Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 669 - Chương 668: Hàm Súc Ánh Sao

Chương 668: Hàm Súc Ánh Sao Chương 668: Hàm Súc Ánh SaoChương 668: Hàm Súc Ánh Sao

Trong rất nhiều bóng dáng phản chiếu ra trong con mắt hỗn độn của Vua của người khổng lồ nhợt nhạt, lưu lại một chỗ trống - là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là ý định của chư vương viễn cổ?

Duncan chỉ biết, khi mình đến mạn tàu để quan sát kỹ con mắt khổng lồ đó, anh tình cờ đứng trước vị trí trống đó - bóng dáng anh phản chiếu ở đó, nhưng đến khi nhận ra những bóng dáng khác trong lớp sương mù lắng đọng vẩn đục trên bê mặt cự nhãn, anh mới nhận ra điểm này.

Đây có lẽ thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên - anh rất muốn nói với chính mình như vậy, nhưng trong không gian thứ, trước một thi hài của Cổ thần, anh không tin có chuyện trùng hợp như vậy.

Duncan cau mày, sau đó thận trọng lùi lại từng chút một, như sợ đánh thức thứ gì đó ở đây.

Vua của người khổng lồ nhợt nhạt đã chết, còn có bóng dáng của chư vương phản chiếu trong con mắt đó - Duncan luôn cảm thấy những tôn tại này dường như đang lặng lẽ nhìn chằm chằm mình, theo dõi từng cử động của bản thân, giống như ánh mắt xa xôi trong dòng sông dài thời gian ném tới.

Trong động tác thận trọng và chậm rãi, anh rời khỏi phía trước độc nhãn.

Tuy nhiên trong giây tiếp theo, anh nhìn thấy bóng dáng của mình lại hiện lên, lặng lẽ phản chiếu trong con mắt đó, phản chiếu giữa chư vương lần nữa.

Ducan lập tức hơi mở to hai mắt, anh cảm giác tim mình dường như cũng đột nhiên ngừng lại nửa nhịp. Sau đó, một cảnh tượng khiến anh không kịp chuẩn bị xuất hiện:

Bóng dáng anh lưu lại trong con mắt của người khổng lồ đang dần thay đổi.

Bóng dáng mơ hồ, cao lớn uy nghiêm, mặc đồng phục thuyền trưởng, đội mũ tam giác u ám đang lay động, biến hóa, tựa như một loại ảo ảnh nào đó đang mờ dần. Bóng dáng này nhanh chóng biến thành một diện mạo khác - một "con người" mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, trông không cường tráng lắm, khuôn mặt thì mờ đến mức không thể nhận ra.

Đó là “Chu Minh.

Chu Minh đứng bất động trên boong tàu, như một pho tượng nhìn chằm chằm vào con mắt khổng lồ đục ngầu cách mạn tàu chỉ trong gang tấc, nhìn chằm chằm vào "chính mình" phản chiếu trong con mắt khổng lồ.

Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc tiến lên một bước, lần nữa đi tới trước con mắt khổng lồ - cách một tầng sương mù vẩn đục ngưng kết trên bê mặt nhãn cầu, anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu mờ ảo của mình và từ từ đưa tay ra phía trước.

Anh biết mình đang mạo hiểm, trong không gian thứ quỷ dị và nguy hiểm này, anh đang thực hiện một thử nghiệm kinh khủng - nhưng cuối cùng, ngón tay của anh vẫn chạm vào bê mặt nhãn cầu. Một loại cảm giác "hư vô" truyền đến đầu ngón tay, chỉ trong tích tắc, Chu Minh đã hiểu được "hư vô" cảm nhận được khi chạm vào bóng đen hình trụ ở biên giới mà Lucrecia nói với mình trước đó là chuyện thế nào.

Anh rất chắc chắn mình đã chạm vào thứ gì đó, nhưng lại không cảm nhận được nhiệt độ hay độ cứng. Một "cảm giác" kỳ quái không trọn vẹn truyền đến từ đầu ngón tay, khiến anh thoáng choáng váng.

Mà trong khoảnh khắc tiếp theo, Chu Minh nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trong nhãn cầu đột nhiên thay đổi - "con người" mặc áo sơ mi trắng nhanh chóng tan vỡ như một ảo ảnh không ổn định, mỗi phần sắc thái tổ hợp thành hình ảnh đều tan biến, tán loạn trong chớp mắt. Theo sự biến mất của màu sắc, vô số ánh sáng lốm đốm từ trong đó tuôn ra ngoài!

Một mảng tinh huy sáng chói thay thế bóng dáng nhanh chóng tan biến đó, đồng thời men theo bóng tối lan ra bốn phía. Trong giây đầu tiên, chúng duy trì đường nét con người mờ ảo và méo mó. Vô số ánh sao không ngừng tràn ra từ bốn phía đường nét con người đó tựa như đầy mà tràn. Quang huy như ngân hà gân như trong nháy mắt bao phủ toàn bộ nhãn cầu, sau đó tiếp tục tràn ra và dâng lên - Ánh sao đó cuối cùng tràn ra nhãn cầu và lan ra từ bề mặt nhãn cầu!

Hào quang như dòng chảy, chạm vào ngón tay của Chu Minh. Tại thời khắc xảy ra "tiếp xúc”, Chu Minh nghe thấy trong đầu truyền tới tiếng nổ ầm!

Đó là vô số tiếng vang lớn chồng chập lên nhau, một "cơn chấn động” sinh ra khi một biển thông tin bị nén vào một khoảnh khắc. Đó là một đoạn dữ liệu khổng lồ đủ để giải thích quy luật vận hành của toàn thế giới, một lối vào, một cánh cửa, cùng dặn dò và suy nghĩ của hàng tỷ người. Trong chớp mắt vĩnh hằng ngắn đến có thể chỉ một Planck, Chu Minh cảm thấy mình như bị xé ra, ý thức của anh trỗi dậy rồi rơi xuống trong tiếng nổ vang. Gian nan tìm kiếm những âm thanh chồng chập trong tiếng nổ vang, anh cảm thấy mình dường như sắp hiểu được ý nghĩa của những âm thanh đó, rồi nhiều mảnh vỡ vụn tràn vào đầu có anh, ầm ầm vang dội trong lý trí của anh —

"... Chúng tôi là con người... Chúng tôi tại giờ phút này đang đứng ở điểm cuối của vạn vật."

Trong tiếng nổ vang, trong vô số mảnh vỡ, có một giọng nói đã nói như vậy.

Chu Minh lập tức trợn to hai mắt.

"... Chúng tôi gân như đã hiểu được mọi bí ẩn...

".. Quy luật vận hành của ngôi sao... thời gian và không gian, sự tăng giảm của thông tin...

"Cho đến khi chúng tôi phát hiện ra tận cùng của thời gian là sự hủy diệt... một sự kiện nằm ngoài mô hình nhận thức của chúng tôi... xảy ra bên ngoài vũ trụ của chúng ta...

"Di chuyển theo thời gian đã không còn ý nghĩa... Trong mô hình giới hạn... tỷ lệ hủy bỏ sự kiện này là 0... Chúng tôi quyết định gửi #*#%Y@ theo hướng ngược lại...

"Chúng tôi... đặt tên... là nghịch kỳ điểm... Theo tính toán của chúng tôi... sau khi sự kiện này xảy ra, mảnh duy nhất có thể tôn lưu nguyên vẹn trong tất cả các trục thời gian dài 0,002 giây...

"Anh là Chu Minh, anh... dấu thời gian lịch cũ 2022-07-10-07-10-00-000... Kết thúc vào 2022-07-10-07-10-00-002...

"Bây giờ là 41765-12c-32-1 5b, vạn vật kết thúc trước mắt chúng tôi.

"Chúc anh may mắn.

"Chúc chúng may mắn.

“Chúc chúng tôi...'

"Âm _"

Chu Minh cảm giác mình như đột nhiên dừng lại trong một cú rơi vĩnh hằng, bỗng nhiên thoát ra khỏi trong khoảnh khắc ngưng trệ nào đó. Vô số tiếng nổ âm chồng chất hóa thành ấn tượng xa xăm và mơ hồ trong đầu. Phân lý trí thuộc về "con người" của anh trở lại trong trong phút chốc. Trong lý trí ngắn ngủi và mong manh này, anh đột nhiên lui vê phía sau.

Nhưng những ánh sao sáng chói đó đã tan biến vào lúc nào không hay.

Ánh sao tràn ra từ con mắt của người khổng lồ đã biến mất, hình ảnh phản chiếu trên bề mặt nhãn cầu cũng đã biến mất - không chỉ hình ảnh phản chiếu của "Duncan','Chu Minh” và "người khổng lồ ánh sao" biến mất, cùng biến mất còn có những bóng dáng từng đứng trong bóng tối tượng trưng cho chư vương viễn cổ.

Những "cái bóng" ngưng tụ hàng trăm thế kỷ trong con mắt này dường như đã bị thứ gì đó "tẩy" đi trong tiếng nổ vang tại khoảnh khắc vừa rồi, chỉ còn lại một mảng đục ngầu mờ mơ hồ tượng trưng cho cái chết bao phủ nhãn cầu, không còn thông tin nào trong đó có thể phân biệt ra được nữa.

Rõ ràng, nhãn cầu này chỉ là một loại "vật mang thông tin”, giờ đây theo một lần phóng thích và giội rửa thông tin mạnh mẽ, mọi thứ ngưng tụ trên bê mặt của nó đều đã bị xóa sạch.

Xung quanh yên tĩnh lại, không còn tiếng ồn ào hay tiếng nổ vang. Không gian thứ dường như lại khôi phục trạng thái ngưng trệ vĩnh hằng. Mọi thứ trên boong tàu đổ nát của Thất Hương Hào đều hoàn toàn yên lặng.

Tuy nhiên,'mảnh vỡ' vỡ vụn chen chúc ra trong tiếng nổ vang tại khoảnh khắc vừa rồi vẫn còn lởn vởn trong ý thức của Chu Minh, giống như một cơn gió lốc liên tục không ngừng, gào thét từng cơn xuyên qua lý trí và suy nghĩ của anh - "cơn gió lốc" này trải qua rất lâu mới dân lắng xuống và hóa thành ấn tượng và ký ức sâu sắc, đọng lại mãi trong tâm trí của anh.

Chu Minh lui về sau mấy bước, giơ tay đặt lên trán, thở hổn hển, trái tim đang đập kịch liệt dần dần bình tĩnh lại.

Khả năng suy nghĩ đã trở lại với anh.

Chu Minh đứng hồi lâu trong bóng tối hỗn loạn của không gian thứ, để mặc cho thời gian vô nghĩa ở đây chậm rãi trôi qua, suy nghĩ trong im lặng vĩnh hằng này không ngừng tiếp diễn, cho đến khi không biết bao lâu thời gian trôi qua, bóng dáng anh mới có hành động trở lại.

Anh ngẩng đầu lên và nhìn vào bóng tối ở phía xa.

Không gian thứ vô biên bất tận chiếm trọn ánh mắt của anh.

Trong bóng tối vô tận đó, hẳn vẫn còn ẩn giấu vô số bí mật - nhưng anh đã mệt.

Tiếng "nổ ầm' kia gần như làm tiêu hao hết tinh lực của anh, anh đã không còn sức lực dư thừa để điều khiển con tàu ma này đi khiêu chiến bóng tối vô tận đó nữa.

"... Nên quay trở lại rồi."

Chu Minh nhẹ nhàng lẩm bẩm, đồng thời bước về phía trước, chậm rãi đi đến trước cửa phòng thuyền trưởng - anh vẫn nhớ rõ cách thức trở về thế giới hiện thực từ không gian thứ, chỉ cần đẩy "Thất Hương Giả Chi Môn ra từ đây và bước vào một không gian tối tăm khác, sau đó lại từ không gian tối tăm mở cửa ra lần nữa, sẽ có thể trở vê chiêu không gian thực.

Khi đặt tay lên tay câm của "Thất Hương Giả Chi Môn", anh dừng lại, sau đó quay lại liếc nhìn sự hỗn loạn vô tận phía sau.

Anh biết rằng, sớm muộn gì mình cũng sẽ quay lại.

Không chần chừ thêm nữa, anh nhanh chóng và thuận lợi hoàn thành thao tác "hai lân mở cửa' trở lại.

Khi tiếng sóng biển quen thuộc lại lọt vào tai, làn gió đêm mặn mà mát lạnh lướt qua trên má, Duncan cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng đã ổn định trở lại - anh đã trở về thế giới hiện thực quen thuộc.

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng lạnh lùng từ vết thương của thế giới đang từ trên cao chiếu xuống biển. Ánh mặt trời vàng nhàn nhạt lan tỏa từ vùng hải vực nơi xa hòa quyện với ánh sáng trong trẻo trên bầu trời, phác họa nên cảnh đêm độc đáo, kỳ lạ nhưng mê người vùng gân Lightwind Harbor cảnh đêm.

Âm thanh cọt kẹt nhỏ nhẹ xen lẫn với âm thanh của những con sóng gần đó, đồng thời cũng hòa lẫn với âm thanh ma sát của dây thừng trên cột buôm đang tự động điều chỉnh.

Mọi thứ trải qua trong không gian thứ giống như một giấc mơ lạ lùng.

Duncan lắc đầu, anh biết đó đương nhiên không phải là một giấc mơ - đó là những thông tin cực kỳ quan trọng, thậm chí là "chân tướng” chỉ ra bản chất của chính anh.

Nhưng anh chỉ có thể tạm thời gạt những suy nghĩ nhiễu loạn này ra sau - bởi vì thiếu quá nhiều thông tin mấu chốt, lúc này suy nghĩ lung tung không thể có được kết luận gì.

Giọng nói từ bên kia cửa vang lên trong phòng thuyền trưởng, đó là "đại phó” mà anh quen thuộc.

"... Phong thổ nhân tình của vùng hải vực phương Bắc đã nói xong, ta kể cho ngươi nghe về vùng hải vực miền Trung. Ta là một thủy thủ có kinh nghiệm phong phú. Thành bang của vùng hải vực miền Trung..." Trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, Duncan cảm thấy lòng mình lại thư thả một chút, sau đó anh hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng thuyền trưởng ra.

Bên mép bàn hàng hải, Đầu Sơn Dương đang lải nhải không ngớt "chuyện trò" với một cái đầu khác lập tức dừng lại, quay đầu nhìn thuyền trưởng đang đứng ở cửa.

"Duncan Abnomar,' Duncan thản nhiên nói trước khi gã này mở miệng câu hỏi.

Đầu Sơn Dương sửng sốt một chút, giọng điệu trở nên vui vẻ: "AI Thuyền trưởng đã trở lại!"
Bình Luận (0)
Comment