Chương 669: Thuyền Trưởng Và Con Rối
Chương 669: Thuyền Trưởng Và Con RốiChương 669: Thuyền Trưởng Và Con Rối
Trở lại thế giới hiện thực quen thuộc, trở lại Thất Hương Hào quen thuộc, nghe thấy tiếng lải nhải quen thuộc của Đầu Sơn Dương - Duncan cảm thấy trong lòng mình lại thiết thực hơn một chút, sự mệt mỏi và những suy nghĩ rối ren mà tiếng "nổ âm' trong không gian thứ mang đến cho anh cũng theo đó dịu đi rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước vê hướng bàn hàng hải. Đầu Sơn Dương dường như không có chú ý tới sự mệt mỏi trên mặt thuyền trưởng vừa rồi - rõ ràng trong khoảng thời gian trước đó nó nói chuyện rất thoải mái và tận tình, lúc này dường như rất có hứng thú, còn khoe khoang với Duncan: "Thuyền trưởng! Đại phó trung thành phần sau tỉnh lược của ngài đã đạt được thành quả to lớn. Tôi đã nói chuyện vui vẻ với cái đầu này. Vừa rồi chúng tôi đã nói chuyện từ thức ăn ngon trên biển vô biên đến thơ ca thi phú, rồi lại từ thơ ca thi phú..."
Duncan cúi đầu liếc nhìn đại phó ồn ào một cái: "Vậy nó có đáp lại ngươi không?”
Đầu Sơn Dương ngẩn ra, cảm thấy có chút nghẹn lời: "Điều đó ngược lại... tạm thời vẫn chưa...
Nhưng ngay sau đó nó lại trở nên tự tin vô cùng: "Có điều tôi cảm thấy mình đã sắp thành công rồi. Giao lưu chân thành với nhau như vậy chắc hẳn có thể khiến đá cũng mở lời. Tôi cảm thấy cái đầu này sẽ sớm bị lay động trước lời nói chân thành của tôi. Nói không chừng một lát nó sẽ chào hỏi với tôi...'
"Bớt bớt đi,' Duncan rốt cuộc bất đắc dĩ cắt ngang lời lải nhải của Đầu Sơn Dương: "Cái đầu này sẽ không trả lời ngươi - phần lớn thời gian nó ở trong không gian thứ."
Đầu Sơn Dương phát ra tiếng "két két', giống như "tiếng phanh gấp" do một chuỗi từ đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng. Nó thừ ra hai giây, cuối cùng mới phản ứng lại: "Ngài đang nói không gian thứ?”
"Ngươi không để ý thấy sao?" Duncan giơ ngón tay chỉ vào cửa phòng thuyền trưởng: "Ta đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nhưng lại từ phòng thuyền trưởng đẩy cửa trở lại - khi người đang đối xử chân thành với cái đầu kia của ngươi, ta đã ở trong không gian thứ thăm dò một phen rồi trở về."
Đầu của Đầu Sơn Dương lắc lư và bắt đầu rung chuyển.
"Đừng chấn động, như ngươi thấy đấy, không xảy ra chuyện gì cả,' Duncan thản nhiên nói, rồi ngồi xuống bàn hàng hải, đồng thời ánh mắt rơi vào "đầu sơn dương" đen kịt kia: "Hộp sọ giấc mơ sở dĩ không phản hồi với ngươi là bởi vì bản thể của nó nằm trong không gian thứ, ta ở nơi đó đã cùng nó tiến hành... trao đổi có hạn. Theo quan sát của ta, nó quả thực đúng như ta dự liệu trước đây, không hề có tâm trí và ký ức nguyên vẹn giống như ngươi."
Đầu Sơn Dương cuối cùng cũng phản ứng lại. Nó hoàn toàn không ngờ thuyền trưởng chỉ về phòng "nghỉ ngơi" một lát lại đến không gian thứ một chuyến. Mà tin tức thuyền trưởng từ "bên kia" mang về lại càng bất ngờ hơn. Nó chuyển động cổ, nhìn cái đầu kia trên bàn, qua hồi lâu mới nói ra một câu: “Vậy... nó đã nói những gì với ngài?"
Vừa nói xong nó dường như có chút hối hận, vội vàng nói đuổi theo một câu: "A, nếu là tri thức' không an toàn lắm thì thôi vậy, lòng hiếu kỳ của tôi cũng không..."
"Nó biết một số chuyện liên quan đến 'Duncan Abnomar, nhiều giống như ngươi biết, ở một mức độ nào đó, các ngươi hẳn có một 'ký ức ban đầu' chung, nhưng phần này không thích hợp để thảo luận trên con tàu này, chúng ta có sự hiểu biết ngầm với nhau là được,' Duncan xua tay và dửng dưng nói: "Ngươi biết ta đang nói đến điều gì."
Đầu Sơn Dương lập tức ngậm miệng lại.
Nó đương nhiên biết thuyên trưởng đang nói về điều gì.
Nhưng chủ đề này không thể nhắc đến trên Thất Hương Hào - con tàu này sẽ bị "chân tướng" đánh chìm, mất đi điểm neo là "Thuyên trưởng Duncan', nó sẽ lại rơi vào trong không gian thứ.
Đây là "sự hiểu biết ngâm' được thiết lập giữa nó và thuyên trưởng sau một thời gian chung đụng, sau nhiều lần ám thị và phối hợp ngâm hiểu không nói ra của cả hai người.
Trong phòng thuyền trưởng chìm vào yên tĩnh một lúc. Duncan ngồi trên ghế nghỉ ngơi, từ từ lấy lại tinh thần. Hộp sọ giấc mơ vẫn lặng yên trên bàn, đôi mắt trống rỗng không nhìn vào mục tiêu nào. Đầu Sơn Dương thì dường như chìm vào suy nghĩ, cũng không biết "đại phó" đang nghĩ những gì, hồi lâu sau, nó mới đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ngoại trừ điều này ra, ngài còn..."
"Vua của người khổng lồ nhợt nhạt, Đấng sáng thế của Đêm dài đầu tiên được đề cập trong Sách báng bổ, thi thể của Ngài dung hợp làm một với tàn dư của tạo hóa trong Đêm dài đầu tiên... Nhưng còn nhiều hơn nữa, không thể nói thêm, điều đó có thể có hại."
Đầu Sơn Dương sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi cúi đầu: "Được rồi, tôi không hỏi nữa."
Duncan "ừm'" một tiếng, anh không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng chìm trong hồi tưởng và suy †ư.
Dù biết rằng bây giờ suy nghĩ vẩn vơ cũng không nhận được kết luận gì, nhưng anh vẫn bất giác nghĩ về những "mảnh vỡ' tràn vào đầu óc mình đó, nhớ lại giọng nói đã nói với mình trong "tiếng nổ ầm' kia.
Dù không trọn vẹn, nhưng anh vẫn có thể suy ra được rất nhiều thông tin từ đoạn hội thoại đó —
Đó là một tộc quần gần như đã phá giải chân lý của vạn vật.
Một nền văn minh đã đứng trên đỉnh cao của thời gian và không gian.
Họ tự gọi mình là "nhân loại" - nhưng rõ ràng họ hoàn toàn khác với "nhân loại" của năm 2022 mà Chu Minh biết.
Họ đã đi quá xa trong quá trình văn minh hóa, thậm chí gần như đã đi đến điểm cuối của chân lý. Nhưng họ đồng dạng cũng nghênh đón sự diệt vong vào ngày Đại hủy diệt. Chỉ là không giống như các tộc quần diệt vong ở các thế giới khác, họ có lẽ là nên văn minh duy nhất có khả năng và cơ hội quan sát được Đại hủy diệt và chuẩn bị cho điều đó.
Tuy vẫn không thể ngăn cản sự xuất hiện của Đại hủy diệt, nhưng dường như họ đã tìm ra cách giữ lại được một... hạt giống" hoàn chỉnh khi vạn vật bị hủy diệt.
Duncan quay đầu lại, bình tĩnh nhìn vào chiếc gương cổ hình bầu dục treo trên tường cách đó không xa, nhìn chăm chăm vào bóng người phản chiếu ra trong gương.
Giờ đây, cuối cùng anh cũng biết tại sao trong "ký ức của mình" lại không có ánh sáng đỏ tượng trưng cho sự hủy diệt của vạn vật - bởi vì Đại hủy diệt đã không xảy ra trong niên đại mà anh quen thuộc.
Đại hủy diệt xảy ra ở tương lai xa xôi sau đó.
Nhưng so với những "chân tướng" có thể có này, nghi vấn lớn hơn lại tràn ngập trong lòng anh.
Tại sao... phải tôn tại một "Chu Minh”?
Anh chỉ ngồi sau bàn suy nghĩ hồi lâu như vậy, cuối cùng mới cưỡng ép vứt bỏ mọi phiền muộn trong đầu, đứng dậy đi về phía cửa.
“Ta ra boong tàu dạo một lát."
Anh nói với Đầu Sơn Dương, rồi mở cửa bước ra khỏi phòng thuyền trưởng.
Boong tàu trống trải và yên tĩnh, ánh sáng trong trẻo lạnh lùng từ vết thương của thế giới đang chiếu sáng trên mặt biển phía xa. Lúc này gió êm sóng lặng, thỉnh thoảng có những đợt sóng võ vào thân tàu, tiếng ồn nhẹ mang lại cũng không hề ồn ào.
Duncan cứ thế đi dọc theo mép boong tàu chậm rãi đi về phía trước, không có mục tiêu gì, cũng không còn suy nghĩ vê những chuyện xa xôi đã định sẵn không có câu trả lời kia nữa, như thể đơn giản là để đầu óc trống rỗng và chỉ đơn giản tận hưởng làn gió đêm.
Thẳng đến khi nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện cách đó không xa, anh mới dừng bước.
AIlice đang ngồi trên chiếc thùng gỗ lớn gần mạn tàu - đó là chiếc thùng gỗ nàng ta yêu thích nhất, nàng ta khẽ đung đưa thân người trên thùng gõ, nhìn ra biển xa, hai chân đánh đu, miệng dường như còn đang ngân nga điệu khúc kỳ lạ.
Duncan phân biệt một lúc, mới nhận ra đó là một giai điệu thủy thủ mà Đầu Sơn Dương thỉnh thoảng ngân nga - bản thân giai điệu của Đầu Sơn Dương đã không đúng, giờ lại bị Alice "biến tấu" một lượt, khiến giai điệu méo mó đến mức trong toàn bộ biển cả vô biên chỉ sợ không có mấy người có thể nghe hiểu.
Nhưng khi Alice ngân nga, nghe vẫn rất hay.
Con rối cuối cùng cũng chú ý tới Ducan tới gần, lập tức dừng lại, vui vẻ nhảy xuống khỏi thùng gỗ: "Thuyền trưởng!" "Ừm/' Duncan nói với nụ cười trên môi: "Tôi ra ngoài đi dạo."
AIlice chớp mắt và đột nhiên nhìn vào mắt Duncan một cách nghiêm túc.
"Trông ngài có vẻ hơi mệt mỏi, có phải đang có tâm sự không? Lại sắp phải xử lý với rắc rối lớn nào sao?"
Con rối nhạy cảm ngoài dự đoán, Duncan lập tức có chút sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó lại mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề - Sao muộn vậy rồi cô cũng chưa ngủ? Cô cũng có tâm sự?"
"Không,' Alice cười vui vẻ: "Tôi chỉ có chút vui vẻ, không ngủ được."
"Vui vẻ?"
AIlice lập tức vui vẻ giải thích: "Tôi đã mang 'chiến lợi phẩm vào bếp! Chúng đều rất hữu ích - những người bạn trong bếp lúc đầu có vẻ hơi không vui, sau khi tôi giải thích với chúng một lát, chúng đã đón nhận những người bạn mới đó...
"Tôi cũng kiểm tra thịt ướp khi trước, tình trạng rất tốt! Lần này không một thùng nào hỏng, qua một tháng nữa hẳn sẽ có thể đem ra nấu...
"Tôi còn ngâm một ít dưa chuột muối chua, Nina dạy tôi đó, nàng ta nói dưa chuột muối chua có thể ăn kèm với bánh kếp thịt, cách làm hay hơn nhiều so với Đầu Sơn Dương dạy tôi...
"Tôi còn tìm thấy rất nhiều bút chì chưa từng sử dụng qua trong phòng để đồ lặt vặt ở cuối boong tàu tầng hai, cũng không biết ai đã bỏ vào, tôi muốn dùng chúng để vẽ, Luni vẽ rất giỏi, nàng ta nói nàng ta có thể dạy tôi, nhưng phải đợi khi có thời gian..."
Con rối cứ nói chuyện vui vẻ như vậy, đủ thứ chuyện vặt vãnh, đủ thứ chuyện tốt nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, thậm chí còn không được coi là "chuyện tốt", nhưng nàng ta quả thật cảm thấy vô cùng vui vẻ trong những chuyện vụn vặt này, mỗi một chuyện đều có thể khiến nàng ta hết sức phấn khởi - và hiện tại, nàng ta đang cố gắng mang phần niềm vui này ra, muốn để cho thuyền trưởng cũng vui vẻ hơn.
Mặc dù nàng ta hoàn toàn không biết thuyền trưởng thường lo lắng và suy nghĩ về điều gì.
Duncan không có ngắt lời nàng ta, chỉ im lặng lắng nghe một lúc lâu, cho đến khi nụ cười thực sự lại hiện nơi ở chỗ sâu trong hai mắt.
Alice dừng lại, chớp mắt trong đêm và vui vẻ nhìn Duncan.
"Alice, cô đã bao giờ nghĩ đến 'sự ra đời' của mình chưa?" Duncan suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Cô có bao giờ nghĩ vê lý do tại sao mình được sinh ra, tại sao mình lại suy nghĩ và tại sao cô lại là 'Alice', rồi tương lai của 'Alice' sẽ ra sao? Cô đã bao giờ suy nghĩ những vấn đề này chưa?”
"Chưa!" Alice không hề do dự lấy một giây, những câu hỏi tưởng chừng như có thể khiến các triết gia suy nghĩ cả đời này lại đơn giản vô cùng đối với nàng ta - nàng ta căn bản không nghĩ tới chúng: “Chưa bao giờ nghĩ tới!
Nhưng vừa dứt lời, bản thân nàng ta dường như cũng đột nhiên cảm thấy câu trả lời này có vẻ hơi vội vàng, thế nên nàng ta lại ngập ngừng nói thêm: "... Trả lời như vậy có phải không tốt lắm không? Lộ ra tôi có chút ngốc... Bình thường ngài sẽ nghĩ đến những điều này sao?"
Duncan dở khóc dở cười nhìn con rối.
Sau đó anh cười lên và chậm rãi lắc đầu: "Cô trả lời rất tốt."
Alice không hiểu ra sao.
Duncan không giải thích gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc con rối.
"Nếu cô muốn vẽ, ta có thể dạy cô."
"Thuyền trưởng, ngài còn biết vẽ?"
"Biết đôi chút, lâu lắm rồi... Cô có muốn học không?”
"Ừm!"