Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 667 - Chương 666: Nhìn Chăm Chú

Chương 666: Nhìn Chăm Chú Chương 666: Nhìn Chăm ChúChương 666: Nhìn Chăm Chú

Mặc dù đã qua một thời gian rất dài kể từ lần trước tiến vào không gian thứ, nhưng Duncan vẫn nhớ rõ ràng, trên "Thất Hương Hào đổ nát" bên này không gian thứ, trong phòng thuyền trưởng không có Đầu Sơn Dương.

Trên bàn hàng hải ở nơi này chỉ có một tấm hải đồ hiển thị tuyến đường khả nghi và quỷ dị.

Tuy nhiên lúc này, một Đâu Sơn Dương đen sì sì đang lặng lẽ nằm trên bàn hàng hải, im lặng quan sát anh trong bóng tối - Đồng thời Duncan có thể chắc chắn rằng, ngay lúc cửa phòng ngủ mở ra, Đầu Sơn Dương đen thui này đã có hành động đảo mắt nhìn về phía này.

Nó là một sinh vật sống và nó đang phản ứng với những kích thích bên ngoài!

Duncan nhanh chóng khống chế biểu cảm trên mặt, vừa cẩn thận chú ý động tác của Đầu Sơn Dương đang nhìn thẳng vào mình, vừa bước ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi đến gần bàn hàng hải. Mà đi đôi với động tác của anh, Đầu Sơn Dương trên bàn quả nhiên cũng có phản ứng - nó từ từ đảo mắt, ánh mắt luôn tập trung vào người Duncan.

Duncan đột nhiên cau mày.

Bề ngoài của Đầu Sơn Dương này giống hệt Đầu Sơn Dương trong thế giới hiện thực, nhưng vị trí không đúng - "Đầu Sơn Dương” trong thế giới hiện thực được đặt ở mép bên trái của bàn, thế nhưng Đầu Sơn Dương trước mặt lại được đặt gần giữa hơn.

Duncan nhanh chóng hồi tưởng lại, rất nhanh liền nhớ ra - trước khi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, anh từng đặt "Hộp sọ giấc mơ” ở vị trí này.

Hộp sọ giấc mơ? Đây là "Hộp sọ giấc mơ" mà mình mang về từ tàu của tín đồ tà giáo? Tại sao nó lại xuất hiện trong không gian thứ?!

Trong đầu đột nhiên nảy sinh vô số suy đoán cùng suy nghĩ lộn xộn, Ducan thận trọng đi tới bên bàn hàng hải, hai tay chống bên mép bàn, sắc mặt trâm như nước nhìn chằm chằm "Đầu Sơn Dương" trên bàn. Người sau đồng dạng cũng từ từ ngước mắt lên, cặp mắt trống trỗng nghênh đón ánh mắt của Duncan.

Ánh nhìn chăm chú im lặng và trống rỗng này khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ sởn gai ốc.

Sau vài giây im lặng đối đầu, Duncan quyết định phá vỡ sự im lặng - anh nghiêm mặt, tỏ ra nghiêm túc chào hỏi đối phương: "Xin chào, ta là Duncan."

Đầu Sơn Dương quỷ dị trên bàn lên tiếng: "Xin chào, ngươi không phải là Duncan."

Trong chớp mắt này, Duncan suýt chút không thể khống chế được biểu cảm của mình!

Nhưng may mắn thay, dây thần kinh thô to do tiếp xúc với một đống kẻ khôi hài trên tàu tôi luyện ra đã phát huy tác dụng, anh thắt chặt biểu cảm trên khuôn mặt vào thời khắc mấu chốt, chỉ là sóng gió kinh hoàng nơi đáy lòng rõ ràng không dễ dàng bình lắng như vậy - Đầu Sơn Dương quỷ dị này vậy mà lại mở miệng!? So với lời mở đầu đột ngột của tên này, điều khiến người ta kinh ngạc hơn hiển nhiên vẫn là nội dung lời mở đầu của nó!

Duncan một bên khống chế sự thay đổi biểu cảm trên mặt, một bên dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ta không phải là Duncan, vậy ta là ai?"

"Ngươi là thuyền trưởng." Đầu Sơn Dương nghi là "Hộp sọ giấc mơ” bình tĩnh nói.

Giọng nói của nó khi nói gần giống hệt như "đại phó" mà Duncan quen thuộc, nhưng lại lộ ra vẻ u ám và giản dị đến lạ khiến người ta rất không quen.

Duncan vừa thích ứng loại cảm giác không quen này, vừa dùng ánh mắt hơi khác lạ nhìn Đầu Sơn Dương quỷ dị này. Anh cảm thấy lời đối phương nói rất kỳ quái, không nhịn được lại truy hỏi: "Thuyền trưởng của con tàu này không phải chính là Duncan sao?"

"Ngươi là thuyền trưởng,' Đầu Sơn Dương nhìn vào mắt Duncan: "Ngươi không phải là Duncan."

Nó dường như chỉ biết nói thế này, bất kể truy hỏi thế nào, bất kể thay đổi phương pháp và góc độ đặt câu hỏi như thế nào, câu trả lời của nó trước sau cũng chỉ có hai câu này - người nói chuyện với nó lúc này là thuyền trưởng của con tàu này, nhưng đó không phải là "Duncan'.

Sau vài lần trao đổi, Duncan ngừng dò xét ở phương diện này, đồng thời lộ ra biểu cảm trầm ngâm suy tư.

Anh là thuyền trưởng của con tàu này, nhưng anh không phải là Duncan - tất nhiên anh biết mình không phải là Duncan.

Anh là Chu Minh, một linh hôn du đãng. Nhà thám hiểm lớn tên Duncan Abnomar chỉ là thân phận mà anh "chiếm cứ” vào lúc này. Thuyền trưởng Duncan thực sự đã chết cách đây một thế kỷ. Điều này anh biết.

Nhưng từ trước đến nay cũng chỉ có mình anh biết - hay nói đúng hơn, thực ra đại phó Đầu Sơn Dương trong thế giới hiện thực cũng biết điều này, nhưng nó sẽ không bao giờ nói ra.

Đây là một sự thật không thể công bố trên Thất Hương Hào.

Tuy nhiên, Đầu Sơn Dương nghi là "Hộp sọ giấc mơ” trước mặt lại trực tiếp nói ra điều này.

Duncan ngẩng đầu lên, nhìn khoang tàu đổ nát xung quanh, rồi lại nhìn qua cửa sổ rỗng nhìn cột buồm, boong tàu và mạn tàu đổ nát tả tơi ở phía xa.

Thất Hương Hào đổ nát đang đi trong không gian thứ này không hề xảy ra biến đổi gì vì có người trong phòng thuyền trưởng nói toạc ra sự thật "Thuyền trưởng không phải là Duncan'.

Là vì nơi này là không gian thứ? Bởi vì con tàu này chỉ là một hình chiếu? Hay vì "Hộp sọ giấc mơ” bóc trần chuyện này không phải là một phần của Thất Hương Hào, nên nhận thức của nó sẽ không ảnh hưởng đến sự ổn định của con tàu này?

Duncan từ từ thu hồi ánh mắt và đáp xuống Đầu Sơn Dương trên bàn.

Vậy chính xác thì Đầu Sơn Dương này là gì? Là bản thể của Hộp sọ giấc mơ, hay hình chiếu của Hộp sọ giấc mơ trong không gian thứ? Hay... Hộp sọ giấc mơ vốn dĩ chia làm hai phần, một phần được đám tín đồ tà giáo tìm thấy, phần còn lại luôn ở trong không gian thứ?

Sau khi cau mày suy nghĩ một lát, Duncan hỏi thử thăm dò: "Ngươi là ai?"

Đầu Sơn Dương trên bàn trầm lặng, hồi lâu sau, ngay khi Duncan cho là đối phương sẽ không đáp lại mình, nó mới đột nhiên mở miệng: "Ta không biết."

Duncan đột nhiên cảm thấy có chút tò mò: "Vậy ngươi biết được những gì?"

Đầu Sơn Dương lần này trầm lặng lâu hơn, cuối cùng vẫn trả lời như cũ: "Ta không biết."

"... Ngươi không biết gì, nhưng ngươi biết ta là thuyền trưởng' ở đây, ngươi còn biết ta không phải là Duncan,' Biểu cảm của Duncan có chút tinh tế: "Vậy ngươi có biết con tàu này không? Ngươi có biết mình đang ở nơi nào không?"

Đầu Sơn Dương hoàn toàn không có phản ứng - nó trâm lặng xuống, như thể đã biến thành một bức tượng gỗ thực sự.

Duncan dần dần hiểu ra, tâm trí của "Hộp sọ giấc mơ” trước mặt không hề hoàn chỉnh.

Không giống như "đại phó" ở thế giới hiện thực, Hộp sọ giấc mơ này dường như chỉ sở hữu một chút ký ức rời rạc và chức năng tư duy thiếu sót và vụn vỡ, ngay cả khi nó thể hiện khả năng giao tiếp nhất định trong không gian thứ bên này, loại khả năng giao tiếp này cũng bị giới hạn trong việc trả lời một số câu hỏi - một khi câu hỏi "vượt quá phạm vi" thì nó sẽ trở nên trì trệ.

Nhưng ngay cả trong tâm trí không trọn vẹn và rời rạc này,'Hộp sọ giấc mơ" vẫn biết rằng "thuyền trưởng" của con tàu này lúc này không phải là "Duncan'.

Duncan trâm tư, trong lòng anh đã có phỏng đoán mơ hồ.

Điều này có thể vẫn liên quan đến "giao dịch" mà Thuyền trưởng Duncan thực sự đã thực hiện với Tát Tư Lạc Ca ở sâu trong không gian thứ một thế kỷ trước.

Trong giao dịch đó, Thất Hương Hào gần như đã bị không gian thứ đồng hóa và thôn tính hoàn toàn lần nữa được "Vua của cõi mộng" đắp nặn thực thể, trong khi Vua của cõi mộng phân mảnh bị vây khốn sâu trong không gian thứ thì có được một cơ hội thoát khỏi — Mặc dù thoát khỏi chỉ là một mảnh xương sống cùng một cái đầu, hơn nữa gần như còn mất đi toàn bộ ký ức, nhưng Tát Tư Lạc Ca quả thực đã có thể trở lại thế giới hiện thực.

Hộp sọ giấc mơ trước mặt hẳn là một trong những mảnh vỡ không thể thoát khỏi không gian thứ - nó đồng dạng cũng kinh qua giao dịch hồi đó, bởi vậy cũng biết chuyện gì đã xảy ra với Thuyền trưởng Duncan thực sự, nhưng nó chỉ có ký ức không đầy đủ về điều này.

Duncan theo bản năng cảm thấy rằng Hộp sọ giấc mơ hẳn là còn biết nhiều thứ hơn nữa - nhiều thứ liên quan đến Tát Tư Lạc Ca, không gian thứ và Thất Hương Hào của năm đó.

Nhưng tư duy không đầy đủ và hỗn loạn của nó không thể sắp xếp một cách hiệu quả những ký ức vụn vặt đó.

Có điều, ngay khi suy nghĩ của Duncan đang chuyển hướng về hướng này, đồng thời anh bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để dẫn dắt "Hộp sọ giấc mơ” này trả lời nhiều câu hỏi của mình hơn, thì một cơn chấn động nhẹ và một tiếng động lạ đột nhiên từ một phương hướng không xác định truyền đến lại gián đoạn suy nghĩ của anh.

Thất Hương Hào đang rung chuyển, có thứ gì đó dường như đang tiến đến gân bên ngoài mạn tàu!

Duncan lập tức ngẩng đầu lên khỏi bàn, vô thức nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa.

Một cái bóng khổng lồ liên tục và một "đại địa" nhợt nhạt và nứt nẻ không biết từ lúc nào xuất hiện trong bóng tối vô tận bên ngoài cửa sổ. Cấu trúc khổng lồ nhợt nhạt đó đang chậm rãi di chuyển bên ngoài cửa sổ. Trên bề mặt ngoại trừ những vết nứt nẻ kinh hoàng, thì có thể nhìn thấy dấu vết đường vân tương tự da.

Trong lòng Duncan chợt dao động, như nghĩ tới điều gì đó, anh nhanh chóng đi tới trước cửa sổ. Đúng lúc này, trên "đại địa nhợt nhạt" đang chuyển động chậm rãi bên ngoài cửa sổ xuất hiện cấu trúc mới - đầu tiên là một vết nứt mở rộng, tiếp đó là tinh thể đông đặc màu vàng sậm đục, theo sau là mô nhãn cầu khổng lồ gần như chiếm trọn tâm nhìn bên ngoài cửa sổ.

Một con mắt khổng lồ đang từ từ di chuyển qua ngoài cửa sổ phòng thuyền trưởng.

Duncan đứng trước cửa sổ, nhìn con mắt đục ngầu đang dần dần lướt qua trước mắt. Theo tầm mắt di chuyển, anh thấy được cấu trúc xung quanh con mắt - một khuôn mặt nhợt nhạt, không phải con người.

Sau đó ánh mắt của anh lại càng mở rộng ra xa, nhìn thấy thân thể to lớn đang trập trùng trong bóng tối, còn có mảnh đại địa vỡ nát gần như "khảm' xung quan thân thể đó.

Đó là người khổng lồ một mắt nhợt nhạt mang trên lưng mảnh đại địa vỡ vụn trong không gian thứ!

Duncan đột nhiên nhớ lại - lần đầu tiên tiến vào không gian thứ khi trước, anh từng nhìn thấy "cá thể" đáng kinh ngạc này từ xal

Nhưng lúc đó anh chỉ lướt qua từ xa, thậm chí còn không kịp nhìn rõ bất kỳ chi tiết nào về người khổng lồ và đại địa mà nó mang theo - lần này, Thất Hương Hào di chuyển chậm rãi gần như áp sát mặt di hài của người khổng lồ.

Tác động và chấn động do cảnh tượng này mang lại hơn xa lần trước - ngay cả Duncan, trong chớp nhoáng này đều cảm thấy nghẹt thở.

Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào người khổng lồ đang di chuyển chậm rãi ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào độc nhãn đục ngầu không biết đã chết bao lâu đó.

Độc nhãn đục ngâầu đã chết đi đó cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh - theo sự xê dịch của Thất Hương Hào, nhãn câu cũng từ từ ngoái lại, bình tính nhìn chăm chú Duncan trong không gian thứ hỗn loạn.

Duncan: '... ?!"

Anh chớp mắt và xác nhận lần nữa, độc nhãn đục ngầu của người khổng lồ đó quả thực từ từ ngoái lại theo chuyển động của Thất Hương Hào - con mắt đó đã nhìn thấy Thất Hương Hào và nó đang nhìn chằm chằm vào đây!
Bình Luận (0)
Comment