Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 668 - Chương 667: Cái Bóng Trong Mắt

Chương 667: Cái Bóng Trong Mắt Chương 667: Cái Bóng Trong MắtChương 667: Cái Bóng Trong Mắt

Trong bóng tối vô biên và hỗn loạn, tận cùng của đại lục tan tành, người khổng lồ một mắt cõng toàn bộ đại địa trên lưng đang nhìn chằm chằm con tàu ma đi ngang qua ở cự ly gần - vị "Cổ thần" đã chết đi không biết bao nhiêu thế kỷ này đang lặng lẽ chuyển động con mắt đục ngầu đó, tựa như con mắt đó khôi phục thời gian ngắn ngủi từ trong dòng sông dài thời gian của năm tháng đang đuổi theo vị khách không mời mà đột nhập vào nơi này.

Duncan nhìn chằm chằm vào con mắt đó không rời, toàn thân dần dần căng thẳng. Cho dù sẽ không bị cái gọi là "ô nhiễm tinh thần", nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ chấn động này, anh cũng không khỏi cảm thấy áp lực đến ngạt thở - Nhưng anh cũng không hành động hấp tấp, không cố gắng đáp lại con mắt đó, mà chỉ đơn giản để mặc cho Thất Hương Hào lướt chậm qua người khổng lồ, nhìn con mắt đó sau khi ngoái đến cực hạn thì dần rời xa sau đuôi tàu.

Người khổng lồ một mắt nhợt nhạt không biểu hiện thêm dị động nào nữa, gã vẫn cõng mảnh đại địa trên lưng, trôi nổi trong bóng tối hỗn loạn vô tận.

Nhưng từ phía sau Duncan, Đầu Sơn Dương nghi là Hộp sọ giấc mơ đột lại nhiên lên tiếng: "Người khổng lồ là kẻ chết đi đầu tiên."

Duncan đột nhiên quay đầu lại nhìn "Hộp sọ giấc mơ" đang nằm thành thật trên bàn.

"Ngươi nói cái gì?" Anh không nhịn được hỏi lại.

"Người khổng lồ là kẻ chết đi đầu tiên." Hộp sọ giấc mơ lại lặp lại câu này lần nữa, giọng điệu và nội dung hoàn toàn không thay đổi - sau đó dù Duncan có hỏi thế nào thì nó cũng chỉ trả lời câu này.

Ý thức được đây là lời đáp duy nhất "Mảnh vỡ cổ thần không trọn vẹn" này có thể đưa ra giờ phút này, Duncan không tiếp tục hỏi tới, chỉ trâm ngâm quay đầu nhìn về phía người khổng lồ một mắt đã từ từ đi xa bên ngoài mạn tàu, một lúc lâu sau mới nói như lẩm bẩm một mình: "Do quần tinh băng giải vỡ vụn, Tát Nhĩ Mễ Nhĩ, Vua của người khổng lồ nhợt nhạt, đã chết trong đêm dài đầu tiên...

Trong bóng tối vô biên bên ngoài cửa sổ, một số tiếng động dường như lặng lẽ vang lên khi anh nói ra cái tên "Tát Nhĩ Mễ Nhĩ”, rồi biến mất như một cơn gió.

Duncan liếc nhìn vê hướng người khổng lồ một mắt, đột nhiên cau mày, sau một thoáng do dự, cất bước đi về phía cửa phòng thuyền trưởng.

Trước khi đẩy cửa rời đi, anh quay đầu liếc nhìn "Hộp sọ giấc mơ” trên bàn hàng hải một cái.

Người sau vẫn im lặng nhìn anh chằm chằm, đôi mắt hắc diệu thạch trống rỗng vô hồn.

Duncan không tiếp tục để ý tới ánh nhìn chăm chú khiến người ta bất an này, quay người rời khỏi phòng thuyền trưởng.

Anh bước lên những bậc thang chếch lên trên ở boong đuôi tàu đến đài điều khiển phía trên phòng thuyền trưởng, đi qua những boong tàu nằng nặc tử khí, rách tả tơi lỗ chỗ. Bánh lái nặng nê đang đợi anh ở cuối đài, trong bối cảnh không gian thứ tối tăm hơi đung đưa trái phải.

Tựa như một lời mời thầm lặng.

Duncan bước về phía bánh lái tối màu, đứng trước nó và hít một hơi thật sâu.

Anh sắp làm một chuyện táo bạo - nắm quyền điều khiển Thất Hương Hào đổ nát trong không gian thứ chỉ là bước đầu tiên.

Sau khi bình tĩnh lại tâm tình, anh đưa tay nắm lấy bánh lái và giải phóng lực lượng của ngọn lửa.

Trong phút chốc, ngọn lửa lan rộng, ngọn lửa linh thể vô hình và hư ảo trong nháy mắt quét qua toàn bộ con tàu, rồi lại dần dần trở nên trong suốt và biến mất trong hư vô. Duncan cảm thấy nhận thức của mình đột nhiên lan rộng, rồi sau đó cảm giác "trống rỗng" quen thuộc phản hồi đến theo ngọn lửa lan ra.

Anh một lần nữa cảm nhận được sự trống rỗng của "Thất Hương Hào', cảm nhận được bản chất giống như ảo ảnh của nó. Ngọn lửa dường như trực tiếp lan rộng trong không gian thứ, tất cả những gì chạm vào chỉ có hư không và lạnh lão.

Nhưng lần này Duncan đã sớm có chuẩn bị, anh không bị tác động của "hư vô" mang đến mà cắt đứt liên hệ với ngọn lửa, anh không để tâm đến cảm giác bất an trôi lơ lửng trong không gian thứ mang đến dưới tình huống hoàn toàn không phòng bị, ngược lại càng tập trung sự chú ý vào bánh lái trước mặt - anh cố gắng trao cho bánh lái một thực thể và sử dụng nó để điều khiển con tàu ma giống như ảo ảnh này.

Từ dưới bánh lái truyên đến một tiếng cọt kẹt ồn ào, toàn bộ con tàu ảo ảnh bắt đầu run lên nhè nhẹ - cánh buồm của linh thể căng lên, vô hình trung, dường như có tiếng reo hò truyên đến từ một nơi xa xôi, vang vọng từ mọi hướng.

Thuyên trưởng đã trở lại.

Duncan từ từ xoay bánh lái, anh cảm thấy con tàu ma đang trôi trong bóng tối bắt đầu hơi nghiêng và thay đổi hướng đi theo sự điều khiển của mình.

Đáy lòng dâng lên một cảm giác khó tả - bản thân thật sự thành công điều khiển được con tàu ma di chuyển trong không gian thứ. Hơn nữa... anh thậm chí còn cảm thấy hành hướng trong không gian thứ còn dễ dàng và thuận lợi hơn so với thế giới hiện thực.

Thất Hương Hào cứ thế vạch ra một vòng cung trong bóng tối, quay mũi tàu 180 độ, lân nữa hướng đến mảnh vỡ thiên thể dường như bị xé ra từ một hành tinh - người khổng lồ một mắt nhợt nhạt đã xuất hiện trở lại trong tâm nhìn của Duncan, đồng thời dần dần sát lại bên này.

Duncan lái tàu quay trở lại phụ cận Cổ thần lần nữa.

Khi Thất Hương Hào đến gần một khoảng cách nhất định, con mắt đục ngầu trên khuôn mặt người khổng lồ quả nhiên lại chuyển động, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Duncan trong bóng tối.

Duncan dường như hoàn toàn không hề để ý đến ánh nhìn này - trong lần tiếp xúc ở khoảng cách gần trước đó, anh đã ý thức được ánh mắt này căn bản không chút ảnh hưởng đối với mình, mà so với cảm giác căng thẳng bất an khi bị nhìn chằm chằm, anh bây giờ càng muốn thu thập thêm nhiều thông tin hơn.

Thất Hương Hào từ từ đến gần sát khuôn mặt của người khổng lồ một mắt, con mắt đục ngầu đó ngày càng lớn trong tâm nhìn của Duncan, đến cuối cùng kích cỡ gân như chiếm toàn bộ một bên mạn tàu.

Duncan dừng tàu ở vị trí này, sau đó buông bánh lái, bước đến gần mạn tàu và quan sát kỹ con mắt đó.

Nhãn cầu của người khổng lồ hơi điều chỉnh góc độ, con ngươi trống rỗng hướng về phía anh. Con mắt chết đó đã đục ngầu, dường như có một lớp sương mù nhạt bao phủ bên trong nhãn cầu, Duncan nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu ngược trên bê mặt sương mù, mông lung hư ảo.

".. Ngươi đang nhìn gì thế?" Trong tâm trạng không thể giải thích được, Duncan đột nhiên khẽ giọng nói.

Nhưng anh không nhận được phản hồi - người khổng lồ quả thực đã chết, nhãn câu chuyển động dường như chỉ là một loại "quán tính" nào đó do Cổ thần lưu lại sau khi chết đi, hoặc một chút dấu vết "dư chấn" còn sót lại của thi hài khổng lồ, đang duy trì giả tưởng hệt như sống.

Duncan chợt nghĩ tới một câu - Trong đống than hồng dần dần nguội đi sau khi vạn vật mất đi, thi hài của Cổ thần đang cai trị tro tàn của thế giới.

Những thần linh chết đi này, cho dù có chết một lần nữa, thậm chí lại trải qua một thời gian rất rất lâu sau lần chết thứ hai, hài cốt của các ngài vẫn duy trì một mức độ 'vận hành" nhất định. Cái chết của các ngài là một trạng thái quỷ dị và khó tả, ngay cả khi phân mảnh vô số như Đầu Sơn Dương và xoắn lại thành những hình thù không thể tưởng tượng nổi, loại "vận hành” này cũng sẽ tiếp tục. Quá trình lâu dài này... dường như có thể kéo dài mãi đến muôn đời.

Duncan vẫn chưa hiểu rõ ràng những điều được gọi là "thần linh" hay "chư vương viễn cổ" rốt cuộc là tồn tại như thế nào, không hiểu hiện tại các ngài rốt cuộc đang ở trạng thái nào. Nhưng từ trên người Vua của người khổng lồ nhợt nhạt trước mặt, anh cảm thấy mình dường như đang dần dần... tiếp xúc với một loại "diện mạo chân lý" nào đó.

Ngay tại lúc này, Duncan đột nhiên cau mày.

Hình như anh đã nhìn thấy thứ gì đó.

Trong con ngươi đục ngầu phảng phất bị sương mù che lấp của người khổng lồ dường như có thứ gì đó.

Duncan tiến lại gân hơn, quan sát kỹ hơn hình ảnh phản chiếu đục ngâu kia, cố gắng muốn phân biệt ra một số hình ảnh có thể nhận dạng được từ trong những cái bóng bao phủ bởi một lớp dấu vết thời gian. Dần dần, cuối cùng anh cũng nhìn ra một số thứ từ trong đó —

Đầu tiên anh nhìn thấy một tồn tại to lớn với vẻ ngoài hung dữ như hải thú, nhưng lại thanh nhã và thánh thiện, tôn tại này đứng ở phía trước, sau đó lại là một đường nét hình người với ngọn lửa quấn quanh cơ thể, ngài đứng một bên; sau hai bóng người này, lại có thể nhìn thấy một sự vật phát sáng mờ ảo, đó dường như là một chuỗi ánh đèn bố trí ngay ngắn, chúng được khảm trên một khối lập phương khổng lồ...

Ngoài ra, còn có người khổng lồ thân khoác áo choàng đen hệt như thi hài, khối vặn xoắn kỳ lạ không thể diễn tả được, bóng mờ như mây đen lơ lửng trên vùng trời nhiều tồn tại, tứ chi cao gầy cong queo, bụi gai mọc um tùm, hồ quang màu vàng nhạt...

Nhiều đường nét hư ảo mờ mờ ảo ảo như thế này phản chiếu trong con mắt của người khổng lồ. Mỗi đường nét có hình thái quái dị, lởn vởn trong bóng tối một cách im lặng và trang nghiêm.

Duncan kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những bóng dáng dù chỉ là dư ảnh nhưng dường như cũng có thể toát ra uy năng vô hạn, qua gần nửa phút sau mới chợt phản ứng lại đây là gì —

Đây là "chúng thần”, bóng dáng của "chư vương viễn cổ”.

Trong con mắt của người khổng lồ phản chiếu ra một cảnh tượng đã xảy ra cách đây rất lâu - vào những năm tháng cổ xưa khi trước, trong một đêm nào đó giữa Đại hủy diệt và Thời đại Biển Sâu, những tồn tại vĩ ngạn này đã từng tập trung tại nơi này, các ngài vây quanh người khổng lồ và đứng lặng im.

Bóng dáng của các ngài đã in sâu vào trong con mắt đục ngầu này.

Đây là một lễ tang.

Là cảnh chư thần tiễn đưa Vua của người khổng lồ nhợt nhạt sau khi Ngài sáng tạo thế giới thất bại và chết đi.

Trong đầu Duncan suy nghĩ chuyển giao nhanh, vô số liên tưởng đồng thời nảy sinh. Dựa trên truyên thuyết hiện nay của trần thế cùng thông tin bản thân thu thập được gân đây, anh cố gắng đối ứng từng hình ảnh phản chiếu trong con mắt của người khổng lồ. Nhưng lại phát hiện, ngoài Tứ thần và số ít Cổ thần đã biết, trong những bóng dáng đó còn có rất nhiều vị hoàn toàn không tìm thấy trong truyền thuyết hoặc hồ sơ thông tin tương ứng hiện nay.

Thậm chí có hơn phân nửa bóng dáng, anh còn hoàn toàn không biết các ngài là ai - trong ghi chép chính giáo không có, ngay cả trong những truyền thuyết thần thoại ly kinh phản đạo của dị giáo đồ cũng không có.

Duncan đứng im lặng.

Nếu mỗi một "thần linh" đều đại diện cho một đại diện tương đối mạnh mẽ của nền văn minh vẫn tồn tại sau khi thế giới bị hủy diệt, thì có vẻ như hơn một nửa số "Cổ thần" đều đã lặng lẽ sa ngã trước đêm dài thứ ba — ngay cả "Sách báng bổ” cũng không lưu lại tên của các ngài.

"Chư vương viễn cổ" sáng tạo thế giới chết đi như Vua của người khổng lồ nhợt nhạt và Vua của cõi mộng lại là những người may mắn trong số chư vương vẫn lạc này.

Duncan khẽ thở dài, lùi lại một bước, chuẩn bị quay người rời đi.

Nhưng trong lúc thở dài, anh đã chú ý tới một chỉ tiết khác. Bóng dáng của chính anh lúc này cũng được phản chiếu trong con mắt của người khổng lồ.

Phản chiếu giữa những bóng dáng chư vương viễn cổ đóng băng trên dòng sông dài thời gian.

Nơi đó có một khoảng trống, không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Tựa như tại một trăm thế kỷ trước, khi các ngài tập trung tại đây để tiễn biệt Vua của người khổng lồ nhợt nhạt thì vị trí này đã được giữ lại.
Bình Luận (0)
Comment