giới này đều là ngẫu nhiên và độc nhất, không thể sinh ra ổn định...

"Mà trong những trường hợp hiếm hoi hơn, trong những hiện tượng hỗn loạn và nguy hiểm này sẽ xuất hiện..."

Nàng ta đột ngột dừng lại, dường như rất do dự có nên nói tiếp hay không.

Duncan không khỏi cau mày: "Luci, con đã nhìn thấy gì?"

"Chỉ có một lân, đến nay con vẫn không xác định được đó rốt cuộc là thật hay là ảo giác do con sinh ra sau khi mệt mỏi đến cùng cực,' Lucrecia do dự hồi lâu, cuối cùng ngập ngừng nói: "Đó là một hình trụ, hình trụ đen kịt cực lớn đột nhiên từ trong biển dâng lên, xung quanh quấn vật hình vòng khổng lồ, cũng đen kịt và không thể nhìn ra chỉ tiết. Đây là thực thể duy nhất trong sương mù mà con từng đến gần thành công - xung quanh nó chỉ có sóng gió mãnh liệt, Bright Star miễn cưỡng có thể đối kháng với nó. Con đã đến dưới chân vật thể hình trụ đó, thậm chí còn cho tàu lại gân sát, chạm tay vào bê mặt nó... Sau đó, con nghe thấy nó nói chuyện với mình."

Lucrecia giơ tay chỉ vào đầu mình: "Giọng nói đó rền vang trong đầu con, là ngôn ngữ con không nhận ra, nhưng con lại có thể trực tiếp hiểu được ý nghĩa của nó. Nó lặp đi lặp lại một câu: Động cơ warp drive đã kích hoạt... chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm. Động cơ warp drive đã được kích hoạt... chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm... "

Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Duncan có chút thay đổi, không khỏi hỏi: "Cha biết câu này có nghĩa là gì không?”

Duncan cau mày ngay sau khi nghe những lời của Lucrecia. Từ "động cơ warp drive" gây ra một làn sóng lớn trong lòng anh. Điều mà anh nghĩ ngay đến là con tàu vũ trụ rơi vỡ ở Thời đại Biển Sâu,'Hy Vọng Mới'!

Lucrecia tìm thấy xác của con tàu đó?! Nó rơi xuống trong Bức màn che vĩnh hằng? "Con còn có thể tìm thấy nó không? Sau lần đó con có thấy nó lần nào nữa không?" Anh nhanh chóng hỏi.

"E là không thể," Lucrecia nhận thấy tâm quan trọng của chuyện này từ thái độ của cha mình, nhưng chỉ có thể lắc đầu xin lỗi: "Thứ xuất hiện trong sương mù biên giới là ngẫu nhiên và ngắn ngủi, giống như ảo ảnh có thể chạm vào được, sau khi thời gian đến sẽ tiêu tan không còn dấu vết, cho đến nay, con chưa gặp phải thực thể tương tự hai lần liên tiếp trong đám sương mù đó.

Trong lòng Duncan dâng lên sự thất vọng, nhưng anh cũng không biểu hiện ra quá nhiều: "... Ngoại trừ câu nói đó, con còn phát hiện điều gì không?”

Lucrecia cẩn thận nhớ lại, nói ra không chắc chắn lắm: "Ngoài ra khi chạm vào nó, có một loại... cảm giác sờ vật' cực kì quỷ dị, cảm giác mang lại như trống rỗng, không có nhiệt độ, cũng không có độ cứng. Con biết nói như vậy rất kỳ lạ, nhưng lúc đó ngón tay của con hoàn toàn không thể phán đoán được mình chạm đến rốt cuộc là vật liệu gì, thậm chí không thể phán đoán được mình rốt cuộc có chạm vào vật gì hay không. Tại khoảnh khắc đó, ngón tay của con dường như mất đi chức năng về mặt 'xúc giác, hoặc là nói thứ đó... chỉ một phần 'thuộc tính lưu lại chiêu không gian thực, đến mức con hoàn toàn không thể cảm giác được những phần biến mất của nó..."

Nàng ta càng nói về cuối càng có vẻ ngập ngừng, dường như khó mà diễn đạt chính xác cảm nhận và suy đoán của mình lúc này, cuối cùng chỉ đành bất lực dang hai tay ra: "Con nói như vậy cha có thể hiểu được không?”

Duncan lại lộ ra vẻ mặt trâm ngâm suy tư. Sau khi nghe Lucrecia miêu tả những tình huống ly kỳ cổ quái, thậm chí khó có thể tưởng tượng nổi này, điều đột nhiên hiện lên trong đầu anh lại là "sự thay đổi nhận thức" hoặc là nói 'sự giác ngộ" đối với thế giới sau khi bản thân tận mắt chứng kiến chân tướng của Đại hủy diệt sinh ra trong vài giây ngắn ngủi kia.

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ một mặt "chân thực" của thế giới mà bản thân nhìn thấy vào thời khắc cuối cùng đó.

Thông tin rời rạc hội tụ thành Thời đại Biển Sâu hiện nay, những mảnh vỡ không tương thích của thế giới cũ hợp nhất và bóp méo lẫn nhau trong va chạm, hóa thành sự vật không thể nhận dạng được, hoặc dung hợp vào nồi "súp thông tin" tâng đáy thế giới.

Vậy... còn những thứ cuối cùng không thể dung nhập, hoặc không thể bị chôn vùi hoàn toàn hoặc bị ô nhiễm bởi những thứ khác vì một số "tính chất đặc thù" của riêng chúng thì sao?

Thứ như vậy nhất định phải tôn tại. Khi một vụ va chạm lớn ở cấp độ vũ trụ xảy ra, xác suất của tất cả các sự kiện đều sẽ được xếp chồng lên nhau từ vô cùng đến vô cùng nhỏ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chuyện gì cũng có thể không bao giờ xảy ra, vậy thì những "người may mắn” hay "những người không may mắn" buộc bị bỏ lại sau một xác suất vô cùng nhỏ, nhất định phải có một nơi để đi...

Duncan đoán rằng, phần lớn trong chúng hẳn là ở trong không gian thứ - Trong không gian tối tăm và hỗn loạn đó, có rất nhiều sự vật nghi là tàn tích của thế giới cũ, chẳng hạn như lục địa bị xé nát, người khổng lô một mắt nhợt nhạt và bóng mờ như có như không lơ lửng trong hư vô, chúng hẳn đều là những mảnh chưa bị mai một hoàn toàn.

Nhưng bây giờ có vẻ như, một số trong số chúng đã rơi ở nơi ngoài không gian thứ.

Những "thực thể" mà "nữ phù thủy biển" nhìn thấy trong sương mù biên giới... chính là thứ như vậy.

Lucrecia cảm thấy có chút bất an, nàng ta nhìn thấy biểu cảm trên mặt Duncan không ngừng thay đổi, dường như có một loại logic và nhận thức nào đó mà nàng ta không hiểu đang dân hình thành trong đầu cha mình, điều này khiến nàng ta lại có dự cảm mắt thấy "tinh không” hồi đó.

Nhưng lần này, nàng ta lại không thực sự nhìn thấy ánh sao hiện lên đằng sau thân thể của cha mình.

"Cha rất hứng thú với những thực thể. mà con nhìn thấy trong sương mù biên giới đó,' Duncan đột nhiên nói, cắt đoạn dòng suy nghĩ ngổn ngang của Lucrecia: "Còn chỗ sâu hơn thì sao? Con vừa nói rằng con chỉ có thể đến được nơi xa nhất trong sương mù là sáu hải lý, nếu đi sâu hơn nữa thì sẽ xảy ra điều gì?"

"Sẽ hoàn toàn mất đi cảm nhận phương hướng đối với thế giới văn minh, Lucrecia lập tức giật mình tỉnh hồn và vội vàng trả lời: "Trên thực tế, sau khi tiến vào Bức màn che vĩnh hằng, tất cả các phương pháp điều hướng thông thường đều mất đi hiệu lực, kể cả từ phòng quan sát sao nhìn tinh không thăm thẳm cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng mờ mờ ảo ảo. Tuy nhiên, trong phạm vi sáu hải lý, vô tuyến điện miễn cưỡng vẫn có thể phát huy tác dụng, ngọn hải đăng hoặc chậu lửa nghi thức dùng xác định vị trí được bố trí tạm thời ở rìa sương mù cũng có thể dẫn đường cho con tàu quay trở lại. Nhưng một khi vượt qua điểm giới hạn sáu hải lý, liên lạc với thế giới văn minh sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.

"Con từng có lần đi quá sâu vào và vượt qua điểm giới hạn này, dù chỉ vượt qua một chút xíu nhưng cũng gần như vĩnh viễn bị lạc trong sương mù dày đặc - Việc quay trở lại đường cũ là không có ý nghĩa, bởi vì một khi con tàu vượt qua ranh giới, không gian và thời gian mang tính liên tục xung quanh dường như đã xảy ra vấn đề, tàu tiến lên một bước lại lùi lại một bước, căn bản sẽ không quay trở lại được vị trí ban đầu..."

Duncan lắng nghe, không khỏi cau mày: "Vậy sau đó con làm sao trở về được?"

"Con..." Lucrecia mở miệng, do dự một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng nói ra với biểu cảm khác thường: "Con đã nhìn thấy cái bóng của Thất Hương Hào."
Bình Luận (0)
Comment